Ánh bình minh vừa ló dạng kéo cái bóng tòa lầu gỗ ba tầng của Hải Dương Quán ra ngoài rất xa, sau khi chồng lên cái bóng của cây đại thụ ở bên cạnh, nếu đứng chỗ cao mà nhìn, cái bóng chồng này trông giống như một người khổng lổ đưa cánh tay chống trời.

Có lẽ, chỉ có ở thời điểm sáng sớm và hoàng hôn, đế đô Thanh Long mới có thể có nhiều mấy phần dịu dàng, ít đi vài phần khắc nghiệt.

Hải Dương Quán muốn mở cửa lần nữa ở thành Thanh Long, cần có thủ tục rườm rà mà phức tạp. Cho nên vào sáng sớm, quản gia liền mang theo người chuẩn bị lễ vật tốt nhất đi đến phủ nha môn thành Thanh Long, cho dù người quan phủ không làm khó dễ thì cũng không phải tất cả thủ tục có thể xong xuôi trong vòng một, hai ngày.

Sau một đêm không ngủ, Lê đại nương đứng ở phía sau cửa sổ, quan sát phong cảnh hậu viện cùng tình cảnh của người bên trong. Ngay ở lúc nàng đang suy nghĩ xuất thần, mấy tên quan sai mặc quan phục của Binh Bộ đi vào cửa chính của Hải Dương Quán. Tôi tớ đang sửa sang lại chính đường vội vàng tiến lên, sau khi hỏi thì mới biết được mấy người này dĩ nhiên đến tìm Trương Thế Nhân.

Tôi tớ mời mấy cái quan sai ngồi xuống, sau đó dâng trà nóng, vội vàng lên lầu ba bẩm báo với Lê đại nương. Lê đại nương có chút trầm tư rồi nói:

- Nếu là thượng quan tới tìm người, cũng sẽ không có chuyện gì. Ngươi gọi Trương Thế Nhân đến đi, nhân tiện cũng gọi Lạc gia tới, ta có việc thương nghị cùng hắn.

Tôi tớ lên tiếng, xuống lầu rồi đi thẳng đến hậu viện. Sau khi Trương Thế Nhân cùng Lạc gia nghe được thì cùng nhau đi trở về. Theo lễ phép, Trương Thế Nhân lên lầu ba cáo từ Lê đại nương.

Lê đại nương nhàn nhạt nhìn thoáng qua cánh tay đứt được cột nửa cành mai khô, cầm một bình thuốc trị thương đã chuẩn bị trước ở trên bàn đưa cho hắn, nói:

- Có đôi khi quá mức cố chấp không phải là chuyện tốt.

Trương Thế Nhân nói cám ơn, cười cười:

- Hiện ở thời điểm này, khó tránh khỏi việc nội tâm không nỡ.

Lê đại nương không có nhắc lại chuyện luyện đao, nàng nghĩ một chút, thanh âm ôn hòa, nói:

- Đế đô không phải là thành nhỏ Gia Trang, người nơi này cũng không phải như các hương thân thành Gia Trang. Nhất là những người có chức quan, về sau ngươi có thể nhiều cúi đầu, không cần nhiều ngẩng đầu. Nhiều gật đầu, dù khó xử cũng cố gắng đừng lắc đầu.

Trong nội tâm Trương Thế Nhân ấm áp, hắn thi lễ cáo từ rồi xoay người rời đi.

Lê đại nương cũng không lại nhắc nhở cái gì, chỉ là không biết vì sao mà nhìn bóng lưng thiếu niên kia xuống lầu, khẽ thở dài một cái.

Lão già què dường như nhìn ra mấy thứ gì đó, nhẹ giọng hỏi một câu:

- Không ổn?

Lê đại nương khẽ lắc đầu, trong lòng suy nghĩ: “Có lẽ là tự mình nghĩ nhiều chút ít.”

Vào lúc Trương Thế Nhân đến chính đường ở lầu một, mấy tên quan sai Binh Bộ nhìn thấy cái dáng vẻ chật vật này của hắn cũng đều không tự chủ được sửng sốt một chút. Nhất là cánh tay đứt treo ở trước ngực, nhìn qua thì thực là có tí thê thảm. Quan sai cầm đầu liếc nhìn Trương Thế Nhân, chỉ nói một câu:

- Theo ta đến Binh Bộ nghị sự.

Sau đó hắn quay đầu bước đi ra ngoài.

Trương Thế Nhân khiêm tốn gật đầu, biểu hiện đầy đủ tôn kính với mấy tên quan sai nho nhỏ này. Phải biết tại cái nơi đế đô âm u, có lẽ bất kỳ một tên tiểu quan lại không có thực quyền đều có thể làm tiền đồ của hắn trôi theo dòng nước. Ví dụ như mấy tên chủ sự Lục, Thất Phẩm của Binh Bộ. Nếu họ không chịu đóng quan ấn lên trên tờ giấy đảm bảo của hắn, thì đã đủ buồn nôn hắn rồi.

Đối với cái thái độ đạm mạc mà lạnh lùng này, Trương Thế Nhân chỉ có thể lắc đầu, cười cười.

Quan viên đế đô cùng quan viên ở địa phương khác biệt lớn nhất là ở chỗ diễn xuất càng kinh khủng. Một quan viên Thất Phẩm, phóng tại địa phương là một Huyện lệnh, chưởng quản hình phạt, ở địa bàn của hắn, hắn có thể nói là có một không hai. Nhưng ở đế đô Thanh Long, quan viên Thất Phẩm nhiều như tay sai, mà phần lớn lại không có thực quyền. Nhưng dù vậy, nhắc tới cái loại tư thái kia thì quan viên đế đô vẫn có chút cao đến mức làm người không thích ứng.

Ra khỏi cửa chính Hải Dương Quán, Trương Thế Nhân liền thấy một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường.

Mà khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, Trương Thế Nhân liền không nhịn được hơi sững sờ.

Trên xe ngựa không có biển số.

Ở Đại Nam, vô luận là các bộ phủ nha môn, hay là thế gia, phú thương thì đều có một hình đồ án đại biểu thân phận của bọn họ. Ví dụ như trên xe ngựa của Binh Bộ là một đồ án màu đen có hình một lá chắn và một thanh đao. Xe ngựa được sử dụng của Hộ Bộ có hình một cái cán cân, một bên để một quyển sách, một bên để vào một nén bạc.

Mà thế gia và phú thương thì thường dùng hoa và cây cảnh, cùng dã thú làm tiêu chí cho đồ án của gia tộc mình.

Ví dụ như Ngu gia, trên xe ngựa sẽ có một cái dây leo dài màu xanh lục vô cùng tươi đẹp, nó đại biểu cho gia tộc họ trường thịnh mà không suy. Trên xe ngựa Nguyễn gia chính là một con mãnh hổ có hai cánh, đó là do tiên đế tự mình quyết định thay họ, đại biểu cho sự vũ dũng và trung thành của Nguyễn gia.

Mà chiếc xe ngựa này, nó lại rất bình thường.

Cho nên biểu lộ của Trương Thế Nhân hơi có chút biến hóa, sau đó hắn cúi đầu nhìn nhìn cánh tay gãy của chính mình, khẽ nhíu mày. Cũng không biết hắn đang lo lắng cái gì, hay là do cánh tay của hắn có chút đau nhức khó nhịn.

Khi đến bên cạnh xe ngựa, thái độ của tên quan sai cầm đầu ôn hòa không ít, thậm chí hắn tự tay vén rèm xe ngựa để Trương Thế Nhân dễ dàng lên xe, lại còn nói một chữ “mời”. Trương Thế Nhân vội vàng làm ra bộ dáng được coi trọng mà kinh sợ, sau vài câu từ chối thì leo lên xe ngựa. Ngay sau đó, tên quan sai cầm đầu đi lên, những người còn lại lại không có đi theo.

- Hôm nay ngươi có vận khí tốt.

Vừa lên xe, tên quan sai buông rèm xuống, thái độ trở nên nhiệt tình. Có lẽ trước đây, trước mặt người khác hắn cố ý giả vờ lạnh lùng, lại có lẽ là vì che dấu sự mất tự nhiên trên mặt chính mình.

- Nói thế là vì sao?

Trương Thế Nhân hỏi.

Quan sai cười nói:

- Chúng ta không cần đi Binh Bộ, mà trực tiếp đi ra Diễn Võ Trường ở ngoài thành. Hôm nay là một cuộc thi cuối cùng tranh hạng ba, các đại nhân Binh Bộ đều phải đến Diễn Võ Trường quan sát. Vận khí của ngươi tốt mới có thể đi, ta đưa ngươi đến chỗ đó thì chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

- Binh Bộ đại nhân gọi ta có chuyện gì?

Trương Thế Nhân thận trọng hỏi một câu.

- Ta làm sao biết được, ta chỉ là một người phụng mệnh làm việc.

Quan sai tự giễu, cười cười nói:

- Có thể đi vào Diễn Võ Trường xem cuộc chiến thì cũng đều là đại nhân vật. Phải biết rằng thậm chí ngay cả Di Thân Vương cũng đích thân tới. Nói vậy ngươi có thể thấy được triều đình coi trọng cuộc tỷ thí phân hạng ba này như thế nào chứ.

- Thứ cho ta cô lậu quả văn.

Trương Thế Nhân hỏi:

- Hạng ba của Kinh Võ Viện là ai?

- Công tử Ngu gia Ngu Khiếu, công tử La gia La Văn, công tử Nguyễn gia Nguyễn Phục.

Nói đến đây, tên quan sai này mở ra chế độ máy hát, thuộc như lòng bàn tay:

- Ba vị này đều là nhân vật khó lường. Ba năm ở Kinh Võ Viện, hạng nhất đến hạng ba đều luân phiên thay đổi, song không có chuyện của người khác, chúng vẫn do ba vị công tử này cầm. Hôm nay là cuộc tỷ thí cuối cùng của ba người họ, có thể nói chính là phân định tiền đồ sau này.





Trên đường đi, tên quai sai nói càng nhiều chuyện, Trương Thế Nhân nhân cơ hội này mà biết không ít chuyện về Kinh Võ Viện. Chỉ là không biết với cấp bậc quan sai này của hắn ta, những gì hắn nói ra có bao nhiêu cái là thật, lại có bao nhiêu cái hắn chỉ nghe được rồi sau đó bịa thêm ra. Phải biết có hai loại người có tính nhiều chuyện, một loại là người nói nhiều, một loại khác là lẳng lặng đứng nghe.

- Dựa theo lệ cũ, danh đầu mỗi kỳ thi của Kinh Võ Viện sẽ được trực tiếp phong làm Lang Tướng Tứ Phẩm, trực tiếp tiến vào một trong mười sáu Vệ chiến binh của Đại Nam nhậm chức, tiền đồ vô lượng. Mà người thứ hai cùng thứ ba, bình thường sẽ được phong làm Tiểu Tướng Ngũ Phẩm, lại không thể trực tiếp tiến vào các Vệ chiến binh, thường thường đều phải hướng về các nơi biên quân rèn luyện, lịch lãm.

Bởi vì cảm thấy chính mình có kiến thức uyên bác, quan sai tự hào cười cười, nói:

- Cái này không chỉ là sự khác biệt trên phẩm cấp của chức quan, mà còn là một loại vinh quang.

- Ngu Khiếu là trưởng tôn của Ngu gia, nghe nói lão thái gia của Ngu gia đặc biệt coi trọng hắn. Khi hắn mới tiến vào Kinh Võ Viện, ông ta đã đưa chí bảo gia truyền của Ngu gia là Hổ Văn Châu cho Ngu Khiếu. Bảo bối này thế nhưng mà chỉ có các đời gia chủ của Ngu gia mới có thể đeo. Lão thái già làm như vậy thì hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

- Công tử La Văn là con trai độc nhất của Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu ở Ung Châu. Thuở nhỏ hắn đã thông minh tuyệt luân, Đại tướng quân La Diệu lại là cường giả Cửu Phẩm vô thượng, gia môn võ học như thế, bản lĩnh của công tử La Văn cũng có thể thấy được lốm đốm. Hơn nữa, khác hẳn hai vị công tử kia, từ nhỏ hắn đã theo Đại tướng quân La Diệu chinh chiến. Ung châu ở Nam Cương có rất nhiều bộ tộc thổ dân không có ý định đầu hàng, thích phản loạn, hàng năm số người bị Đại tướng quân giết xấu xỉ một nghìn người đấy.

- Về phần công tử Nguyễn gia Nguyễn Phục, ở trong ba vị công tử thì hắn là người khiêm tốn nhất. Ba năm trước đây, chính hắn cưỡi một con ngựa tồi, lưng mang một bọc hành lý tiến vào đế đô. Ai cũng không biết hắn là công tử Nguyễn gia, thậm chí sau khi hắn tiến vào Kinh Võ Viện thì có một thời gian ngắn mà người ta chưa từng chú ý tới hắn. Thế nhưng mà từ sau lần khảo hạch đầu tiên, hắn bỗng nhiên nổi tiếng. Nghe nói ngay cả Chu viện trưởng của Kinh Võ Viện đều khen hắn không dứt miệng.

Trương Thế Nhân nghe tên quan sai giới thiệu ba vị đầu lĩnh hiện nay của Kinh Võ Viện, trong lòng hắn không khỏi thở dài.

Kinh Võ Viện được xưng là chỗ đặc biệt nhất Đại Nam, nhưng người xuất sắc nhất vẫn là những người xuất thân từ thế gia. Đệ tử xuất thân thấp hèn dù cho có cơ hội tiến vào Kinh Võ Viện, chỉ sợ cũng chỉ là tầm thường, bình dân. Nhưng Trương Thế Nhân cũng hiểu, tình huống như vậy cũng không phải do các giáo viên của Kinh Võ Viện thiên vị con cháu thế gia, mà từ nhỏ, những con cháu thế gia đã tiếp xúc, học tập rất nhiều thứ, vượt xa đệ tử có xuất thân thấp hèn. Khi đệ tử xuất thân thấp hèn còn đang lo lắng áo cơm, con cháu thế gia đã đọc hết tất cả sách binh thư rồi.

Điểm bắt đầu bất đồng, thì hơn phân nửa tiền đồ cũng bất đồng.

- Vị quan sai này, cuộc tỷ thí cuối cùng này so cái gì?

Trương Thế Nhân hỏi.

- Nghe nói là công thủ… Ở trong Diễn Võ Trường có một tòa thành đất có phạm vi bốn dặm, là được xây lên để chuyên môn diễn luyện công thành cùng phòng ngự. Mỗi người trong ba vị công tử mang theo một số lượng binh mã nhất định tấn công tòa thành bằng đất này để giám khảo xem ưu điểm và khuyết điểm.

Quan sai tự giễu nói:

- Cụ thể như thế nào thì sao ta có thể biết được.

- Vị quan sai này, có thể nói cho ta biết đến cùng thì các đại nhân của Binh Bộ gọi ta đến có chuyện gì sao? Ta biết thì ta mới có chuẩn bị tốt được, miễn cho rơi chút lễ nghĩa nào.

Từ trong ống tay áo, Trương Thế Nhân cầm một tấm ngân phiếu nhét vào trong tay quan sai. Song cái tên quan sai kia lại không có nhận.

- Không biết.

Nói xong lời này, sắc mặt tên quan sai kia lập tức trở nên lạnh xuống:

- Sau khi ngươi đến đó thì sẽ có người đón ngươi vào. Còn các đại nhân tìm ngươi vì chuyện gì thì sao ta có thể biết rõ.

- Vâng.

Trương Thế Nhân gật đầu, không hỏi nữa.

Hắn cúi đầu nhìn cánh tay phải đã gãy của mình, trong ánh mắt hiện lên một vẻ lo âu.

Hải Dương Quán.

Lão già què nhìn Lê đại nương, hỏi:

- Tiểu tử kia bỗng nhiên bị người của Binh Bộ dẫn đi, không phải là có vấn đề gì chứ? Cô nàng kia lại chẳng biết đi đâu, ta không thể làm gì khác hơn là hạ mình xuống dạy bảo cho tên tiểu tử đần này. Nếu như hắn biến mất, chẳng phải là người ta nhìn trúng sẽ không còn?

Lê đại nương khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm cảnh trí của hậu viện, trầm mặc một hồi, nói:

- Lạc gia… Ngươi có cảm thấy Trương Thế Nhân cùng hắn có chút chỗ giống nhau hay không?

- Cố chấp?

Sau khi khẽ giật mình, Lạc gia hỏi.

Lê đại nương không có trả lời, nhìn hộp gỗ trên bàn, thần sắc có chút do dự.

- Mới trở về đế đô, ta không muốn trêu chọc cái phiền toái gì cho Hải Dương Quán.

Nàng nói.

Lão già què biến sắc, gật nhẹ đầu:

- Ta rõ ràng.

Lão quay lưng đi ra ngoài, thoạt nhìn bóng lưng có chút cô đơn, tiêu điều.





Kinh Võ Viện.

Trên chiến đài xem cuộc chiến.

Ngồi ở trung tâm là Lục huynh của đương kim bệ hạ, cũng là vị Thân Vương duy nhất còn ở lại thành Thanh Long. Lúc trước bảy Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, sau khi Đại Hoàng tử cùng Tam Hoàng tử thất bại, một người bị đày đi trấn thủ tháp Ninh An ở biên cương, một bị đẩy tới địa phương vắng vẻ là Nam Cương. Còn Tứ Hoàng tử thì chính là người mười năm trước đã không còn tung tích: Trung Thân Vương, đến giờ vẫn không hề có tin tức của hắn.

Nhị Hoàng tử được phong làm Quả Thân Vương, đất phong tại vùng duyên hải của Đông Cương. Ngũ Hoàng tử ốm chết, được truy phong là Gia Thân Vương. Lục Hoàng tử, cũng là người đang trò chuyện vui vẻ ở trên chiến đài, được phong làm Di Thân Vương. Hắn vẫn luôn ở thành Thanh Long, chưa có trở về đất phong ở thành Bác Lăng của hắn. Nghe nói lúc trước, vào thời điểm hắn từ biệt hoàng đế, hắn khóc ròng ròng, Hoàng đế cảm động và xót thương cho tình huynh đệ nên giữ hắn lại.

Vị Di Thân Vương cũng không tham dự chính sự của triều đình, mỗi ngày không phải làm vườn, dắt chim đi dạo thì cũng thả câu ở nơi ao hồ tĩnh mịch. Hắn cũng từng đi hết bốn bức tường thành dài hơn trăm dặm của thành Thanh Long.

Bất quá, bởi vì hắn là vị Thân Vương duy nhất còn ở thành Thanh Long, hơn nữa là người hiền hòa, phóng khoáng, càng nhất là hắn không coi trọng tiền tài, giao du rộng, nhiều trượng nghĩa, cho nên có danh vọng rất cao trong triều đình. Vị Di Thân Vương này còn là một con người tao nhã, nghe nói ở trong thanh lâu Thủy Sắc có không ít người ái mộ hắn.

Mặc dù hắn đã tiến vào trung niên, nhưng phong độ nhẹ nhàng, ăn nói lịch sự, lại không mất phóng khoáng.

Tiền thì nhiều, thời gian rảnh cũng nhiều, các nữ nhân có thể nào không thích.

Di Thân Vương là người rất hiểu việc hưởng thụ sinh hoạt, cho nên dù quan sát cuộc tỷ thí tranh hạng ba của Kinh Võ Viện, hắn vẫn mang theo bốn thị nữ như hoa như ngọc, uống là rượu nho được sản xuất ở Tây Vực, trên ngón tay cái là chiếc nhẫn xanh biêng biếc – đó là đồ vật của Hoàng tộc tiền triều, giá trị liên thành.

Hắn thích thưởng thức trà nhất, thế nên nước dùng để pha trà chính là nước từ con suối Thanh Tuyền ở núi Thiên Thọ Sơn cách đế đô ba mươi dặm.

Hắn không đeo bội kiếm, không treo đao ở thắt lưng, nhưng một thị nữ của hắn ôm một thanh bảo đao Yêu Nguyệt ở trên ngực, thanh đao mà Hoàng đế nước Sở từng dùng một tòa thành lớn đổi lấy mà không được.

Hắn ưa thích rượu ngon và mỹ nhân, càng ưa thích hết thảy đồ vật đẹp đẽ.

Hắn tên là Dương Dận, là người Thân Vương có vẻ nhàn tản và hồ đồ.

- Khi nào thì bắt đầu?

Hắn cười, hỏi người đang ngồi bên cạnh.

Ngồi ở bên cạnh hắn là một người có dáng rất cao lớn, tóc đen tỏa sáng, là một lão già mà không nhìn ra một cọng tóc bạc. Sắc mặt của lão hồng hồng phơn phớt, không tìm thấy một cái nếp nhăn, nhưng mà hết thảy lần này đến lần khác, ai nhìn cũng đều cảm thấy tuổi của hắn đã quá cao rồi. Lão già này mặc một bộ trường bào được làm bằng bông, thứ chất liệu làm người ta rất thoải mái và mềm mại. Lão còn đi giày vải, tấm lót chân màu trắng.

Di Thân Vương Dương Dận hỏi một tiếng, lại không thấy trả lời.

Hắn nghiêng đầu nhìn lại, nhịn không được cười lên.

Lão già đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play