Trương Thế Nhân thả bút ký hành quân trên tay xuống, trong đầu đều là hình ảnh về cuộc chiến tranh tiêu diệt Thương Quốc kia. Thiên quân vạn mã qua sông lớn, tắm huyết tây nam. Vương triều Thương Quốc với mấy trăm năm lịch sử run rẩy trước gót sắt của hùng binh Đại Nam, giang sơn tan nát, Hoàng tộc diệt vong.
Bút ký của Ninh Ngôn ghi rất tường tận, ngày nào đến địa phương nào, bản thân đã làm những chuyện gì, bao lâu khai chiến, bao lâu chấm dứt.
Nhất là trận chiến đánh vào Ung Châu lại càng được ghi tường tận. Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu dẫn đầu công phá cửa thành Ung Châu, đại quân như thủy triều xông thẳng vào nội thành. Ở thời điểm này thật ra người Thương Quốc đã hoàn toàn sụp đổ, binh lính thủ thành căn bản không hề có ý chí chiến đấu. Mặc dù có những vị Tướng quân còn nhiệt huyết tổ chức tàn binh chống cự, nhưng họ làm sao có thể chống đỡ được sự nghiền ép của đại quân Đại Nam? Quân đội Đại Nam khi giết người, nó như một thanh Hoành Đao cực kỳ sắc bén, không ai có thể ngăn cản.
Tại bên ngoài Hoàng cung Thương Quốc, chuyện La Diệu dùng một quyền đánh chết Phù Sư Bát phẩm cũng được ghi lại. Song không biết vì sao mà cũng chỉ là sơ lược, cũng không có miêu tả cặn kẽ.
Trương Thế Nhân khép bút ký lại, nhịn không được thở một hơi thật dài.
- Ngươi dường như đang lo lắng điều gì?
Ninh Ngôn ngồi ở một bên, nhìn vào ánh mắt Trương Thế Nhân mà hỏi.
Trương Thế Nhân nói:
- Không giấu tiên sinh, đệ tử biết rõ quân đội Đại Nam chưa bại một lần trong suốt mấy trăm năm qua, Đại Nam đánh đâu thì liền thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng... Việc đệ tử lo lắng chính là trong lần tây chinh này, đại quân đã có hai mươi năm không trải qua chiến sự, binh sĩ trong quân đều là người mới, những lão binh tham gia diệt Thương Quốc lúc trước cũng đã tá giáp quy điền rồi. Quân đội như vậy không thiếu nhuệ khí, nhưng thiếu kinh nghiệm... Đệ tử không cho rằng Đại Nam sẽ thua trận chiến tranh này, đệ tử chỉ lo lắng khởi đầu cuộc chiến sẽ không thuận lợi như mọi người dự liệu.
- Một khi gặp phải chống cự... Có thể mất đi nhuệ khí hay không?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Lúc Đại Nam diệt Thương Quốc, các binh sĩ cũng đã mười năm không có đánh trận.
Ninh Ngôn lạnh nhạt:
- Ngươi xuất thân từ biên quân, tất nhiên sẽ biết rõ đặc tính của quân nhân Đại Nam. Một khi đi lên chiến trường, bọn họ liền không còn là một đám người, mà là một đám sói.
- Cho ngươi xem một vật.
Ninh Ngôn lấy ra một tờ giấy mỏng từ trong ống tay áo, Trương Thế Nhân đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận và nghiêm túc đọc một lần. Chữ phía trên không nhiều, nhưng tuyệt đối có đủ sức nặng. Đây là mười hai cái quân quy do chính Hoàng đế ban bố trong lần tây chinh này, tuy rằng còn chưa công khai, nhưng các giáo sư Kinh Võ Viện đạt được nó cũng không phải là việc gì khó.
“Người lâm trận bỏ chạy, giết!”
“Người cứu viện bất lực, giết!”
“Người không nghe hiệu lệnh, giết!”
“Người khinh địch, liều lĩnh, giết!”
Chừng mười hai cái chữ “giết” hiện ra, vi phạm bất cứ cái nào đều là tử tội. Không thể không nói phần quân lệnh này cực kỳ nghiêm khắc và nghiêm túc. Nhưng sau khi Trương Thế Nhân xem xong, hắn không khỏi khẽ nhíu mày, sau đó lại nhìn từ đầu đến cuối một lần.
- Cảm thấy có cái gì không đúng?
Ninh Ngôn hỏi.
- Trong mười hai điều quân quy... Dường như chỉ là ước thúc các binh sĩ trong chiến sự và chiến thuật, cũng không ước thúc một số chuyện tất nhiên sẽ phát sinh trong chiến tranh. Ví dụ như... Các binh sĩ cướp đoạt tài vật của dân chúng Thiên Thuận, chiếm lấy nữ tử Thiên Thuận, đốt cháy phòng ở của dân chúng. Nó chưa hề đề cập tới một chuyện nào trong số chúng.
Trương Thế Nhân kinh ngạc nói:
- Không ước thúc những sự tình này, có thể dẫn phát ra chuyện gì không ổn hay không?
Ninh Ngôn cười nói:
- Ngươi cảm thấy đây là do bệ hạ sơ hở?
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi lâu, sau đó lắc đầu:
- Không phải... Bệ hạ làm sao lại không nghĩ đến những chuyện này. Tiên sinh, ta nghĩ ta đã hiểu được dụng ý cử động này của bệ hạ. Đại Nam cùng Thiên Thuận tuy rằng hòa bình trăm năm, bệ hạ thậm chí còn ký kết điều ước mậu dịch với Thiên An Hảo, nhưng không thể nghi ngờ rằng giữa hai nước tuyệt đối không có bất kỳ hữu nghị. Một khi chiến tranh bắt đầu, song phương đều sẽ cắn xé nhau như những con sói đỏ mắt, tuyệt đối sẽ không cho đối phương có thời gian thở dốc.
- Chính bởi vì những hận thù như vậy, những người dân cường hãn của Thiên Thuận liền không còn là dân chúng, bọn họ cầm lấy loan đao thì cũng đã là binh sĩ, cho dù đàn bà, nếu có cơ hội, họ cũng sẽ dùng hàm răng cắn chết binh sĩ Đại Nam. Rộng lượng là không đổi được thắng lợi, cho nên bệ hạ căn bản không có nghĩ tới muốn rộng lượng với người Thiên Thuận. Cùng một đạo lý, nếu kỵ binh Đế quốc Thiên Thuận xông vào lãnh thổ Đại Nam, các dân chúng Đại Nam chỉ sợ cũng sẽ phản ứng như vậy. Cho nên... Rộng lượng với họ còn không bằng dứt khoát phóng tay giết chết, lại để cho những người dân chúng Thiên Thuận... cảm thấy sợ hãi. Chỉ có sợ hãi thì mới có thể làm cho một dân tộc hung hãn phải chịu khuất phục.
Ninh Ngôn nói:
- Rộng lượng là chuyện sau này, nó không phải là chuyện trong chiến tranh.
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Giống như lời ngươi vừa nói, Đại Nam và Thiên Thuận đều có niềm kiêu ngạo riêng, loại kiêu ngạo này không cho khác kẻ khác đến khinh nhờn, cho nên từ lúc chiến tranh bắt đầu thì sẽ rất thê thảm. Thời điểm các binh sĩ xông vào thảo nguyên là lúc họ không có cách nào khống chế chính mình. Bọn họ sẽ điên cuồng giết người như nhập ma, điên cuồng đánh cướp, việc này căn bản là không ngăn cản được, vì vậy quân luật ở trước mặt các binh sĩ điên cuồng chỉ là một tờ giấy vụn. Thế nên... Bệ hạ quyết định bỏ mặc cho các binh sĩ đi giết người.
Ninh Ngôn mỉm cười:
- Nhiều năm trước kia, trong khi nói chuyện lúc rảnh rỗi, ta cùng Đại tướng quân La Diệu từng có thảo luận tương tự. Lúc ấy Đại tướng quân hỏi ta: “Nếu như triều đình khai chiến với Thiên Thuận, đại quân tiến thẳng vào thảo nguyên và ở cuối cùng đạt được thắng lợi, vậy thì làm thế nào để khống chế vững chắc giang sơn vạn dặm kia? Như thế nào lại để cho cả mấy trăm triệu dân chúng Thiên Thuận thuần phục?”
- Tiên sinh đáp lại thế nào?
Trương Thế Nhân hỏi.
Ninh Ngôn thản nhiên nói:
- Lúc ấy ta trả lời Đại tướng quân rằng: “Nếu dân chúng Thiên Thuận thuần phục, thế thì không cần phải lo lắng chuyện làm thế nào để khống chế vững chắc giang sơn kia. Mà biện pháp đơn giản và thực tế nhất để khiến dân chúng Thiên Thuận thuần phục đó là giết chết tất cả những kẻ không thuần phục. Mười người chết đi năm, sáu, họ tất sẽ sợ.
- Giết chết một nửa...
Trương Thế Nhân lẩm bẩm lại một lần, trong nội tâm có chút phát lạnh.
Ninh Ngôn cười cười:
- Hiện tại dân chúng Giang Nam vẫn tự cho mình là người Đại Nam mà kiêu ngạo... Song phải biết ở trăm năm trước, vị Đại tướng quân họ Nguyễn kia dù không có tàn sát nhiều đến một nửa dân chúng, nhưng giết đi ba phần mười thì vẫn phải có. Trước giết sau đó khác hẳn, giết tới khi bọn họ đều sợ, sau đó lại thực thi nền chính trị nhân từ. Lúc ấy người sống được chỗ tốt, họ sẽ có cảm giác thỏa mãn như may mắn sống sót sau tai nạn. Chỉ cần một trăm năm, bọn họ sẽ chỉ nhớ kỹ cái tốt chứ không còn nhớ rõ cái xấu.
- Dân chúng Ung Châu hiện tại đều mặc y phục của Đại Nam, dùng tiền Đại Nam, trẻ con dưới mười bốn tuổi đều đến học đường Đại Nam, người trên sáu mươi tuổi đều nhận bạc của triều đình. Mới hai mươi năm mà bọn họ đã thích ứng với cuộc sống bây giờ. Ngươi xem, thời gian cũng không dài, không phải sao?
...
...
Nhà giam có thể làm một người thay đổi – tận cùng của lý luận này là tốt.
Tuy rằng Trương Thế Nhân ngồi ngục có chút đặc thù, nhưng loại cuộc sống này vẫn tạo ra ảnh hưởng thật lớn đến sự thay đổi tư tưởng của hắn. Mà cũng chính vì ở trong môi trường này, hắn càng hiểu rõ việc Ninh Ngôn nói phải giết một nửa mới có thể ổn. Nếu là những thời điểm trước kia, Trương Thế Nhân nhất định sẽ không cho là đúng. Hắn thậm chí sẽ dựa vào lí lẽ mà biện luận, nói cho Ninh Ngôn rằng chỉ có rộng lòng với dân chúng thì dân chúng mới tử tế với ngươi. Nhưng mà bây giờ, Trương Thế Nhân tuyệt đối sẽ không nói ra lời nói như vậy. Hoàng đế bệ hạ cầm trong tay thần khí cai trị muôn dân, hiển nhiên hắn ta phải suy tính nhiều việc hơn dân chúng. Mà đơn giản là những việc này rất khó dùng thiện – ác làm giới hạn.
Người có sự yêu ghét của chính mình, nhưng không cách nào bắt buộc đánh nhãn hiệu bạo quân lên trên quyết định của Hoàng đế.
Ninh Ngôn không có thảo luận chuyện quân luật quá lâu với Trương Thế Nhân, dù sao nếu bị người khác phát hiện lão và Trương Thế Nhân đang bí mật nghị luận, khó mà biết được đỉnh đầu hai người có phải đeo thêm tội bất kính hay không.
Ở thế giới mà Hoàng quyền là cao nhất, quả thực không thể đếm được có bao nhiêu người bị cái mũ này đè chết.
Sách vở nằm xốc xếch trên mặt đất, vách tường cũng bị những bức phác thảo làm cho thay đổi. Một tảng đá trên được bị nhấn lún vào vách tường. Trên giường đá là một bút ký hành quân, Trương Thế Nhân đang chăm chú đọc nó.
Lúc này, một tên mặc áo Phi Ngư đứng ngoài cửa đang gọi gì đó. Khi Trương Thế Nhân dần dần thoát khỏi trầm tư, hắn mới nghe được tên mặc áo Phi Ngư kia đang kêu chính mình đi ra nhận lấy đồ ăn.
Thức ăn dành cho hai người, có thịt, có rượu.
- Nơi này không sai.
Trước đó Ninh Ngôn không có quấy rầy Trương Thế Nhân khi hắn đang lâm vào suy ngẫm, lão biết rõ Trương Thế Nhân cần thời gian tiêu hóa những lời lão nói. Mặc dù tên thiếu niên này đang rơi vào ngục tối, nhưng lão đã phải ngồi đây giảng bài cho hắn, vậy thì không ai có thể chắc chắn khẳng định thiếu niên này không có ngày thấy được ánh mặt trời. Lại nói tiếp, bệ hạ xử lý Trương Thế Nhân rất mâu thuẫn, bắt hắn nhốt vào ngục, nhưng lại làm cho các giáo sư của Kinh Võ Viện phải chạy qua mấy con phố đến đây để giảng bài cho hắn.
Tuy hắn không được tự do, nhưng trong lúc giam cầm lại lộ ra rất tự do.
- Yên tĩnh, không ai quấy rầy, như vậy có thể ngộ ra rất nhiều chuyện.
Ninh Ngôn rót cho mình một chén rượu, cũng không cầm đũa, mà dùng tay ngắt một mảnh thịt bò chín bỏ vào trong miệng:
- Vừa có rượu vừa có thịt lúc đọc sách, quãng thời gian này lại yên tĩnh. Nếu có cơ hội, ngược lại ta cũng muốn hưởng thụ một phen.
Trương Thế Nhân bất đắc dĩ cười cười:
- Dường như không chỉ có ngài nói đây là một loại hưởng thụ. Nhưng mà có lẽ cảnh giới của đệ tử chưa đủ, cho nên tới bây giờ vẫn cho rằng đây chính là dày vò, không có phát hiện chỗ nào thoải mái.
- Không có quan hệ với cảnh giới.
Ninh Ngôn uống một ngụm rượu, sau đó thoải mái mở miệng:
- Võ học có cảnh giới, văn nhân lại làm gì có cảnh giới gì đâu. Nói vài lời nói nhìn như có đạo lý rất sâu, ghi mấy quyển sách văn vẻ đẹp đẽ là cảnh giới? Nói ra được cảnh giới, viết ra được cảnh giới, thậm chí bị người nhìn ra được cảnh giới cũng không tính là cảnh giới. Đó là diễn kịch, người có thân phận càng cao lại càng diễn kịch. Thế nhân đều có tư tưởng, ai cũng có lúc ngẫu nhiên cảm ngộ ra chân lý, đây cũng là cảnh giới? Như vậy cảnh giới của tất cả mọi người đều là giống nhau?
- Có ít người tìm một nơi có phong cảnh tuyệt trần ở lại, viết cái gì là hái cúc núi Nam, trồng đào núi Bắc… là cảnh giới? Vậy thì hóa ra lão nông trong núi, thợ răn trong rừng đều có cảnh giới cao hơn hắn.
- Là tâm tính.
Ninh Ngôn thản nhiên nói.
- Tâm tính.
Trương Thế Nhân ngơ ngác một chút, lập tức gật nhẹ đầu.
- Bốn vách tường kiên cố của nhà giam này không thể phá. Dù thay đổi hình cụ trên vách tường bằng địa đồ, bên cạnh ngươi lại có thêm vài giáo sư, nhưng cái nhà giam này vẫn là nhà giam, nó chưa từng thay đổi. Nhà giam không thể đổi, nhưng vậy chỉ có chính bản thân ngươi tự thay đổi. Lúc cần cúi đầu làm cháu trai người khác, lúc khác có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm đại trượng phu. Nếu như làm được như thế, đó mới là kiêu hùng.
- Đại Nam không cần kiêu hùng.
Trương Thế Nhân nói thật lòng.
- Đại Nam không cần người kiêu hùng, mà không phải không cần người có tâm như vậy.
Ninh Ngôn nói:
- Người cầm quyền cao, ai không có tâm kiêu hùng?
- Nếu như có người nghe được lời này của tiên sinh rồi đi tố cáo, đây là tội bất kính.
- Cái này tính là cái tội lớn bất kính gì? Vả lại thân ta vốn đang mang tội, có gì phải sợ mang thêm một ít tội nữa? Bệ hạ cũng biết tính cách của ta, thế nên nói thẳng ra những điều này chưa chắc là tặc tử, miệng đầy a dua, nịnh hót chưa chắc là trung thần. Nếu trong tương lai ngươi có thể rời khỏi đây, tất nhiên ngươi sẽ đi tòng quân. Ta chỉ nói cho ngươi biết một chuyện mà kẻ làm tướng phải hiểu. Chỉ cần cuối cùng đánh thắng là được, ngươi cần gì phải để ý việc mình dùng thủ đoạn gì? Thời gian bây giờ mặc dù có chút đau khổ, khiến ngươi không cam lòng, thế nhưng nếu như ngay cả điểm ấy ngươi cũng không thể chịu đựng, vậy thì sao có thể chứa nổi một cuộc chiến vào nội tâm? Một hồi thắng bại? Nếu nội tâm không chứa được một vài trận thắng bại thì còn có tư cách gì đàm thắng bại trong tương lai? Người nhu nhược không khác kẻ ngu ngốc, chết đi thì chẳng có gì đáng tiếc.
- Trong lòng ngươi xem đây là lớp học, nơi đây liền không phải ngục tối. Trong lòng ngươi là ngục tối, nơi nào cũng là ngục tối. Trong nội tâm không cam lòng, mặc dù bước đi giữa ban ngày ban mặt, cuối cùng lòng cũng trần đầy mịt mờ và rét lạnh. Trong nội tâm bình tĩnh và rộng lớn, đâu chỉ có thể chạy trốn khỏi thiên quân vạn mã? Bây giờ ngươi đang học không phải cam tâm tình nguyện học, mà đang tự buộc chính mình học. Tuy rằng cả hai đều là học tập, nhưng thứ học được lại khác biệt như ngày và đêm, như đi cả nghìn dặm.
Trương Thế Nhân lẩm bẩm nói mấy chữ:
- Tâm tính… Đệ tử đã hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT