Mặt trời đã lên cao quá đỉnh, ánh nắng mùa đông tuy không gay gắt nhưng đủ làm không khí trở nên ấm áp hơn thời điểm sáng sớm.
Đây là một phòng giam đơn hiếm hoi ở trại. Đèn không bật, từng tia nắng yếu ớt len qua ô cửa sổ nhỏ hẹp sát trần, phủ lên bóng một người đàn ông
đang quay mặt vào tường ngồi bất động, yên lặng như một pho tượng.
”Số A565 – Trịnh Hồng Quân, đến nhận cơm trưa!” Giọng quản giáo đặc biệt lớn, vang dội trong dãy hành lang dài vắng vẻ.
Người đàn ông mặc bộ quần áo tù nhân lúc này mới có dấu hiệu của sự sống, đứng lên, bước tới, đứng ngay ngắn trước song sắt.
Quản giáo cẩn thận nhìn người đứng trong phòng giam biệt lập này từ đầu đến
chân, “lạch cạch” mở khóa cửa, lấy trên xe đẩy một phần thức ăn. Tù nhân kia nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay, nói tiếng “cám ơn” rất khẽ.
”Ăn đi, bữa cơm cuối cùng trong trại. Được ra tù rồi cố gắng làm lại từ đầu, nhớ chưa?”
Quản giáo cuối cùng không nhịn được nói thêm một câu, lại nhìn khuôn mặt
không có nhiều biểu cảm kia lần nữa, chậc lưỡi, khóa cửa, quay lưng bước đi.
Lúc quản giáo thuyên chuyển công tác về trại giam chuyên
giành cho các loại tội phạm nguy hiểm, phạm nhân kì quái này đã thụ án ở đây được ba năm rồi. Khắp trại không ai không biết sự tồn tại đặc biệt
của y, nhưng không biết tội danh y mang là gì. “Anh em bạn tù” đều thắc
mắc không biết kẻ này phạm phải tội ác tày đình gì hay gia thế sau lưng
quá khủng mà “chịu” đãi ngộ không bình thường như vậy.
Tù nhân
lặng lẽ đứng sau song sắt, nhìn theo người quản giáo già đã đưa cơm cho y suốt bảy năm đến khi bóng lưng quen thuộc đấy khuất hẳn. Y thu hồi tầm
mắt, đặt khay cơm trên tay xuống bàn sắt nhỏ đầu giường, tiếp tục lên
giường, khoanh chân trầm mặc.
”Bữa cơm cuối cùng” trước khi ra tù chứ không phải “bữa cơm cuối cùng” trước khi ra pháp trường sao, ha hả.
Mười năm.
Rút cuộc y đã ở đây trọn vẹn mười năm, căn phòng giam này thậm chí còn quen thuộc hơn bất kỳ phòng ngủ nào của y từng ở. Mọi ngóc ngách, đồ vật nơi này đều do tự tay y sắp đặt, dọn dẹp, quen thuộc đến mức có thể nhắm
mắt tùy tiện nhặt đồ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, điêu khắc
khuôn mặt non trẻ ngày nào trở nên xương xương, góc cạnh. Nếp nhăn giữa
hai lông mày hằn sâu, đôi mắt cũng trũng xuống làm y nhìn già trước
tuổi.
Năm nay hắn mới hai mươi tám nhưng tưởng như đã trải qua cả một đời người. Tâm hồn già cỗi, cơ thể sứt sẹo, đừng nói rằng hắn vẫn
còn đang trong độ thanh xuân.
Trịnh Hồng Quân khép hờ hai mắt mặc niệm, từng mốc thời gian, từng sự kiện trong cuộc đời hắn chưa bao giờ
phai nhạt. Càng ở cái nơi tù túng tĩnh mịch này, y càng có nhiều thời
gian củng cố trí nhớ.
Sinh ra trong một gia đình có công với cách mạng, cha y xuất sắc lên hàm Tướng khi còn rất trẻ trong ánh mắt sùng
bái của biết bao nhiêu người. Ngày mở tiệc chúc mừng, y hưởng thụ hào
quang sáng rọi do cha mình mang lại, và cũng phát hiện ra bí mật đen tối của mẹ mình. Người đàn bà đó ngã trong vòng tay một người đàn ông khác, khóc lóc nguyền rủa cha y chết đi.
Và thế là chẳng bao lâu sau,
ông ấy chết thật. Ngày đưa tang, y ngồi bên linh cữu cha mình cười méo
mó, nhìn người đàn bà hắn gọi là mẹ bao nhiêu năm lúc này chấm nước mắt
sụt sùi trước sự chia buồn của khách đến phúng viếng.
Chưa đầy
một năm để tang chồng, bà ta tái giá. Y cũng không còn gọi cái danh xưng “mẹ” đáng xấu hổ đó nữa. Cha tôi chết rồi, bà lấy quyền gì mưu cầu hạnh phúc?
Cha chết, “mẹ” tái hôn, tâm lý vị thành niên bất ổn. Không biết từ bao giờ y không còn ngoan ngoãn đến trường nữa, y thích cảm
giác tự do không rằng buộc phía bên kia bờ tường. Dù bất cứ khi nào y
nhảy tường qua, ở đó, đám “chiến hữu” sẽ luôn ngồi xổm chờ y nhập bọn.
Đua xe, đánh lộn, cắn thuốc, bay lắc, chơi bời thỏa mãn dục vọng... tất
thảy đều khiến y hưởng thụ. Không ai hỏi y đến từ đâu, không ai quan tâm câu chuyện sau lưng y, chỉ có thể y mới quên đi bản thân, quên đi sự
căm hận không có chỗ phát tiết.
Cuộc sống sa đọa với “đồng loại”
cứ thế trôi qua hai rồi ba năm. Y soi gương nhìn lại chính mình. Gương
mặt y vẫn non trẻ tươi mới như vậy, nhưng cơ thể đã bị tàn phá đến mục
ruỗng quá rồi, các cơ chức năng của y đang kêu gào muốn nghỉ. Y cũng hi
vọng một ngày nào đó chúng thật sự “đình công”, y có thể nhắm mắt xuôi
tay trong lúc ngủ.
Một ngày, đại ca gọi y đến giao cho y nhiệm vụ đặc biệt nhất cuộc đời, nhiệm vụ mà đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay y
cũng không bao giờ có thể lãng quên.
Sáng chủ nhật nọ, y diện áo
sơ – mi trắng “đóng thùng” trong quần kaki xanh tím than thẳng thớm, tạo hình chuẩn mực như một học sinh trung học đẹp trai, thanh lịch. Y đóng
kín cổ áo đến tận cúc cuối cùng, không muốn trong lúc sơ ý lộ ra hình
xăm trước ngực. Đúng giờ hoàng đạo, y quen tay trèo tường, đột nhập vào
trường năng khiếu nghệ thuật thiếu nhi. Con mồi của y đang ở phòng học
đàn cá nhân, có thể tiếp cận từ sân sau vắng người.
Quân sửa sang lại quần áo xộc xệch do hoạt động mạnh, phủi chút bụi mờ dính trên mũi
giày, đeo lên cặp kính không độ đã chuẩn bị từ trước, dẫm lên cỏ xanh
hướng tới địa điểm đã xác định.
Xuyên qua cửa sổ rộng mở, y nhanh chóng xác định được mục tiêu lần này. Người thật quả nhiên sinh động hơn trong ảnh nhiều.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp xuyên qua cửa sổ, khiến nửa bên mặt nghiêng nghiêng của cô bé trong phòng tỏa sáng lấp lánh. Lông mi dày và dài như cánh
bướm, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng vểnh lên cười mỉm.
Quân nhìn đến thất thần, trong đầu y loẹt xoẹt bật lên giọng nói âm hiểm của đại ca.
”Nhiệm vụ lần này của chú em chính là tiếp cận và làm thân con bé này. Cứ như
vậy đã, tiếp theo thế nào bên trên sẽ lại có chỉ thị. Cứ làm tốt việc
được giao là được!”
Tiếng đàn dương cầm kì lạ không sao lọt được
vào tai y, mọi giác quan đều bị phong tỏa. Duy chỉ có thị giác là đang
phác họa hình ảnh thiên thần nhỏ bé đáng yêu vào trong trí óc.
”A! Anh là ai? Đến đây làm gì?” Cô bé giật mình nhận ra có người đang đứng
ngoài cửa sổ nhìn mình chăm chú, không kìm được cao giọng hỏi.
”Không nói cho em biết!” Quân nhấc kính, tủm tỉm cười.
Cô bé không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, hết sức tò mò hỏi thêm lần nữa.
”Nói cho em biết đi mà! Anh nói rồi em sẽ nói cho anh biết anh là ai!”
”Nhưng anh đâu có nói muốn biết em là ai?” Quân lý sự.
Cô bé bắt đầu mếu máo.
”Anh không trả lời em sẽ mách mẹ!”
Quân nhướn mày, dù sao cũng đã mười một,mười hai tuổi, vẫn còn có thể biểu hiện ngây thơ đến mức này à.
”Được rồi, được rồi, nói cho em biết, thật ra anh chính là...”
Quân tỏ vẻ thần bí, ra hiệu cô bé mau ghé tai lại đây. Hai mắt cô bé sáng
lên, tính tò mò chiến thắng tất cả, thật sự nhoài người ra khỏi cửa sổ,
căng tai muốn nghe cho rõ.
“...thật ra anh chính là một hoàng tử!” Quân thì thầm như là bí mật lắm.
”Điêu!” Cô bé hét lên.
”Gì? Bắt anh nói xong còn bảo anh điêu?” Quân giả vờ bức xúc.
”Anh nghĩ em là trẻ con mẫu giáo chắc!” Cô bé nhìn Quân bằng ánh mắt khinh bỉ.
Quân thản nhiên tiếp nhận, lại còn không biết xấu hổ mà hỏi thêm.
”Thấy anh đẹp trai không?”
Cô bé dùng ánh mắt soi mói nhìn kỹ y từ đầu đến chân, cuối cùng cũng chậc lưỡi khen “đẹp“.
”Vậy đó, chỉ cần đẹp là đủ rồi!” Quân mặt dầy tuyên bố.
”Nói hay nhỉ! Trên đời thiếu gì người đẹp trai hơn anh, chẳng nhẽ người ta
đều là hoàng tử hết hả? Anh lừa ai vậy!” Cô bé dậm chân.
”Ha ha,
đùa em thôi! Xem kìa, sao em không tự hỏi mình vì sao lại hứng thú với
một người xa lạ như vậy? Không sợ anh là người xấu à?”
Cô bé ngốc nghếch ngẫm nghĩ một chút, gật đầu lại lắc đầu, à quên, nhầm, để cô làm lại, thứ tự phải là lắc đầu rồi gật đầu.
”Ý em là em không biết và không cảm thấy anh là người xấu?” Quân cười như không cười hỏi ngược lại.
”Đúng! Anh đẹp trai như vậy, chắc chắn không phải người xấu!”
Ặc, nói đi nói lại, hóa ra cuối cùng chỉ là biểu hiện mê trai. Em gái nhỏ
à, em còn chưa lớn đã có tố chất thế này, có bị lừa bán đi cũng không
biết hung thủ là ai.
Quân nhịn không được vươn tay vỗ vỗ đầu cô
bé, lục trong túi quần thanh sô – cô – la đã chuẩn bị sẵn đưa qua. Cô bé nhận lấy, nhìn vật thể mềm mềm nào đó bằng ánh mắt hoài nghi rồi cẩn
thận bóc vỏ. Bấy giờ Quân mới nhận ra quà gặp mặt y cố công chuẩn bị giờ đang nửa cứng nửa mềm, đen đặc chảy nhão không ra hình dáng thì lập tức câm nín.
”Hoàng tử, thỉnh cầu ngài lần sau bảo quản đồ ăn tốt hơn!”
Cô bé lanh lảnh châm chọc bằng giọng eo éo như thái giám trong phim truyền hình, do dự hai giây song cuối cùng vẫn đưa lên miệng cắn. Ối cha! Đắng chết người!
Trịnh Hồng Quân sống gần mười tám năm cuộc đời, ăn
chơi sa đọa không thiếu bất kỳ tiết mục đặc sắc, một ngày đẹp trời, găm
thanh sô – cô – la nguyên chất, 100% đắng chát đi làm thân con gái nhà
người ta.
Quân nhìn biểu cảm khó hiểu của cô bé trước mặt, lại thấy thích thú kì lạ, chỉ muốn cấu mạnh, véo mạnh vào hai má trắng ngần.
”Ăn nhanh lên rồi lau miệng! Anh sắp phải đi rồi.”
Cô bé ngậm miếng sô – cô – la đen trong miệng, đắng đến không thể mở mồm
ra nói chuyện, cố gắng nuốt xuống vị chua chát này, chép chép miệng, khó khăn tìm ra một tia ngọt ngào ít ỏi đọng nơi cuống lưỡi.
”Em sẽ đến đây vào cuối tuần hả?” Quân thăm dò.
Cô bé gật gật đầu, lại cắn thêm một miếng.
”Vậy tuần sau lại gặp nhé!” Quân cười híp mắt.
Tại sao? Cô bé dùng ánh mắt hỏi anh.
”Ừm, vì cuối tuần anh cũng phải đến đây. Nhưng vì thân phận Hoàng tử hơi đặc biệt nên không thể để dân đen tùy tiện biết được. Em phải giữ bí mật,
nhớ chưa?!” Quân nói như thật.
Cô bé méo miệng.
”Ngoan, không nói gì coi như là đồng ý. Nếu em giữ bí mật, bao giờ hứng lên anh có thể phong em thành công chúa!”
Này, hình như người có quyền hạn phong tước phải là Hoàng đế mới đúng chứ
hả! Cô bé nhe hàm răng đen xì dinh dính muốn lên tiếng phản đối.
Quân nhìn cái miệng lem nhem của cô bé thì không nhịn được cười to, vẫy vẫy tay chạy đi mất.
Không tồi, nhiệm vụ này dễ dàng và thú vị hơn y tưởng tượng. Tâm tình vui vẻ, trên đường y nhìn thấy một con chó mực trốn trong hốc tường nhe nanh,
gầm gừ đe dọa cũng không thèm so đo tính toán.
Một tháng, hai
tháng, ba tháng dần dần cứ thế hòa hợp và bí mật trôi qua. Quân nắm bắt
được thời gian tự học của cô bé, thường lén lút chọn đúng thời điểm để
đến trêu chọc. Mỗi lần ghé qua y đều mang cho cô bé một thanh sô – cô –
la nhưng phần lớn đều là tỷ lệ nguyên chất cao, ăn vào đắng ngắt. Cô gái bé nhỏ chưa một lần thắc mắc, mỗi khi y đưa đến đều dùng ánh mắt ghét
bỏ ăn sạch, không chừa cho y một mảnh vụn.
Đáy mắt quân ngầm chảy một dòng nước ấm, con ngươi đen bóng phản chiếu hình ảnh bé con bướng bỉnh, đáng yêu.
Sau này mỗi khi nhớ lại, ngẫu nhiên giai điệu quen thuộc nhưng y chẳng biết tên nào đó lại vang lên trong tâm khảm. Giống như y không biết cố ý hay vô tình chưa bao giờ hỏi tên cô bé, chỉ gọi cô là “em gái” hoặc “công
chúa nhỏ“. Cô gái bé nhỏ cũng phối hợp ăn ý, chơi trò chơi bí mật của
hai người.
Nhưng rút cuộc, y chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo ứa ra nhưng rút cuộc chẳng bao giờ thật sự rơi
xuống. Quay trở về với thực tại, quá khứ đẹp như tranh vẽ nay bị chính y cầm dao xé vụn, còn lại chăng cũng chỉ có đôi tay vấy máu này.
Quân cúi xuống nhìn hai bàn tay thô sần đang run rẩy, mười đầu ngón tay chai sạn vì lao động khổ cực trong tù, từ cổ tay trở lên bắp tay còn có
không ít vết sẹo rạch ngay ngắn.
Mười dao hạ xuống, có ai hiểu thấu ý nghĩa của những vết sẹo này, y nhếch miệng.
Hai giờ rưỡi cùng ngày, một quản giáo quen mặt khác xuất hiện trước cửa
phòng giam. Quân ngước đôi mắt đen bình tĩnh nhìn ông. Vị quản giáo khó
tính soi xét một vòng xung quanh, thấy đồ đạc được thu xếp gọn gàng ngăn nắp, chăn màn cũng gấp ngay ngắn theo quy định thì gật đầu tỏ ý hài
lòng.
”Trịnh Hồng Quân, hôm nay là ngày cuối cùng trong trại. Cậu có muốn nói lời chia tay với mọi người không?”
”Không, cám ơn.” Quân trả lời không cần suy nghĩ.
Quản giáo không ngạc nhiên trước câu trả lời nhưng trong lòng vẫn âm thầm
cảm thán. Thụ án mười năm từ khi vừa mới trưởng thành, tuổi thanh xuân
giam cầm sau chấn song nhà tù, bây giờ sắp được tại ngoại, trên khuôn
mặt y vậy mà chẳng nhìn ra nổi một tia vui sướng.
Ánh mắt kẻ này nhìn vạn vật luôn như nhìn vật chết. Tĩnh mịch mà âm u.
Quản giáo thu hồi suy nghĩ, tằng hắng một tiếng lấy lại âm thanh của mình.
”Được, vậy mang hành lý đi. Nhớ rõ chỉ được mang theo đồ cá nhân của cậu,
những thứ thuộc trại giam đều phải để lại. Mà tôi nghĩ cậu chắc cũng
chẳng muốn lấy thứ gì trong này về làm kỷ niệm đâu nhỉ.”
Quản
giáo thử pha trò nhưng không nhận được sự hồi đáp, cũng không phật lòng
mà trở về dáng vẻ nghiêm cẩn, hướng dẫn phạm nhân đi làm vài thủ tục cần thiết.
Y được trại giam “tặng” cho một bộ quần áo bình thường
thay cho bộ tù vẫn đang mặc. Khoác trên mình kẻ sọc đen trắng nhiều năm, ngày ngày mở mắt ra cũng đa phần chỉ có những kẻ sọc trắng đen, song
sắt nhà tù cũng là đường sổ dọc lạnh lẽo bóng loáng, giờ nhìn màu sắc
tươi mới trên tay này y cảm thấy... xa lạ.
Quân được sắp xếp ngồi đợi trong phòng cách ly, một viên cảnh sát trông xấp xỉ tuổi y canh giữ bên cạnh. Chỉ còn ít phút nữa thôi y sẽ từ một tội nhân lấy lại được
quyền công dân bình thường, vậy nên thái độ đối xử của những người xung
quanh có vẻ ôn hòa, nhã nhặn hơn thường ngày. Hắn nhếch mép cười mỉa.
Quân lẳng lặng ngồi trên cái ghế cứng nhắc của trại giam, mắt nhìn chăm chú
xuống mũi giày thể thao cũ kỹ. Viên cảnh sát trẻ tuổi trông hắn tĩnh
lặng như vậy, thầm nghĩ kẻ này chắc sắp được tại ngoại, cảm xúc thăng
hoa đến mức chết lặng chăng?
Chỉ có Quân biết, sự tự do cũng
không đả động được lòng hắn đã tĩnh lặng như hồ nước chết, gió thổi, cỏ
lay không gợn nổi một chút sóng lăn tăn.
Y không phải ngồi đợi
lâu lắm, hành lang yên tĩnh giờ thoáng thấy bóng người từ xa tiến lại. Y ngẩng mặt lên nhìn, con ngươi đen dài dại chầm chậm chuyển tiêu cự về
phía cửa ra vào.
Một người trẻ tuổi, cao lớn xuất hiện trong tầm mắt.
”Anh!” Hắn nghẹn ngào.
Trịnh Bình, cái tên quen thuộc bật ra trong đầu y.
”Em đến đón anh.” Trịnh Bình sải bước đến trước mặt y, ngồi thụp xuống khiến Quân không phải ngước lên nhìn.
”Đã lâu không gặp.” Trịnh Hồng Quân nhàn nhạt đáp, y có thể dễ dàng đọc được mâu thuẫn giằng xé trong đôi mắt thằng em họ này.
Trịnh Bình chăm chú nhìn người đàn ông đối diện. Khuôn mặt thư sinh đẹp trai
ngày xưa dường như thay đổi hoàn toàn. Gò má nhô lên góc cạnh, cặp mắt
cũng không còn lấp lánh tinh anh như trước, mũi cao nhưng thô, môi dầy
mà bạc. Đặc biệt là làn da nâu sạm, không tìm nổi sự trắng trẻo mịn màng cách đây mười năm.
Anh họ của hắn, đã thay đổi hoàn toàn rồi. Lòng Trịnh Bình quặn lên đau xót.
”Đi thôi. Anh ở đây đã đủ lâu rồi.” Giọng Quân lành lạnh, nghe không rõ tâm tình.
Trịnh Bình gật đầu thật mạnh, đứng bật dậy, do dự một chút, cuối cùng cũng
đưa bàn tay về phía trước. Quân nhìn bàn tay to lớn trước mặt, lại nhìn
thằng em bắng nhắng năm xưa giờ lột xác thành đàn ông trưởng thành, cảm
giác như đã trải qua một đời một kiếp. Y bỏ qua bàn tay hướng về phía
mình, tự động đứng dậy bước đi.
Trịnh Bình thay y chào hỏi toàn thể cán bộ công tác, biếu quà cảm ơn rồi lẳng lặng “dắt” anh trai rời khỏi.
Bầu trời trong và ngoài cổng trại giam vẫn thế, xanh xanh, cao cao không hề thay đổi. Gió vẫn là ngọn gió lạnh mùa đông, tạt vào mặt làm hai má rét buốt. Không khí vẫn là loại ô nhiễm nặng nề, hít vào thở ra đầy khói
bụi.
Y đợi trong tù mười năm, bước ra không biết là tự do, hay lại là lần nữa sa chân vào vũng bùn không lối thoát.
Trịnh Bình ngơ ngác nhìn người đàn ông gầy gầy xương xương phía trước, năm
tháng trong tù biến người anh họ đầy sức sống của hắn thành khúc gỗ vô
tri. Áo sơ mi rộng thùng thình mặc lên người một cách tạm bợ làm tăng
thêm cảm giác như Quân vốn không thuộc về thế giới này.
Hai người lên chiếc taxi chờ sẵn bên đường, hướng về phía nội đô. Cả dọc đường đi yên tĩnh kỳ lạ, hai anh em khi xưa vốn tâm đầu ý hợp là thế, cách một
thập kỷ, giờ chẳng tìm nổi một chủ đề để nói với nhau.
Taxi chậm
rãi tiến vào phố lớn, Quân không biểu cảm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Đường xá thay đổi không nhiều, mười năm rút cuộc cũng chỉ trang hoàng
được thêm chút đỉnh, xây thêm được vài tòa nhà cao tầng, không khó để
nhận ra bóng dáng năm xưa.
”Có thể rẽ sang đường bên trái không?” Quân bất ngờ lên tiếng.
Trịnh Bình liếc mắt sang bên trái, từ xa nhìn thấy bảng chỉ tên đường, chợt nhớ ra điều gì đó, mặt tái mét.
”Không. Anh tài xế cứ đi thẳng về địa chỉ tôi đã dặn.”
Quân nghiêng đầu quan sát Trịnh Bình ở khoảng cách gần, ánh mắt như muốn nói “việc gì mà phải làm như thế“. Trịnh Bình trốn tránh, giả vờ nhìn đường trước mặt, hắn cố gắng rời chủ đề.
”Em thuê cho anh một căn chung cư mini, cách không xa nhà cũ.”
”Ừ, cám ơn.” Quân đáp lại không mấy nhiệt tình.
”Đồ đạc em cũng đã để người sắp xếp hợp lý, em vốn định mang quần áo của em sang cho anh mặc tạm nhưng bây giờ chắc không được rồi. Nếu lát nữa anh không mệt mình cùng đi mua mới.”
”Không cần, anh mặc gì chả được.”
”Cần chứ. Bộ dạng anh thế này không ăn mặc cho tử tế người ta sẽ tưởng là ma đói hiện hình đấy!” Hắn thử pha trò.
”Anh như bây giờ cũng có khác gì người chết đâu.” Y mỉa mai chính mình.
Trịnh Bình nín thinh, thật lâu sâu mới lần nữa mở miệng.
”Anh, mọi việc đã qua rồi. Bây giờ coi như anh được sinh ra một lần nữa, hãy
cố gắng làm lại từ đầu. Rồi dần dần mọi người sẽ không còn nhớ đến
chuyện đó nữa, họ sẽ lại tha thứ cho anh.” Em cũng sẽ cố gắng tha thứ
cho anh, Trịnh Bình lặng lẽ bổ sung.
”Ha, mọi người tha thứ cho
anh để làm gì chứ. Đến bản thân anh còn không thể tha thứ cho chính mình thì cần quan tâm đếch gì đến mọi người.”
Quân cười cười, ngả
người ra ghế, thân thể thả lỏng nhưng bàn tay nắm chặt. Miệng y nhếch
lên nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng tựa hồ nước chết.
Trịnh Bình ảo
não, hắn rút cuộc vẫn không biết nên làm gì cho phải. Tâm lý mâu thuẫn
khiến hắn chẳng thể tìm nổi cách đối xử thích hợp với người này, vừa căm giận, lại vừa xót thương.
*
Lam Lâm nằm trên giường, toàn thân nóng sốt không có sức lực. Cậu chính thức bị cảm.
”Mùa đông chết tiệt! Cơn mưa chết tiệt! Trịnh Bình chết tiệt!”
Lam Lâm mê sảng, rên hừ hừ trong miệng. Nếu không tại Trịnh Bình ngu ngốc
không xúi dại cậu tham gia nhạc hội thì cậu sẽ không rơi vào trạng thái
tâm lý bất ổn, nếu trạng thái tâm lý không bất ổn cậu sẽ không dại gì để cho Trịnh Bình dắt đi xem cá chết nửa đêm, nếu không đi xem cá chết nửa đêm sẽ không xui xẻo gặp đúng cơn mưa rào, nếu không gặp cơn mưa rào sẽ không bị xối ướt như chuột lột, nếu không ướt như chuột lột thì tất
nhiên sẽ không bị cảm lạnh!
Nguồn cơn đều bắt đầu từ hắn! Trịnh Bình!
Mê mê tỉnh tỉnh nằm trên giường nguyên một ngày trời vẫn chưa khá hơn,
người giúp việc sốt sắng gọi điện cho bác sĩ gia đình. Bác sĩ qua cũng
chỉ có thể tiêm cho cậu một liều hạ sốt. Bây giờ cậu đang nằm bất động
đợi truyền nước, mà kể cả có truyền xong thì cũng không có hơi sức nào
mà cử động. Ngaooo...
Trong lúc Lam Lâm sốt cao đến choáng váng
không phân biệt được đông tây nam bắc thì trên mạng xã hội cũng đang
phát hỏa, nóng đến bỏng tay. Cư dân mạng truyền nhau đoạn ghi hình tiết
mục biểu diễn đặc sắc nhất đêm hội hôm qua, bị thuyết phục bởi giọng hát và bài ca phong cách mới lạ, kêu gào muốn truy lùng danh tính ca sĩ.
Lượng theo dõi trang cá nhân của Tiêu Ngọc trong một buổi sáng tăng lên
chóng mặt.
Sự việc sôi sục đến đỉnh điểm khi một người qua đường A nào đó bỗng dưng chú ý đến người đệm nhạc phía sau màn khói, người này
liền thực hiện các kỹ xảo cắt ghép, phóng to, lọc và làm nét hình ảnh
khiến cho nửa khuôn mặt tinh xảo nam giới được “phơi bày” trước con mắt
bàn dân thiên hạ. Tập thể chị em phụ nữ mê trai lập tức tru lên như sói, hai mắt biến thành hình trái tim, khóc lóc muốn điều tra kỹ lưỡng lý
lịch trích ngang, thậm chí gia phả ba đời nhà người ta cũng phải bới ra
bằng được. Vài tay kỹ thuật trình độ cao nắm bắt được tâm lý điên cuồng
của đám đông, liên tiếp tung ra video cận cảnh chân dung “nam thần” đã
qua kỹ xảo xử lý, nước phim mang hiệu ứng long lanh, người lại đẹp không tì vết, mơ hồ tựa như không phải nơi trần thế. Cư dân mạng dù gái hay
trai dứt khoát ôm tim ngã gục.
Woa, đã đẹp trai lại còn có tài! Có còn muốn để cho con gái/trai nhà người ta lấy chồng/vợ không đây!
Tiêu Ngọc vu vơ mở điện thoại lướt mạng, chưa kịp cười thích chí vì hiệu quả bài hát mang lại đã suýt đánh rơi hai con mắt. Toàn bộ new feed trên
Facebook của cô nàng đều đăng tải hình ảnh người con trai quen thuộc nào đó.
Lam Lâm! Á á á!
Tiêu Ngọc luống ca luống cuống bấm
liên tiếp một dãy số, nín thở gọi cho đối tượng đang bị săn lùng gắt gao số một trên mạng nhưng rất tiếc, ai đó không bắt máy. Cô gái nhỏ dẫm
chân đành đạch, sốt ruột nhắn cho Lam Lâm một tin nhắn rồi bồn chồn quay lại đến Học viện, tối nay còn rất nhiều việc phải làm, trách nhiệm của
một ngôi sao thật quá lớn mà!
Lam Lâm vẫn chưa thoát khỏi hình
thái bùn nhão, tai mơ hồ nghe có tiếng chuông điện thoại kêu mà không
nhấc người dậy nổi. Tay chân đau nhức không nghe sai bảo, mà cậu cũng
chẳng muốn nhúc nhích, rút cuộc mặc kệ luôn, lần nữa bồng bềnh trong
giấc ngủ chập chờn.
Trịnh Bình dắt anh họ đi mua ít quần áo và đồ dùng cá nhân, cùng y ăn một bữa cơm thân mật, cố gắng hàn huyên một
chút, động viên y mở lòng để tái hòa nhập cộng đồng, lúc xong xuôi trời
cũng đã tối muộn. Hắn mò mò di động trong túi, gọi cho Lam Lâm mấy lần
mà không thấy cậu bắt máy, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng tự ý “xâm
lược” địa bàn luôn.
Khi Trịnh Bình vượt qua hàng rào bảo vệ lỏng
lẻo, “hạ gục” hai vệ sĩ quen mặt “trấn” ở cửa chính, “đánh bay” hai, ba
người giúp việc liu riu ngẫu nhiên xuất hiện, thành công “đột nhập” vào
căn cứ địa cuối cùng của Boss Lâm, chưa kịp cười to đắc chí, hắn đã tá
hỏa lên vì trạng thái nửa sống nửa chết của trùm cuối. Hắn vượt ngàn
gian khó (?) để mò đến được ải này, phát hiện ra đối thủ không chịu nổi
một kích (?), thanh máu nhấp nháy màu đỏ lập lòe, sao tự nhiên thấy lòng dạ tan nát tơi bời.
Trịnh Bình nghẹn ngào nhìn Lam Lâm “thoi
thóp” trên giường, mặt mũi trở nên méo mó. Hắn ngồi phịch xuống, đệm lún sâu khiến Lam Lâm hơi tỉnh lại, mất mấy giây mới mở được đôi mắt như có màng đục, nhìn qua. Chậc, thật ra cậu không nhìn rõ gì cả, chỉ thấy một đống đen thùi lùi nào đó đang chiếm một bên giường của cậu mà thôi. Lam Lâm sụt sịt cái mũi tắc tịt.
Trịnh Bình nhìn Lam Lâm hai má trắng bệch, cái mũi lại đỏ ửng lên vì ngạt thở, vừa thương tiếc lại vừa đau lòng.
”Sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Em nhìn anh xem, cùng là dầm mưa, anh thì
khỏe như vâm, em che che chắn chắn cuối cùng lại thành cảm lạnh. Đàn ông đàn ang gì mà yếu như sên thế hả!”
Lam Lâm nghe hắn nói tiếng
được tiếng mất, não bộ chậm chạp tổng hợp lại thông tin, lúc giải mã
xong thì ngọn lửa tức giận đã bốc lên phừng phừng, há mồm muốn cãi lại“còn không phải tại anh sao” nhưng bật ra cũng chỉ là vài âm thanh khàn
khàn vô nghĩa. Cậu ôm ngực ho sù sụ.
Trịnh Bình hốt hoảng, luống
cuống tay chân đỡ cậu lên vỗ lưng thì bị cậu yếu ớt đẩy ra. Hắn ngó lơ,
khăng khăng dìu lấy người, đặt cậu ngồi dựa vào gối mềm đã kê sau lưng,
mồm miệng lẩm bà lẩm bẩm không khác gì bà mẹ già khó tính.
”Ối
giồi ôi, xem đi xem đi. Đã sốt lại còn ho. Rút cuộc người em làm bằng gì vậy hả, thanh niên trai tráng, hai mấy tuổi đâu mà sức đề kháng yếu kém như vậy. Nào nào, ngồi lên đây để uống hụm nước. Trông cái bộ dáng này
chắc chắn là nằm bẹp dí từ sáng không nhúc nhích rồi, có biết càng nằm
càng mê man, càng mệt mỏi không hả? Nào, uống một hụm nước ấm đi, uống
cho trôi đờm nhuận họng! Sốt cao phải uống thật nhiều nước, biết chưa?
Uống thêm hụm nữa, há to mồm ra nào, cái mồm cứ mím chặt như vậy thì
được mấy giọt!”
Lam Lâm bị Bình lải nhải đến đinh tai mà không
thể phản kháng, nuốt cơn giận vào trong, chờ ngày sau lôi ra tính sổ.
Cậu ngoan ngoãn uống chút nước ấm được đặt sẵn bên miệng, cổ họng khô
khốc thoáng cái đã thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trán bỗng nhiên có cảm giác man mát, bàn tay thô ráp vẫn còn mang hơi lạnh bên ngoài của Trịnh Bình đặt lên khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu. Thái dương căng cứng cũng thả lỏng không ít, Lam Lâm thở ra một hơi thỏa mãn, ặc, không thở ra
được, sụt sịt.
Lam Lâm ngồi một lúc mới thật sự tìm lại được sự
tỉnh táo, ngước đôi mắt mờ đục lên nhìn con gấu chó to đùng đang nhăn
nhó cái mặt, càm ràm không dứt, đặc biệt không có lấy một tia sám hối.
Tên khốn nhà ngươi quên người hại ta ra nông nỗi này là ai đấy hả! Lam
Lâm tức giận lật bàn (nhưng chỉ là trong tưởng tượng).
Trịnh Bình sờ sờ, thấy Lam Lâm tuy còn hâm hấp nóng nhưng có vẻ đã hạ nhiệt kha
khá rồi, lại liếc nhìn bình nước thuốc trống trơn và kim truyền vẫn đang cắm trên tay cậu, khẽ khàng nâng bàn tay tái xanh lên, vừa phồng má
thổi thổi vừa nhẹ nhàng rút ra. Lam Lâm bị đối xử như trẻ con, khóe
miệng giật giật, rút cuộc lựa chọn câm nín vì có muốn mở mồm ra nói cũng chẳng nên lời. Cổ họng cậu đặc sệt cả rồi, giọng cũng mất, đoán chừng
không hết ngày mai chưa khá hơn được.
Trịnh Bình ân cần hỏi Lam
Lâm có muốn ăn gì không, nhận được cái lắc đầu thì bĩu môi, tự nhấn nút
gọi xuống nhà bếp yêu cầu hai phần cháo chim nấu loãng.
Cháo nóng hôi hổi nhanh chóng được dọn lên, người giúp việc hai mắt tỏa sáng nhìn Trịnh Bình như nhìn đấng cứu thế. Thật may mắn cậu Bình đến rồi, từ
sáng đến giờ cậu Lâm không ăn không uống, bọn họ sốt ruột muốn chết rồi
đây nè!
Trịnh Bình cười gật gật đầu với cô giúp việc đáng thương, tự mình múc cháo trong niêu ra bát sứ, mùi thơm ngon tỏa ra khắp phòng. Bụng Lam Lâm không tự chủ sôi òng ọc.
”Hố hố hố, thế mà người
nào đó vừa rồi bảo ăn còn không chịu!” Trịnh Bình cố tình đâm thọt, một
bên gỡ thịt chim thành từng miếng nhỏ, thả vào trong bát.
Lam Lâm xấu hổ cực kỳ, ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra trấn định, lại liếc nhìn cái tay tên nào đó đi đường chưa rửa đã sờ vào đồ ăn.
Trịnh Bình lau bàn tay đầy mỡ vào khăn giấy rồi bưng bát cháo qua, múc lấy một thìa
đặt lên miệng thổi “phù phù”, cực kỳ chăm sóc đưa đến miệng Lam Lâm. Lam Lâm đấu tranh tâm lý hai giây, hết nhìn thìa cháo lại nhìn dáng vẻ vừa
vụng về vừa ân cần của tên này, cuối cùng cam chịu số phận, há miệng
nuốt vào. Vị cháo thanh nhạt, thịt chim mềm ngọt trôi xuống họng, đánh
thức vị giác tê liệt của cậu, khiến cả người dường như có sức sống hơn
nhiều.
Trịnh Bình chăm chú nhìn Lam Lâm, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt tái nhợt ấy, xót xa múc thêm thìa cháo nữa, thổi thổi, lại đưa qua. Lam Lâm ăn hết một bát cháo nhỏ, bị Trịnh Bình vừa
dụ dỗ vừa cưỡng ép bắt nuốt thêm nửa bát nữa mới được buông tha. Cậu
ngồi im lặng trên giường, nhìn Trịnh Bình xì xụp húp nốt chỗ cháo thừa,
lòng dạ rối ren không biết có tư vị gì.
F*ck, bệnh tật làm cơ thể yếu đuối, cũng làm tâm lý con người càng trở nên yếu đuối hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT