Còn một tháng nữa là đến cuộc thi tuyển sinh của Kinh Võ Viện, thế nhưng mà trời cao có vẻ cũng chẳng thấu hiểu cho dân đen, bởi thế thời tiết từ ôn hòa chuyển thành nắng cháy, cái thời tiết khiến cho người ta bực bội vì nóng. Có lẽ chính bởi vì duyên cớ này, cho nên năm nay Hoàng đế bệ hạ sớm đã dời lò sưởi ra ngoài, ngài cũng thảnh thơi tiến đến Sướng Xuân Viên, nơi cách Thái Cực Điện khoảng hai mươi dặm.

Sướng Xuân Viên nằm trong một cánh rừng nhỏ, cả chốn đều được xây bằng gỗ. Hàng năm, cứ đến thời tiết oai bức của mùa hè, Hoàng đế đều sẽ chuyển đến nơi đây mà ở. Chuyện này cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ và hiếm gặp, song năm nay Hoàng đế đến Sướng Xuân Viên sớm hơn một tuần so với những năm trước, hình như nó cũng có một chút ý vị sâu xa. Bởi vậy, vào lúc rảnh rỗi, các thần tử không khỏi nghị luận việc này, ai cũng không nghĩ tới là chuyện gì đã làm cho nội tâm của Hoàng đế bệ hạ nóng bức hơn thời tiết khô nóng hiện nay, việc gì đã khiến cho Hoàng đế bệ hạ đến Sướng Xuân Viên tìm kiếm thanh tịnh từ sớm.

Hoàng đế xác thực cần thanh tịnh, âu cũng là do hắn phát hiện lòng mình càng ngày càng không yên tĩnh.

Chính hắn cũng không rõ đây là vì sao, nhưng việc này có lẽ chỉ có thể đến lúc nó phát sinh rồi thì lòng hắn mới triệt để yên tĩnh lại. Kế vị mười năm, vị Hoàng đế có chí hùng cao xa này rốt cuộc muốn nhúc nhích thanh đao trong tay rồi.

- Tô Phi Tiến.

Nghiêng đầu dựa vào trên vách tường, Hoàng đế chỉ chỉ chén trà ở trên mặt bàn trước mặt, nói:

- Gần đây ngươi càng lúc càng lười rồi, thêm trà cho Trẫm.

Tô Phi Tiến không dám nói gì, dẫu rằng vừa rồi Hoàng đế bệ hạ đã nói là hắn không cần phải thêm trà. Hắn vội vàng tới rửa chén trà, lấy trà mới ngâm vào nước nóng thật tốt.

- Bệ hạ mệt mỏi?

Hắn thận trọng hỏi một câu.

Hoàng đế từ từ nhắm hai mắt, xoa chút lông mày đang nhíu, “ừ” một tiếng, trầm mặc thêm một lúc, rồi nói:

- Đi gọi Sầm quý nhân đến, thủ pháp mát xa của nàng không có ai so được. Cũng không biết có phải tối qua bị gió lạnh quấn thân, hay vẫn là do đến sớm nên không thích ứng với sự mát mẻ ở bên trong Sướng Xuân Viện, bả vai đau, phía sau lưng cũng đau.

- Nô tài lập tức đi ngay.

Tô Phi Tiến liền vội vàng xoay người đi, song Hoàng đế đã khẽ lắc đầu, nói:

- Sau này chuyện như vậy thì để cho người phía dưới xử lý là được rồi. Ngươi là Thái giám Cầm bút của Ngự Thư Phòng, nếu như cả ngày làm những việc nhỏ này, truyền đi cũng không sợ người khác nói ngươi vô năng và không biết sai khiến cấp dưới sao? Ngươi phân phó cho người phía dưới đi là được, Trẫm còn có lời hỏi ngươi.

- Vâng.

Tô Phi Tiến đi ra ngoài phân phó tiểu thái giám đi mời Sầm quý nhân, lại vội vàng trở về trong phòng, cúi đầu đứng đợi.

Hoàng đế vừa xoa huyệt thái dương vừa nói:

- Diễn Võ Trường ở ngoài thành có tin tức truyền lại chưa, Trẫm đã bảo một khi có kết quả thì lập tức báo lại cho Trẫm biết mà.

Tô Phi Tiến vội vã nói:

- Còn chưa có tin tức truyền về, cái cuộc tỷ thí tranh hạng ba cuối cùng này có thời hạn là ba ngày, hôm nay mới là ngày đầu tiên, chắc có lẽ sẽ không có kết quả nhanh như vậy đâu.

Hoàng đế nhìn sắc trời ngoài cửa số, gật đầu:

- Trời cũng đã sắp tối, xem chừng ngày hôm nay không đánh nổi rồi. Ba tên kia đều là những kẻ thông minh, ai cũng không dại động thủ trước tiên. Bất quá lần này Chu viện trưởng nghĩ ra biện pháp này rất tốt, Trẫm ưa thích. Đại Nam chưa bao giờ thiếu những tướng quân thiện chiến, nhưng những người chính thức có khả năng xem thấu đại cục lại không nhiều. Có người nói Hứa Hiếu Cung dựa vào tư lịch cùng gia thế mới được Trẫm đề bạt làm Đại tướng quân. Những người nghĩ vậy và nói vậy đều là những người bị lòng ghen tỵ quấy phá, họ làm sao có thể nhìn ra cái tài của Hứa Hiếu Cung? Hạng người đó đều là những kẻ tầm thường mà thôi.

- Trẫm xem xét qua, mười sáu Đại tướng quân của mười sáu Vệ chiến binh Đại Nam, có thể nhìn thấu triệt đại cục, ngoại trừ Hứa Hiếu Cung thì La Diệu cũng còn có thể xem như tạm được. Còn những người khác, vũ dũng thì ai cũng có, người đa mưu cũng có, nhưng ánh mắt khó tránh khỏi cực hạn của cá nhân, con mắt chỉ nhìn một đường thẳng, không thể nhìn thấy toàn bộ chiến cục.

Hoàng đế nói như vậy, Tô Phi Tiến không dám nói gì.

Hoàng đế cười cười, khoát tay áo nói:

- Không nói cái này, hôm nay phê tấu chương đủ mệt, ngươi nghĩ một chuyện hài hước nói cho Trẫm nghe một chút, nếu như nói hay, Trẫm sẽ thưởng.

- Vâng.

Tô Phi Tiến lên tiếng, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Nếu để cho nô tài chọc bệ hạ cười vui vẻ trong nhất thời cũng là rất khó khăn, đồ vật trong bụng nô tài cũng không nhiều. Liền nói chuyện tình khi còn bé của nô tài… Nhớ rõ năm đó mới bảy, tám tuổi, cũng là thời tiết giữa hè như thế này, trong lúc rảnh rỗi, thần đang chơi trò ấu trùng ve sầu dưới táng cây đào thì gặp một ông lão. Ông lão nói một người làm ấu trùng ve sầu như hạ thần thì phải ngủ đông ở dưới đất ít nhất ba năm thì mới có thể lột xác thành con ve, rồi mới có thể vỗ cánh kêu to. Mà một tiểu chút chít như hạ thần, nếu muốn kêu to thật vang đội thì phải tích sức cả ba năm, thật không dễ dàng.

Hắn mỉm cười, nói xong thì liếc nhìn Hoàng đế, lại phát hiện sắc mặt Hoàng đế không biết lúc nào đã trở nên lạnh lẽo. Thế là hắn sợ đến mức vội vàng quỳ xuống.

- Nô tài không biết kể chuyện cười, bệ hạ thứ tội.

- Lời này ngươi không thể nghĩ ra, là ai dạy ngươi.

Hoàng đế lạnh giọng hỏi một câu.

Thân thể Tô Phi Tiến khẽ run lên, do dự trong chốc lát thì thành thật trả lời:

- Là Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu đại nhân dạy nô tài, lão đại nhân nói nội tâm của bệ hạ có nhiều phiền muộn và xao động, ngài ấy bảo nô tài nên lựa cơ hội nói ra những lời này với bệ hạ. Nô tài đâu có hiểu được gì, chỉ cảm thấy lão đại nhân có ý tốt, cho nên nô tài cũng không dám nói ít đi một chữ nào.

Trầm mặc một lát, Hoàng đế thở ra một hơi thật dài đầy nhẹ nhõm, nói:

- Đứng lên đi, Trẫm không trách ngươi… Lão già kia nên tự mình nói với Trẫm mới phải, sao lại khiến người mang tiếng xấu cho lão ta như vậy… Trẫm không phải không biết ấu trùng ve sầu, Trẫm vì vang dội một hồi mà cũng đã nhẫn nhịn không chỉ ba năm, chính xác là đã nhẫn nhịn mười một năm. Nếu không phải thời cơ đã đến, Trẫm lại nhịn thêm mười một năm nữa cũng được… Sau hôm nay ngươi đi nói cho Hoài Thu, Trẫm muốn trị lão già ấy tội bất kính, lại kêu hắn bò qua đây giải thích.

Nghe được giọng nói hòa hoãn của Hoàng đế, lòng Tô Phi Tiến lúc này mới an tâm một chút. Nhưng mà sự kính nể của hắn dành cho Hoài Thu càng ngày càng đậm. Lão đại nhân đã từng nói bệ hạ là minh quân, nghe một điểm thì sẽ hiểu thấu, chắc chắn sẽ tuyệt đối không bởi vì chuyện này mà trách tội người phía dưới.

- Ngươi đi chuẩn bị một chút, sau khi kết thúc buổi lên triều ngày mai, Trẫm muốn đích thân đến Diễn Võ Trường quan sát. Không cần để lộ ra, lại để cho La Úy Nhiên cùng Hầu Văn Cực đi theo là được. Con trai của Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Đầu là Ngu Khiếu, con trai Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu là La Văn, cháu trai Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn là Nguyễn Phục, ba người đều là nhân kiệt khó gặp, bên này cũng có chuyện cần nhân tài đi làm… Trẫm muốn xem ba người đó có phải thật sự có thể dùng một lát hay không.





Đến ngày thứ hai của cuộc tỷ thí tranh hạng ba, người quan chiến trên chiến đài chỉ còn lại bốn, năm người. Các đại nhân Binh Bộ, Lại Bộ đến quan sát vào ngày đầu tiên vì phải vào triều, bộ phủ trong nha môn cũng có rất nhiều việc vặt phải xử lý, cho nên họ không có đến Diễn Võ Trường lần nữa. Dù sao thì đế đô Thanh Long quá lớn, thời gian từ Sướng Xuân Viên vào triều, từ triều lại đuổi tới Diễn Võ Trường cũng mất ít nhất nửa ngày rồi.

Chư vị đại nhân bọn họ bận rộn sự vụ, không có khả năng lãng phí ba ngày thời gian ở đây.

Ngày đầu tiên họ đến là do họ không thể không đến.

Đêm qua Di Thân Vương không có trở về trong thành Thanh Long, mà ở lại Diễn Võ Trường. Dẫu rằng tiểu viện của Diễn Võ Trường không rộng rãi và thoải mái bằng Vương phủ của một người Thân Vương như hắn, nhưng bên người hắn có bốn người mỹ nhân như hoa như ngọc, thế nên ngủ ở một nơi lạ như thế này thì có thể tìm được một điểm kích thích tình thú không giống những nơi khác. Hơn nữa, tòa tiểu viện bằng gỗ này, so với Vương phủ to lớn và hùng vĩ, nó đưa đến một cảm giác không vướng khói lửa nhân gian.

Sau khi ăn điểm tâm, Di Thân Vương Dương Dận liền mang theo tùy tùng đến chiến đài xem cuộc chiến.

Ngồi xuống chính là hơn nửa ngày, thế là khó tránh khỏi có chút đau lưng.

Hắn đứng dậy, duỗi người ra, nhìn nhìn Chu viện trưởng đang nhắm mắt dưỡng thần, oán giận nói:

- Ngài làm gì phải thế, nhất quyết thắng bại trong một ngày thì đã được rồi, cần gì phải hao phí ba ngày. Ta tuy nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì, nhưng ngài có biết ta trễ ba ngày thì đã trễ nải bao nhiêu chuyện đùa? Các cô nương ở bên bờ sông… Ách, không phải, Hoài lão còn hẹn ta đi câu cá ở bờ sông.

Khóe miệng Chu viện trưởng chớp chớp. không có nói gì.

Trái lại, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung không kiềm nén được, hắn bật cười ra tiếng, sau đó hắn liền cảm thấy xấu hổ, tranh thủ thời gian cúi đầu.

Mắt Dương Dận trắng không còn chút máu, hắn dứt khoát lơ đi, đánh vài bài quyền để giãn gân giãn cốt. Sự mệt mỏi của ngồi lâu tuy không thể nào bằng sự mệt mỏi khi tay chân làm việc cật lực, nhưng loại mệt mỏi này thật sự là một loại giày vò với một vị Thân Vương không chịu ngồi yên. Nếu không phải Hoàng đế ra lệnh cho hắn đến đây xem cuộc tỷ thí, hắn mới không thèm đi, mà đã sớm sống mơ mơ màng màng ở một nơi đầy ắp hương vị khoái cảm.

Chu viện trưởng híp mắt nhìn xem Di Thân Vương Dương Dận đánh quyền, không nhịn được khen một câu:

- Quyền pháp của Vương gia vô cùng có kết cấu, chỉ là kết cấu giống như quá nhiều. Thông Bội Quyền bằng tay phải của Bạch gia Lĩnh Nam, Thiết Tam Chùy của Lưu gia Hà Tây, nửa bước Sức Lực Quyền của Ngô gia ở Tần Lĩnh, còn có mấy loại mà ta cũng không nhìn ra xuất xứ. Thoạt nhìn hết sức hỗn tạp, song Vương gia lại có thể thông hiểu đạo lý trong đó, không tầm thường.

Dương Dận thu thế, thở dốc một hơi, nói:

- Trong phủ nuôi mấy người võ sư có công phu quyền cước, dùng họ làm hộ viện mà sử dụng. Vào thời điểm rảnh rỗi, ta cũng học mấy chiêu từ bọn họ, nhưng mà muốn nhập môn cũng là việc vô cùng khó khăn, chỉ có chút hiệu quả cường thân kiện thể mà thôi.

Chu Xuân Thu “ừ” một tiếng, cũng không biết vì sao mà ở trong ánh mắt có một tia khác thường.

Mà vào khi Dương Dận cúi đầu thu thế, sắc mặt hắn cũng hơi đổi, nhưng rất nhanh thì đã khôi phục lại bình tĩnh.

Sắc mặt Hứa Hiếu Cung bình thản, trong nội tâm lại chấn động một chút.

Chu Xuân Thu vuốt vuốt cái mũi, đứng lên nói:

- Xin lỗi, ta phải đi tiểu tiện.

Hứa Hiếu Cung cũng đứng dậy, tiếp lời:

- Ta đi cùng ngài.

Rồi hắn quay đầu hỏi Dương Dận:

- Ngài có muốn đi cùng hay không?

Dương Dận khoát tay:

- Hai người các ngươi đều xuất thân từ quân nhân, thế sao thân thể lại không bằng quả nhân? Chỉ uống một bình trà thì đã nhịn tiểu không được? Có cần quả nhân giới thiệu một cái danh y tới điều trị hay không?

Hắn nói xong câu này, ba người cũng không nhịn được cười to.

Cười xong Chu Xuân Thu cùng Hứa Hiếu Cung rời khỏi chiến đài.

Đợi hai người kia đi khuất bóng, Dương Dận thấp giọng dặn dò một người thị nữ xinh đẹp bên cạnh. Thị nữ kia “vâng” một tiếng rồi nhanh chân rời đi.

Trong nhà xí.

Hứa Hiếu Cung thở dài, thấp giọng nói:

- Giao du rộng không phải là việc sai, nhưng nếu kết giao quá nhiều nhân sĩ võ lâm… Chỉ sợ sẽ bị người cầm lấy mái tóc mà không thả.

Chu Xuân Thu cởi quần, phóng ra một hồi nước tiểu, rên rỉ đầy thoải mái rồi nói:

- Bất quá là quá rảnh nên mới vui đùa, việc này phải do cái tên âm hiểm Hầu Văn Cực quan tâm, ngươi nhọc lòng làm gì? Điểm tâm là ăn mặn vẫn là ăn nhạt?

Hứa Hiếu Cung bị mắng nhưng hắn không có chút ủ rũ nào, thậm chí hắn còn cười hì hì.

- Mười năm trước Di Thân Vương cũng không có tính tình như bây giờ.

Hắn vừa kéo quần lên vừa nói:

- Khi đó hắn bộc lộ ra tài năng, nhanh như thanh Hoành Đao. Múa đao quá nhanh, không làm người khác bị thương thì cũng làm chính mình bị thương.

Chu Xuân Thu sửa sang xong quần áo, cất bước đi ra ngoài:

- Đánh cuộc?

- Sao ạ?

- Ít đi bao nhiêu người?

- Nhất định sẽ ít, bốn cái mỹ nhân, khi trở về thì còn lại ba cái rồi.

Chu Xuân Thu trừng Hứa Hiếu Cung một cái, nói:

- Không thú vị, giả ngu như ngươi đủ làm cho người ta tức chết?

Hứa Hiếu Cung chân thành nói:

- Không nên giả ngu… Giả ngu thua bạc.

Vừa lúc đó, một binh sĩ vội vã chạy tới chiến đài, vừa chạy vừa vội vàng nói:

- Đại nhân, Đại tướng quân… Bệ hạ đến!





Theo con đường chính mà đi, cách Diễn Võ Trường hơn mười dặm về phía nam, nơi đó lại là Tiễn Khách Đình – cái đền cách nam thành Thanh Long ba mươi dặm, một thân mặc một bộ cẩm bào màu lam cùng với những món bảo thạch đắc tiền, người giàu nhất Đại Nam thoạt nhìn đang nhàn nhã ngồi trong đình thưởng thức trà. Thế nhưng ở trong con ngươi của hắn có một tí vội vàng không cách nào che giấu.

- Tiếu thư nói lúc nào đến?

Hắn hỏi một nam tử trung niên có vóc người rất béo. Người nam tử này còn béo hơn cả Hạng Thanh Ngưu, không chỉ thế, hắn còn lùn. Nếu như hắn hành tẩu trên đường cái, từ xa nhìn lại thì sẽ thấy giống như một cục thịt đang lăn. Bởi vì hắn quá béo, cho nên muốn tìm thấy con mắt ở trên mặt của hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Thời tiết nóng bức như vậy, mập mạp như thế này tự nhiên rất khó chịu. Song tên mập mạp này quá không hợp thói thường, hết lần này đến lần khác hắn lại mặc một chiếc áo dài nho sinh màu xanh nhạt. Cái bộ quần áo được chế tạo xa xỉ được mặc trên người hắn thì thật sự là… phải xin lỗi người thợ may kia. Màu xanh nhạt của quần áo sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, phía sau lưng đều biến thành màu sắc của lòng đỏ trứng.

- Lão gia, sáng sớm hôm nay đã nhận được thư từ xác thực, tiểu thư cách thành Thanh Long chưa đủ sáu mươi dặm. Dựa theo lẽ thường… Dựa theo lẽ thường thì hẳn là sắp tới.

- Ta bỏ một số bạc lớn để nhét nàng vào trong Nhất Khí Quan, thế mà nàng giậm chân một cái, lại bỏ chạy trở về. Một khoản tiền lớn như vậy, ta phải kiếm ròng rã bao lâu? Đã đưa ra ngoài, chẳng lẽ ta còn có thể tìm cái lão lỗ mũi trâu kia đòi lại? Việc mua bán này lỗ vốn rồi.

Vẻ mặt Ngô Nhất Đạo đầy ảo não, hắn chỉ có thể than thở như vậy.

Tên quản gia mập mạp được gọi là Tửu Sắc Tài thấp giọng cải chính:

- Là vàng.

Tửu Sắc Tài, nghe rất hòa khí.

Thoạt nhìn, hắn đúng là sẽ không bị sự tình gì chọc giận, hắn đúng là một đại mập mạp hòa hòa khí khí.

- Đến rồi, đến rồi!

Mập mạp chỉ vào trên con đường lớn, vui mừng nói:

- Tiểu thư đã trở về.

Ngô Nhất Đạo liền vội vàng đứng lên, bước nhanh nghênh đón, vừa đi vừa nảy sinh suy nghĩ ác độc, nói ra:

- Không có chút làm người bớt lo, xem ta giáo huấn nàng như thế nào!

- Đại lão gia uy vũ!

Quản gia mập mạp không quên đập một câu tâng bốc.

Nảy sinh ý nghĩ ác độc thì nảy sinh ý nghĩ ác độc, nhưng khi nhìn thấy một tầng mồ hôi mịn xuất hiện ở trên chóp mũi cùng cái trái của Ngô Ẩn Ngọc, thiên hạ đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo lập tức lấy một cái khăn tay đưa tới:

- Nóng không? Trong đình có nước ô mai ướp lạnh, có muốn uống một chút cho mát?

Ngô Ẩn Ngọc xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn thoáng qua Tiễn Khách Đình, hừ lạnh:

- Chẳng lẽ lại để cho ta tự mình đi lấy?

- Ta lấy, ta lấy, tự nhiên là ta lấy.

Ngô Nhất Đạo vội vàng đi trở về, cầm lấy bình nước ô mai ướp lạnh rồi chầm chậm đi lại.

- Đại tiểu thư mới uy vũ!

Mập mạp lập tức đứng thẳng người, giương lên bộ ngực vĩ đại, ca ngợi:

- Thật sự uy vũ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play