Editor: Nhã Y Đình

Lúc đó, Tiểu Đạm Đạm mới hai tuổi, cô bé cũng chẳng nghĩ nhiều. Nhưng chính vì câu này đã gắn kết hai người họ.

Từ lúc sinh ra, ba Hứa và mẹ Hứa đều coi cô là giỏi nhất, ở trong mắt người khác cô cũng giỏi nhất. Duy chỉ có một người, đó là Mặc Mặc.

Cậu lớn hơn, cao hơn thậm chí còn thông minh hơn so với cô. Nhưng toàn bộ điều này, Tiểu Đạm Đạm sẽ không thừa nhận cũng không nói ra.

Lúc này, Ninh Chấp Mặc hơi hồ đồ. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại của cô nhóc ngay bên tai mình. Từ đó chui vào trong đầu, theo máu cuối cùng chạy thẳng đến trái tim. Cậu cảm thấy như được ăn kẹo đường, cũng như một hạt giống đang từ từ mọc rễ, nảy mầm.

"A."

Tiểu Chấp Mặc xoa xoa khóe mắt Tiểu Đạm Đạm khiến cô bé bị đau mà hô lên thành tiếng. Cậu vội vàng bỏ tay ra, Tiểu Chấp Mặc hơi lo lắng nhìn đôi mắt ửng hồng của Tiểu Đạm Đạm.

Hai bàn tay cậu nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt cô nhóc, "Không được khóc nhè, anh thổi thổi cho em!"

Khoảng cách của hai đứa bé rất gần, Tiểu Đạm Đạm có thể ngửi thấy mùi hương trên người cậu, thoang thoảng mùi nắng, rất sạch sẽ, ấm áp.

Lúc nói chuyện, cô còn lờ mờ thấy được lông tơ bên tai Tiểu Chấp Mặc, theo hô hấp của cậu mà mà phất phơ, hết sức đẹp mắt.

"Ừm!"

Cô nhóc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua hai má hồng hào. Không chịu được ngứa, lúc cô gái nhỏ mở to mắt đã nhìn thấy đôi mắt có chút thâm thúy của Tiểu Chấp Mặc thì nhất thời xuất thần.

Ninh Chấp Mặc quay lại chỗ ngồi nhưng tầm mắt vẫn chú ý đến cô nhóc. Cậu ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ mất tự nhiên của bản thân, "Nhưng trước mắt, em không thể giống như anh được!"

"Vì sao?" Cô nhóc vặn vặn tay, vẫn chú ý tới vấn đề này.

Tiểu Chấp Mặc ném một đống giấy ăn bẩn vào thùng rác, cầm hộp cơm. Động tác của cậu chậm rãi, vừa xúc quả trứng muối để vào trong hộp cơm của cô nhóc vừa nhìn dáng vẻ suy tư của cô, bật cười: "Em có biết viết hai chữ ‘thông minh’ như thế nào không?"

"Không biết!" Tiểu Đạm Đạm suy nghĩ một hồi rồi thành thật lắc đầu.

Dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời của cô nhóc thực sự khiến Tiểu Chấp Mặc vui vẻ, nụ cười bên môi lớn hơn nữa: "Nhưng mà...... anh biết!"

Tiểu Đạm Đạm: "...... "

Trêu chọc cô vui vẻ thế sao?

Cô nhóc mở to mắt nhìn nhìn nụ cười nhạt bên môi của cậu nhóc. Đột nhiên, cô giơ tay chọc cậu một cái. Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại dĩ nhiên Tiểu Chấp Mặc không cảm thấy đau.

Ninh Chấp Mặc nhíu mày lại, không hiểu ý của Tiểu Đạm Đạm. Lúc này, cô nhóc mới nhẹ nhàng mở miệng: "Anh có biết viết chữ ‘má lúm đồng tiền’ không?"

Tiểu Chấp Mặc không chút suy nghĩ: "Biết!"

Nghe thấy câu trả lời như vậy, Tiểu Đạm Đạm cười vui vẻ: "Cái này không quan trọng...... "

Tiểu Chấp Mặc: "...... Tại sao?"

Có đôi khi thông minh cũng trở nên hồ đồ.

"Anh có một cái!" Tiểu Đạm Đạm chỉ vào má Tiểu Chấp Mặc rồi lại chỉ vào hai má tròn tròn của mình, cười đáng yêu, "Nhưng mà...... em có hai cái!"

Cô nhóc trả lời như thật ngay cả ngữ điệu lên xuống, lập luận cực kỳ sắc sảo.

Dứt lời, cô nhóc bĩu môi, làm mắt quỷ với Tiểu Chấp Mặc, cười khoái trá sau đó tiếp tục ăn cơm.

Mỗi lần coi đồ ăn thành người nào đó, dương như cô cảm thấy ăn rất ngon nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play