Editor: Quỳnh Nguyễn

Vừa mới dứt lời, Tiểu Quỷ Đạm liền hối hận.

Giải thích chần chừ mà nói, cổ tay phút chốc lại bị hung hăng nắm lại, hơi chút dùng lực đạo làm cho mi tâm cô nhịn không được nhăn lại thật sâu.

Lặng yên buông lỏng ra một chút, trên mặt Ninh Chấp Mặc vẫn là một loại lạnh lẽo như cũ, tầm mắt anh khóa lại khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trước mắt, như là muốn đem cô thiêu.

Vùng vẫy hòng thoát khỏi trói buộc trên tay, Tiểu Quỷ Đạm cau mày hơi chút ngẩng đầu liền đụng vào đôi mắt thâm thúy, như mặt biển bão táp sâu không thấy đáy, có thể dễ dàng cuốn người tiến vào vòng xoáy cuồn cuộn.

"Em nói lại lần nữa xem."

Giọng nói vân đạm phong khinh cùng hơi thở phát ra trên người anh lúc này hoàn toàn không hợp.

Nhưng mà Tiểu Quỷ Đạm biết, anh càng là bình tĩnh lại càng là tức giận.

Cánh môi bị răng nanh cắn có hơi trắng bệch, ngập ngừng hai lần, cô đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.

Một cái chớp mắt băn khoăn, tầm mắt Tiểu Chấp Mặc chậm rãi xuống phía dưới, băn khoăn đến nỗi cô quên buông ra, tay khoát lên trên người Tiểu Bá Vương như cũ, khóe mắt nhẹ nhàng nhìn trên đất...

Cùng lão Đại liếc nhau một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng Tiểu Bá Vương dâng trào một vạn con thần thú.

Tiểu Quỷ Đạm, cầu buông tay cầu không cuốn vào!

Anh vừa yên lặng ân cần thăm hỏi, vừa bình tĩnh muốn cầm cái tay kia của cô xuống.

Động tác thật cẩn thận cùng ánh mắt rơi vào trong mắt cô gái nhỏ, để cho cô không cọ cọ đi lên.

"Anh không phải để cho em nói lại lần nữa xem sao? Em liền nói cho anh nghe a!"

"Em muốn ôm ấp bao lâu liền ôm ấp bấy lâu, mắc mớ gì đến anh a!"

"Trước kia là như thế này, không cho em làm cái này, không cho em làm chỗ ấy, bây giờ còn là như thế này!"

"Thời gian Tiểu Bá Vương cùng anh biết lâu hơn em, anh lạnh nhạt như vậy liền thôi, ánh mắt vừa rồi của anh là có ý tứ gì? !"

"Dựa vào cái gì tất cả mọi người phải nghe anh? Đều phải lấy anh làm trung tâm sao? !"

Đùng đùng một nhóm lớn, cùng với ngữ điệu càng ngày càng cao càng ngày càng dồn dập, hốc mắt cô dần dần đỏ cùng tràn ngập khóc nức nở.

Chỉ là khóc nức nở không có nước mắt.

Đổi trắng thay đen muốn gán tội cho người khác.

Quan trọng hơn là người khác đừng cãi nhau cùng chính mình.

Vẻ mặt lạnh lùng hạ mắt, ngược lại nhìn kỹ Tiểu Bá Vương.

Gầy cao, tính tình đã từng sôi nổi giống như cô gái nhỏ thu liễm không ít...

Sau một lúc lâu.

"Thuốc ở trên bàn trà, còn không có bôi xong, bôi miệng vết thương một chút, đè vào trong mới có hiệu quả."

"Giữa trưa em chưa ăn no, bên trái tủ lạnh nhỏ có bánh ngọt nhớ đun nóng, bên trái là bánh nhân anh đào, bên phải là bánh nhân xoài."

"Nếu hai người đều muốn ăn, ăn xong bánh ngọt bơ sữa còn lại ném vào trong thùng rác."

"Áo lông bẩn ra ngoài nhớ thay, rương hành lí ở tủ chứa đồ phòng ngủ phía dưới tầng kia....Anh đi ra ngoài trước, không quấy rầy các ngươi ôn chuyện, dù sao anh là một người lấy bản thân làm trung tâm mù quáng."

Bàn giao đâu vào đấy xong, đốt ngón tay Tiểu Chấp Mặc trở nên trắng, đột nhiên buông tay ra, động tác xoay người sạch sẽ lưu loát không có dừng lại.

"Cùm cụp."

Ánh mắt Tiểu Quỷ Đạm bị anh nói xong, bên môi tự giễu bên môi không mở ra được, tùy ý Tiểu Bá Vương đưa tay lung lay ở trước mặt vài cái mới có phản ứng, "Làm sao vậy..."

"Thật khờ nếu là giả ngốc?" Thái dương Tiểu Bá Vương rút rút, liếc cô gái nhỏ ngây thơ, lại bất đắc dĩ giải thích, "Vị kia nhà ngươi là ghen tị, không đuổi theo dỗ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play