Trong hành vi tâm lý học có hiệu ứng thứ 21, miêu tả con người hình thành thói quen mới hoặc để ý đến một người, đồng thời có thể làm cho vững chắc hơn, hiện tượng này cần ít nhất 21 ngày.
Nhưng là, Toan Toan Điềm Điềm, từ lúc bắt đầu đến việc hình thành thói quen, chỉ dùng không đến 1 tuần.
Mặc dù Tiểu Chấp Mặc chưa từng ở thời điểm Tiểu Đạn Đạm gọi anh, chân chân thật thật đáp ứng một lần, tốt xấu cũng cố gằng gượng......Chấp nhận.
Tiểu Đạm Đạm đối với cái loại tán thành trong lòng này sinh ra thích thú, cảm thấy khoảng cách của mình và anh, từng bước lại gần.
Mỗi ngày hướng chỗ này chạy, Tiểu Đạm Đạm vào nhà Tần Họa giống như vào nhà mình vậy.
"Toan Toan, anh xem, em thật sự tết được tóc cho búp bê......" Tiểu Đạm Đạm chạy chậm lên lầu, chạy đến phòng Tiểu Chấp Mặc, đem búp bê cầm trong tay quơ qươ trước mặt bé trai.
Tiểu Chấp Mặc gấp lại sách đang xem, vừa vặn chống lại ánh mắt của cô gái nhỏ, anh mâu quang chợt lóe, nhận lấy.
Giây tiếp theo, mái tóc xiêu xiêu vẹo vẹo của barbie bị tháo ra.
Tiểu Đạm Đạm lập tức mở to mắt, chính mình cực khổ chuẩn bị cho tốt, "Anh làm cái gì vậy?!"
Tiểu Chấp Mặc không nói gì, chỉ là mười ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt xuyên qua những sợi tóc vàng, trái lôi, phải kéo.
Chỉ chốc lát sau, liền tết lại được một bím tóc.
Cách tết mới lạ, nhưng so với bím tóc trước đó đẹp hơn.
Sau đó, đưa trả lại cho Tiểu Đạm Đạm.
Cô gái nhỏ nhìn đến choáng váng, "Anh đều không có xem qua hướng dẫn, làm sao anh biết tết như vậy chứ?"
Tiểu Chấp Mặc khó có được ngoéo khóe môi, "Điềm Điềm......"
"Dạ?"
"Biết hai chữ chỉ số thông minh viết như thế nào không?"
Tiểu Chấp Mặc xoa chân mày, lúm đồng tiền bên má phải giống như một dòng nước xoáy, lơ đãng nhìn qua, sẽ bị hấp dẫn.
"Biết!" Tiểu Đạm Đạm gật gật đầu, may mắn mình ngày đó về nhà đặc biệt hỏi ông ngoại.
Cô cầm lấy bút bên cạnh bàn học, mở quyển sách mà Tiểu Chấp Mặc vừa xem, vừa viết, vừa nói: "em chẳng những biết viết "chỉ số thông minh', em còn biết viết chữ 'đâu'! một từ ngữ khí, mới có thể......"
Ninh Chấp Mặc chảy ba giọt mồ hôi, còn không có rớt xuống, liền thấy cô gái nhỏ híp mắt lại suy nghĩ, chỉ vào kiệt tác của mình, đối với anh cười đến nhộn nhạo.
Trên trang sách, là nét chữ Ninh Chấp Mặc viết cẩn thận, mà ở bên cạnh Ninh Chấp Mặc, là ba chữ to viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chỉ số thông minh đâu......
Cô gái nhỏ trời sinh nghịch ngợm, còn ở sau chữ "Đâu" viết một cái dấu chấm hỏi, một cái mặt cười.
Ninh Chấp Mặc, chỉ số thông minh đâu......QAQ
Ý cười trên mặt cậu bé cứng lại, bên môi độ cong cũng đông lại.
Tiểu Đạm Đạm nhìn đến mặt anh dài ra, đột nhiên có chút chột dạ, "Làm sao vậy, em viết......Chẳng lẽ không đúng sao?"
Cô quệt quệt miệng, vặn ngón tay nhỏ bé, ánh mắt né tránh có chút ủy khuất.
Ninh Chấp Mặc mềm lòng, nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng chế bản thân......Không nói gì.
"Không có chuyện gì......"
Tiểu Đạm Đạm nở nụ cười: "Em đây về sau đều ở cạnh tên anh viết, toan Toan, anh nói được không......"
Không được!
Ánh mắt cô gái nhỏ thật trong sáng, thời điểm hưng phấn, giống như ánh sao lấp lánh.
Lời cự tuyệt của Ninh Chấp Mặc đến bên miệng, nuốt xuống, "Được......"
Lúc này Tiểu Chấp Mặc còn không biết, chính bởi vì những lời nói này của anh, thật lâu sau này, trở thành một thói quen không bỏ được.
Có lần nhân nhượng đầu tiên, đôi khi, chính là cả đời.
Cô gái nhỏ ôm búp bê cười đến khoái trá, đang muốn đi nghịch đồ chơi của anh, Tiểu Chấp Mặc đột nhiên giữ lại tay của cô, làm cho cô đứng ở trước mặt mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT