Phía sau quân trận tràn đầy khói bụi, mơ hồ truyền đến tiếng hò hét, khiến trong lòng Nguyễn Văn Dũng khẩn trương một chút. Thế Anh mang theo hai ngàn kỵ binh Thiên Thuận đối đầu hắn, trong lòng Nguyễn Văn Dũng bắt đầu bất an. Hắn và Thế Anh làm đối thủ ba năm, hắn biết rất rõ tính tình của đối phương, cho nên sau khi phát hiện chuyện không ổn, chuyện thứ nhất chính là hạ lệnh Phan Mỹ mang theo một đội nhân mã Doanh Thường Thắng nhanh chóng thoái lui bảo vệ thung lũng, nhưng vẫn chậm.
Một người đủ tư cách là một Tướng quân, chỉ cần nhìn bụi mù là có thể đoán được đại khái số lượng địch nhân, Nguyễn Văn Dũng không cần phái người đi tìm hiểu cũng có thể đoán được, e là Phan Mỹ lúc này có thể đã bị lâm vào tình trạng bị địch bao vây. Hơn nữa Phan Mỹ người kia tính tình cao ngạo, thời điểm rút lui chưa chắc đã duy trì đội hình, đợt tập kích này có thể thoát được hay không thật khiến người ta lo lắng.
- Triệu Sâm, ngươi mang theo người đi trợ giúp Phan Mỹ, ngươi xem xét tình huống rồi tự mình đưa ra chiến thuật. Nếu có thể cứu Phan Mỹ nhất định phải cứu hắn cho bằng được, nếu Phan Mỹ bị bao vây, khó có thể cứu viện, ngươi lập tức dẫn người, bất kể thế nào cũng phải thoát khỏi đây.
- Tướng quân!
Triệu Sâm vội vàng nói:
- Nếu ta mang theo một đạo nhân mã đi, ngươi chỉ còn lại hai đạo nhân mã. Hai ngàn bốn trăm bộ binh... Thế Anh có tới hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, ta sợ...
- Ngươi không cần lo lắng cho ta.
Âm thanh Nguyễn Văn Dũng lạnh lùng:
- Ta nói rồi, nếu hôm nay ta là chủ tướng của các ngươi, vậy đối với mệnh lệnh của ta các ngươi chỉ có một lựa chọn. Hơn nữa hẳn là ngươi hiểu được, đối với việc bảo vệ con đường thung lũng, tính mạng của ta bé nhỏ không đáng nhắc tới.
-Vâng!
Nhìn khuôn mặt kiên quyết của Nguyễn Văn Dũng, Triệu Sâm biết mình không thể lay động quyết tâm của vị tướng lĩnh trẻ tuổi này. Tuy rằng Nguyễn Văn Dũng đã đem binh mã tránh cẩn thận ở khe sâu nhưng vẫn phạm phải sai lầm khinh địch. Dựa theo mười hai quân lệnh mà Hoàng đế Đại Nam ban bố - nếu là người có ý đồ riêng nắm lấy cơ hội này - đây đã là tử tội.
Hắn không hiểu rõ vị tướng lĩnh trẻ tuổi này, chỉ biết hắn là người của Nguyễn gia, cháu trai của Đại tướng quân Nguyễn Viễn Sơn, năm đó ở Kinh Võ Viện, Chu viện trưởng không chỉ một lần khen ngợi hắn. Đương nhiên hắn cũng biết Nguyễn Văn Dũng trước khi chiến đấu bị người lừa gạt suýt nữa hủy đi tiền đồ và tính mạng.
Vốn hắn là tướng lĩnh còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng Triệu Sâm không có kính ý gì. Nhưng hôm nay, thấy khuôn mặt kiên quyết của Nguyễn Văn Dũng, từ trong lòng hắn sinh ra một tia kính nể.
- Tướng quân bảo trọng!
Triệu Sâm ôm quyền, lập tức xoay người rời đi.
- Đợi đã!
Nguyễn Văn Dũng phân phó nói:
- Thổi tù, gọi hai trăm kỵ binh trở về, nếu không thể cứu viện Phan Mỹ, ngươi dùng hai trăm kỵ binh này mở đường sống giết ra ngoài.
- Chúng ta chỉ có hai trăm kỵ binh vẫn là lưu lại trợ giúp Tướng quân tốt hơn.
Triệu Sâm lớn tiếng nói.
- Đúng vậy...
Nguyễn Văn Dũng thở dài:
- Chúng ta chỉ có hai trăm kỵ binh, là một bảo bối. Nhưng đay là chiến trường, chính vì hai trăm kỵ binh này quý giá nên phải dùng ở nơi thích hợp nhất. Đi thôi... Bất kể tình huống bên đây ta thế nào ngươi cũng không được quay lại trợ giúp, cho dù cho chết chỗ này cũng không cần ngươi quay lại nhặt xác. Thung lũng mới là trận địa của ngươi.
- Vâng!
Triệu Sâm lớn tiếng hô, vuốt vuốt mũi, rồi nhanh chóng rời đi. Sau khi mang một toán binh mã đi, trong tay Nguyễn Văn Dũng nhân mã càng ít đi. Thế Anh dường như cũng không vội tiến công, mà hứng thú nhìn Nguyễn Văn Dũng chia cắt binh mã.
- Trần Hùng!
Sau khi ra phân một đạo nhân mã đi ra ngoài, Thế Anh mỉm cười hạ lệnh:
- Cho ngươi ba trăm nhân mã, ngươi có dám phá vỡ trận hình quân Đại Nam hay không.
Trần Hùng chính là người đàn ông của thảo nguyên cực kỳ khôi ngô dũng mãnh, là người đàn ông điển hình của thảo nguyên mày rậm, mắt to, tiếng nói giống như chuông vang.
- Như thế nào không dám, tướng quân nếu đồng ý thưởng cho ta một tiểu mỹ nhân Bắc Tàu, ta dám đem ba trăm nhân mã giết thẳng tới thành Gia Trang.
- Ha ha!
Thế Anh cười to nói:
- Nếu ngươi bắt giữ Nguyễn Văn Dũng, ta thưởngcho ngươi hai tiểu mỹ nhân Bắc Tàu, lại thêm một con ngựa Bắc Tàu để cưỡi!
- Đa tạ Tướng quân!
Trần Hùng cố nén cười nhưng nhịn không được cười hì hì, cũng không đem hai ngàn tinh binh Đại Nam để vào mắt.
- Các ngươi, đi với ta giết người!
Hắn rống lớn một tiếng, tháo cây bổng phía sau lưng ra. Ba trăm kỵ binh Thiên Thuận đi theo phía sau hắn, hô to, sau đó vội vàng xông lên phía trước. Ba trăm kỵ binh giống như đàn sói đói xông về phía con mồi. Tốc độ của kỵ binh Thiên Thuận rất nhanh, mỗi người đều là người giỏi điều khiển ngựa. Bọn họ thậm chí có thể điều khiển ngựa hoang mà không cần yên, rất tự nhiên giống như người lèo lái một con thuyền.
Ba trăm kỵ binh lấy Trần Hùng dẫn đầu, hợp thành một trùy hình trận nhằm phía quân Đại Nam xông tới.
Hơn một trăm năm qua, đây là lần đầu tiên Thiên Thuận cùng Đại Nam chính diện giao phong. Tuy rằng trận giao phong này quy mô cũng không lớn, nhưng ý nghĩa sâu xa. Bất kể là Thế Anh hay là Nguyễn Văn Dũng, đều biết rằng này trận chiến đầu tiên có ý nghĩa như thế nào. Ai thắng người đó sẽ chiếm lĩnh tiên cơ.
Nếu quân Thiên Thuận xuyên qua giết sạch năm nghìn quân Đại Nam, như vậy sự kiêu ngạo của quân Đại Nam sẽ bị lung lay.
- Trăm trận không thua?
Thế Anh nhìn chiến kỳ màu đỏ của Đại Nam tung bay, khóe miệng vẽ ra ý cười lạnh lùng:
- Ta hôm nay sẽ hủy đi hư danh trăm trận không bại của các ngươi.
- Trương Chấn, Thôi Mẫn.
Nguyễn Văn Dũng lớn tiếng hạ lệnh:
- Hai người các ngươi bảo vệ hai cánh, không có lệnh của ta không được tự ý động thủ. Chỉ sợ kỵ binh Thiên Thuận vọt vào trung quân, nếu không nghe thấy tiếng tù, các ngươi không được cứu viện!
- Vâng!
Hai Tiểu tướng Trương Chấn và Thôi Mẫn đồng thời lên tiếng, quay người trở lại hai cánh chủ trì chiến trận.
- Cung tiễn thủ!
Nguyễn Văn Dũng giục ngựa về phía trước, tới phía trước trận chiến, tự mình chỉ huy.
- Bắn tiễn định vị!
Theo mệnh lệnh của Nguyễn Văn Dũng, đứng ở phía trước nhất là một loạt cung tiễn thủ từ trong bầu rút ra một mũi tên lông vũ. Mũi tên bày toàn thân lông vũ bị nước sơn thành màu đỏ tươi đẹp, so với mũi tên lông vũ bình thường thô một ít. Sau khi nghe hiệu lệnh, cung tiễn thủ hàng thứ nhất lập tức đem mũi tên lông vũ đặt lên dây cung lên, hơn trăm người động tác đều nhau đem tiễn bắn ra ngoài. Bọn họ ngắm bắn rất cao, từ cây cung trong tay bọn họ, mũi tên lông vũ bay ra với tầm bắn cực hạn.
Hơn trăm mũi tên lông vũ màu đỏ bắn ra một lượt, ở giữa không trung xuất hiện một đạo đường cong xinh đẹp, rồi chúng đều rơi xuống đất. Ước chừng ở hai trăm ba mươi bước bên ngoài, trên mặt đất xuất hiện nhiều ra một đường màu hồng. Loại mũi tên lông vũ này, được xưng là tên định vị. Tác dụng là làm cho cung tiễn thủ nắm bắt rõ ràng khi nào kẻ thù từ tiến vào tầm bắn.
Lúc Trần Hùng đem ba trăm vó ngựa kỵ binh phóng qua đường màu hồng do tạo thành tên định vị, Nguyễn Văn Dũng mạnh mẽ giơ lên lệnh kỳ.
- Lần thứ nhất, bắn tên!
Ba trăm cung tiễn thủ vượt lên trước, dùng tay kéo căng dây cung. Nhìn giống mũi tên bình thường nhưng loại mũi tên lông vũ này có thể dễ dàng phá vỡ áo giáp hạng nhẹ. Trừ khi kẻ thù là người mặc mấy tầng giáp da thật dày, hoặc là mặc giáp sắt đắt tiền, nếu không, nhất định sẽ bị bắn chết.
Lần thứ nhất mũi tên lông vũ ở giữa không trung tạo thành một đường cong, hơn ba trăm mũi tên lông vũ giống như giữa không trung hạ xuống giống như mưa đá hung hăng nện vào trong hàng ngũ kỵ binh Thiên Thuận. Lần thứ nhất bắn thuộc loại bao trùm tính đả kích, không có tính chính xác. Nhưng loại đả kích này bởi vì diện tích ảnh hưởng rất lớn, vả lại mũi tên lông vũ là từ giữa không trung cùng lúc rơi xuống, rất khó phòng ngự. Đối với bộ binh có tính xung phong mà nói, cung tiễn thủ có lực sát thương thật lớn. Nhưng đối với kỵ binh tốc độ rất nhanh mà nói, lực sát thương phải giảm bớt đi nhiều.
Mũi tên lông vũ bay vào trong đám kỵ binh Thiên Thuận, lập tức có hai mươi, ba mươi kỵ binh bị bắn rơi xuống ngựa. Trần Hùng quơ bổng liên tiếp rơi đập hai mũi tên lông vũ, dã tính trong con ngươi càng ngày càng đậm hơn. Hiển nhiên lấy binh khí nặng như bổng đập mũi tên lông vũ là không thích hợp, nhưng hai cánh tay hắn vô cùng có lực, người thường khó có thể vung bổng như một cây cây gậy trúc nhẹ nhàng như vậy.
- Giết!
Trần Hùng hét lớn một tiếng, kỵ binh phía sau phát ra một tiếng rít gào chỉnh tề.
- Hô Hàaa...!
Hô ha ha, là khẩu hiệu xung phong kỵ binh Thiên Thuận. Cùng khẩu hiệu “Về phía trước” của quân Đại Nam đều giống nhau.
- Đợt thứ hai, bắn tầm thấp, bắn!
Nguyễn Văn Dũng lại phát ra mệnh lệnh, hơn ba trăm cung tiễn thủ đem cung căng lên, hơi hơi giơ lên, mũi tên lông vũ trong khoảnh khắc bắn nhanh ra ngoài. Mệnh lệnh thứ hai mới hạ xong, Nguyễn Văn Dũng lập tức múa lệnh kỳ nói:
- Vòng thứ ba, bắn chụm, bắn!
Tất cả cung tiễn thủ đưa tầm mắt nhìn chăm chú vào trên người những kỵ binh này, lần thứ ba hơn ba trăm mũi tên lông vũ cực dày đặc bắn ra ngoài. Những mũi tên lông vũ chụm lại giống như một cái nắm tay thật lớn, hung hăng vọt tới kỵ binh Thiên Thuận. Trần Hùng đem bổng vung ra trước người mình, liên tục đẩy ra ba bốn mũi tên lông vũ, thế nhưng vẫn lộ ra một ít lỗ hổng. Một mũi tên lông vũ bay vào lỗ hổng, hung hăng phá vỡ áo giáp, đâm sau vào vai của hắn.
Cái đau đớn này khiến hắn càng thêm thô bạo, hắn cũng không để ý tới bờ vai dính mũi tên đang run lẩy bẩy, thúc dục chiến mã vọt thẳng tắp tới quân trận của Đại Nam.
- Cung tiễn thủ lui về phía sau!
Nguyễn Văn Dũng lớn tiếng hạ lệnh:
- Khiên lớn thủ phía trước, giáo dài bày trận!
Ước chừng một trăm binh lính khiêng khiên lớn nhanh chóng thay thế cung tiễn thủ vọt tới phía trước nhất, theo chỉ huy của Giáo Úy, một trăm mặt khiên lớn đâm sâu lên mặt đất, thật giống như trên đất bỗng nhiên xuất hiện một mặt tường giống nhau. Phía sau, những ngọn giáo dài vọt tới mặt sau khiên lớn, gác trên khiên lớn, ngọn giáo giơ lên.
Chiến binh Hữu Kiêu Vệ Đại Nam hoàn thành việc thay đổi trận trong thời gian cực ngắn. Chỉ trong khoảnh khắc, quân trận liền co lại, trở nên giống như một con nhím.
Ầm!
Kỵ binh Thiên Thuận đụng mạnh vào phía trên khiên lớn, binh lính dùng bả vai khiêng khiên lớn đang ngồi nửa chồm hổm trên mặt đất bị đụng ngã lăn, lại bị chiến mã xông tới đạp lên, tiếng kêu rên ngay lập tức vang lên. Nhưng, kỵ binh Thiên Thuận giết chết bọn họ cũng bị những ngọn giáo đối diện đâm chết. Sau khi hai mươi mấy kỵ binh xông lên phía trước nhất phá thuẫn trận tạo ra lỗ hổng đã hoàn thành sứ mệnh, bọn họ cũng mất đi sinh mạng.
- Giết quân Đại Nam không còn manh giáp, chém ngã tướng kỳ!
Nửa người thấm đẫm trong máu, Trần Hùng đạp nát đầu một binh lính Đại Nam. Mũ và da đầu tên lính xấu số bị đập nát, màu đỏ tươi của máu và màu trắng của óc hòa cùng một chỗ, trong đó còn kèm theo rất nhiều xương cốt. Tên lính này không kịp phát ra một tiếng rên la liền ngã xuống, sau đó lại bị chiến mã của Trần Hùng đạp vỡ xương sườn.
Trần Hùng mang theo khoảng hai trăm kỵ binh cầm dao găm (loan đao) giống nhau phá vỡ thuẫn trận của quân Đại Nam, song lại bị vây ở trong giáo trận, khó có thể thoát khỏi. Rừng giáo dày đặc khiến kỵ binh như rơi vào vũng bùn, căn bản không thể đem ưu thế tốc độ của kị binh phát huy.
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Trần Hùng cùng quân Đại Nam giao chiến, nhưng đó cũng không phải là lần đầu tiên hắn giết người. Hắn từng mang binh giết hại vài bộ tộc khác trên thảo nguyên. Hắn vũ lực hơn người, có danh dũng sĩ ở trong kỵ binh của gia tộc họ Thế.
Nhưng là hôm nay, hắn lại phát hiện khí lực cả người mình căn bản là điều khiển không được.
Quân Đại Nam rất đáng giận, giáo trận của bọn họ giống như là khắc tinh trời sinh của kỵ binh! Kỵ binh một khi rơi vào, kỵ sĩ ngồi ở trên lưng ngựa quả thực liền biến thành bia ngắm của những ngọn giáo.
Trần Hùng không ngừng quơ bổng, liên tiếp đập chết bốn tên lính Đại Nam. Nhờ đó chiến mã của hắn lại tiến về phía trước một bước.
Ngay khi hắn dùng một gậy quét thẳng về phía quân Đại Nam trước mặt, hai ngọn giáo theo bên trái đâm tới. Sau một tiếng “phù”, bụng chiến mã của hắn bị đâm thủng. Khi hai cây giáo rút ra, hỗn hợp sền sệt của máu cùng nội tạng tanh hôi của chiến mã lập tức rớt ra.
Chiến mã phát ra một tiếng gào thét, sau đó chậm rãi ngã xuống, thân hình Trần Hùng không giữ vững được, cũng ngã xuống theo.
Không đợi hắn đứng lên, một ngọn giáo đâm thẳng về hướng lồng ngực của hắn. Hắn mạnh mẽ lăn một vòng tránh khỏi ngọn giáo, thế nhưng trên bàn chân lại truyền đến một trận đau nhức.
- A.
Trần Hùng kêu một tiếng, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện chân trái của mình đã bị một đầu giáo dài đâm thủng, ngọn giáo khốn nạn này lại giữ chặt chăn hắn trên mặt đất. Hắn muốn vung bổng nện đứt cây giáo chết tiệt này, nhưng mà khi cánh tay hắn mới giơ lên thì đã bị ngọn giáo thứ hai đâm vào. Một giây sau, ngọn giáo thứ ba đâm sâu vào bụng của hắn. Lại một giây sau, ngọn giáo thứ tư đâm vào ngực của hắn.
Năm sáu người tay cầm cái giáo dài của Đại Nam vây quanh người đàn ông của thảo nguyên – người đã ngã xuống đất, giơ lên những ngọn giáo, sau đó đâm mạnh xuống.
Sau một lát... Làm sao còn có thể nhìn ra bộ mặt gã đàn ông kia?
Hỗn hợp mùi nội tạng và mùi phân thối trộn lẫn cùng một chỗ, làm người buồn nôn.
, dung hợp Phệ Thần Não,kết thừa ý chí viễn cổ! cầm trong tay trọng kiếm, tung hoành Bát Hoang
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT