Sau khi cho Nguyệt Nhi lui ra ngoài bản thân Nhật Anh ngồi một mình trong phòng suy nghĩ
“Mình xuyên không đến đây thì phải làm sao bây giờ?”
Đang mải suy nghĩ bất chợt nhớ ra một chuyện liền gọi Nguyệt nhi vào
“Nguyệt Nhi.”
“Tiểu thư người gọi em?”
“Ừ lúc ta được cứu thì em có thấy ai khác không?”
“Không có ạ.”
“Vậy hả.”
Nhật Anh cảm thấy thất vọng
“Ý tiểu thư là còn có người khác sao?”
“Thôi có nói em cũng không hiểu đâu.'
Đang trong lúc hai người nói chuyện thì từ ngoài có một giọng nói truyền vào lanh lảnh truyền vào khiến cho Nhật Anh nổi cả da gà lên
“Ai vậy?”
Liễu Hồng từ cửa bước vào nhìn thấy nàng đang ngồi trên giường thì tiến lên
“Ngọc muội ta đến thăm muội và cũng xin lỗi muội là ta không cố ý đẩy muội ngã xuống hồ sen kia “
Nhật Anh nghe Liễu Hồng nói mà sởn hết gai ốc lên nghe thật buồn nôn nhưng nàng nhịn
“Ha không có gì, không có gì....”
Liễu Hồng thấy nàng không trách mình chẳng qua là nàng phải đến thăm ả chứ nào muốn vì người cứu nàng là Vương Gia nếu không hắn tâu chuyện này đến tai hoàng thượng thì không xong với nàng rồi
“Được rồi ta đi trước nha không phiền muội nghỉ ngơi.”
“Dạ tỷ đi thong thả.”
Sau khi Liễu Hồng rời đi nàng liền nằm xuống nghỉ ngơi nàng phải bồi bổ cho tốt lên chứ thân hình này quá gầy yếu
“Ngọc Lan chắc có lẽ ta phải nương nhờ vào thể xác của cô rồi cô không phiền chứ”
Nói miên man một hồi nàng liền ngủ thiếp đi cho đến tận sáng hôm sau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT