Từ bệnh viện trở về sinh thái Sơn Trang là một đường cấp huyện, tốc độ xe chậm chạp, thoáng xóc nảy.
Giống như tâm tình Ninh Chấp Mặc giờ phút này.
Sau khi đỡ cô gái nhỏ lên xe, đó là hoàn toàn trầm mặc.
Cô dựa vào trên vai anh, im lặng mím môi rơi lệ, một chữ cũng không nói.
Đứa bé trai cũng không nói gì, chỉ là tay ôm trên vai cô nắm thật chặt, một cánh tay kia cầm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của cô, lòng ngón tay ấm áp lau nước mắt nhàn nhạt.
Động tác nhẹ nhàng.
Anh như là nhào nặn một đoàn tuyết, cũng như là nhào nặn thịt đầu quả tim.
Không ai nói cho cô rốt cuộc làm sao vậy, nhưng mà ̣ cô lại cứ có thể đoán ra chân tướng.
Cô muốn làm bộ không khó quá, tuyến nước mắt lại cướp đoạt trước một bước làm ra lựa chọn.
Khóc càng về sau Tiểu Quỷ Đạm đã vô cảm, dứt khoát gập chân đem cả người cuộn trong lòng anh, toàn bộ sức nặng giao phó ở người anh, cũng không nhúc nhích.
Mãi đến thật lâu sau....
" Một con tiểu bạch thỏ (thỏ nhỏ màu trắng) đi tới siêu thị hỏi, ông chủ ông chủ, ông có một trăm cà rốt sao? Ông chủ lắc lắc đầu nói, tôi không có một trăm cà rốt, tôi có năm cái. Tiểu Bạch Thỏ rời khỏi."
"Ngày hôm sau, vẫn lại là con tiểu bạch thỏ kia lại đến siêu thị hỏi, ông chủ ông chủ, ông có một trăm cà rốt sao? Ông chủ vẫn lại là lắc lắc đầu nói, tôi chỉ có năm cái. Tiểu Bạch Thỏ lại tiếc nuối rời khỏi."
"Ngày thứ ba, con tiểu bạch thỏ kia lại tới nữa, ông chủ ông chủ, ông có một trăm cà rốt sao? Ông chủ vui mừng gật gật đầu, tôi có một trăm! Tiểu Bạch Thỏ a... Một tiếng nói, tôi đây muốn năm cái."
Tiếng nói rõ ràng, giống như khe núi trong veo.
Lúc đọc được Tiểu Bạch Thỏ đối thoại cùng ông chủ, anh thậm chí sẽ đắn đo giọng nói kỳ quái, khi thì ra vẻ đáng yêu, khi thì ra vẻ nghiêm túc.
Một người nghe qua rất nhiều lần, truyện cười cực kỳ cũ.
Đôi mắt Tiểu Quỷ Đạm đỏ rừng rực khẽ nhúc nhích, nước mắt sắp lau sạch liền theo lông mi thon dài chảy xuống, thói quen hơi chút ngẩng đầu, đúng lúc thu hết bộ dáng Tiểu Chấp Mặc vào đáy mắt.
Trong tay cứng nhắc, đốt ngón tay anh xinh đẹp làm nổi bật bàn tay trắng, ngón tay cái kéo trang web, làm như còn không có thấy truyện cười kế tiếp, mi tâm tuấn tú cau chặt.
Trong nháy mắt nhìn kỹ cũng không có quấy rầy đến anh, cô gái nhỏ bình tĩnh cúi đầu, khóe miệng lặng yên cong lên.
Lại qua một lúc lâu sau...
"Một con tiểu bạch thỏ đi tới siêu thị hỏi, ông chủ ông chủ, ông có một trăm cà rốt sao? Sau đó nó đã bị ông chủ bắt lại, dù sao hiện tại con thỏ có thể nói vẫn lại là rất ít gặp..."
"Phốc xuy."
Cô gái nhỏ nín khóc mỉm cười, quấn cổ Tiểu Chấp Mặc cọ hai lần, sau khi vẻ mặt thu lại nước mắt, nhìn bộ dáng tranh công trên mặt anh cùng cấp bách muốn đạt được tán thành, ngoài miệng không buông tha người: "Tuyệt không buồn cười....Anh thật nhàm chán!"
"Thật vậy chăng? Em từ từ, anh tiếp tục tìm...."
Biết cô cố ý, anh vẫn không có bất luận cái gì oán hận, ngược lại sờ sờ đầu cô, trên mặt phối hợp hiện lên thất vọng, trên tay lật giấy nhanh hơn.
Tiểu Chấp Mặc tiếp tục nói một cái lại một cái truyện cười, hơn nữa đều cũng có hai cái kết cục cũ.
Mỗi lần nói xong, anh đều khẩn trương chú ý phản ứng của cô, vụng về lại thật cẩn thận bổ sung thêm mặt quỷ đùa cô.
Khó có được một lần cô gái nhỏ lạnh nhạt phản ứng, vẫn nhạt nhẽo như nước như cũ.
Như vậy lặp lại...
Lúc lật chuyển xong, một trang web, anh chuẩn bị tiến vào kế tiếp, cứng nhắc trong tay bị rút đi rồi.
Cô ngửa mặt nhìn anh, nước mắt mới vừa khô, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang khổ sở động lòng người: "Toan Toan, em nói cho anh hai chuyện có được hay không...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT