Editor: Quỳnh Nguyễn

"Tiết mục lặp lại, trường học không có yêu cầu, vậy lớp chúng ta liền hai cái 《 hồ Baikal 》..." Chủ Chủ nhiệm lớp hô hô không ngớt, phá không khí quỷ dị giữa mấy người.

"Một cái là đánh đàn thêm bạn nhảy, một cái là... Nếu tìm không thấy nhạc đệm mà nói, bạn học Trình Hiểu Nguyệt đơn giản cũng có thể nhảy theo CD..." Nói xong, bà dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Trình Hiểu Nguyệt, yêu thương vô cùng, "Cô tin tưởng trình độ của em.... Cho dù một người cũng có thể chống đỡ tất cả sân khấu!"

Nhảy theo CD?

Một người chống đỡ sân khấu?

Cô giáo còn chưa nói xong, Trình Hiểu Nguyệt đã đứng không nổi, ung dung trên mặt cũng chẳng biết đi đâu.

Cô lắc đầu xua tay, khước từ liên tục: "Cô, không được! Nhảy theo CD mà nói... Một người sẽ chịu không được sân khấu!"

" Vậy cô không đi không phải được rồi sao!"

Tiếng nói giòn giã ngắt lời cô ta.

Dứt khoát lại trực tiếp, làm cho động tác Trình Hiểu Nguyệt đột nhiên ngừng trong không trung.

Vài giây sau, cô ta quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ, ngữ khí bắt đầu không vui.

" Bạn học Hứa Đạm Đạm, cậu có ý tứ gì?"

"Lỗ tai kém nên đi bệnh viện khám, ý tứ của tôi biểu đạt thật sự rõ ràng a!"

Tròng mắt Tiểu Quỷ Đạm chuyển đổi hai lần, chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi thất thường của Trình Hiểu Nguyệt, phút chốc trở nên thương hại, chậc chậc cảm thán: "Hay là nói cậu nghe không hiểu tiếng người?"

Ngực Trình Hiểu Nguyệt phập phồng phập phồng, một chữ mắc kẹt ở cổ họng: "Cậu, cậu...."

"Tớ làm sao vậy?"

Nhún nhún vai, hai tay cô gái nhỏ liền bày tỏ cực kỳ vô tội.

" Rõ ràng là chính cậu vừa mới nói.... Hội diễn tốt nghiệp lần này, cô giáo nói cậu có thể báo múa đơn, thời gian kế tiếp cậu liền muốn vừa học tập vừa tập luyện, nhất định sẽ mệt thành cẩu....Cậu trừng tớ làm cái gì, chính cậu vừa mới nói đừng chối..."

Đem ngữ điệu Trình Hiểu Nguyệt vừa rồi học được bảy tám phần giống, thu được "Uy hiếp" ẩn hình, Tiểu Quỷ Đạm chu miệng hai má liền suy sụp xuống.

Mặc dù biết cô là giả vờ, mắt Tiểu Chấp Mặc vẫn tối sầm xuống như cũ, chăm chú nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, đáy mắt băng hàn một mảnh.

Anh đang định mở miệng, thanh âm mỗ Quỷ Đạm vang lên.

Cô như là lầm bầm lầu bầu, âm điệu vừa đúng để cho tất cả mọi người có thể nghe được.

"Cậu nói vừa học tập vừa tập luyện như vậy mệt, vậy không tham gia thì tốt rồi! Huống chi cậu không phải miễn cưỡng đồng ý cô giáo tiến cử à? Cô giáo cũng là lo lắng không ai đi..." Nhìn sắc mặt Trình Hiểu Nguyệt càng ngày càng lạnh, Tiểu Quỷ Đạm thiện lương đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô, tiếp tục an ủi, "Hiện tại có tớ cùng Mặc Mặc, cho nên cậu có thể yên tâm học tập, cô giáo cũng sẽ không trách cậu, thật tốt a!"

Thật tốt? Mới là lạ!

"..."

Trình Hiểu Nguyệt nắm chặt quả đấm bên người, nắm lại buông.

"Cậu không cần cảm ơn tớ! Tớ luôn luôn thiện lương như vậy a.... Nếu không bạn học Ninh Chấp Mặc cùng cô đều sẽ không thích tớ như vậy!"

Khẩu khí khen ngợi bản thân, cô còn đem tay nhỏ nâng cằm lên, một cái tư thế Tiểu Hoa đáng yêu, làm vẻ mặt manh.

Cô không biết sợ, liền giống như mặt trời.

Mặc dù không có nói rõ ràng, ánh sáng sáng ngời chiếu khắp dĩ nhiên làm cho có chút người thật cẩn thận che dấu tâm tư như tro bụi như bệnh độc, không thể che giấu.

Cái gì kêu nâng cục đá đập chân mình?

Xem thế này, Trình Hiểu Nguyệt thật sự lĩnh hội thấu triệt.

Đồng thời thấu triệt rõ ràng cũng nói hết.

Vẻ mặt chợt tắt, cô ta ngẩng cằm nhọn, trên cao nhìn xuống Tiểu Quỷ Đạm, khẩu khí rất không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play