Trương Thế Nhân cảm thấy nếu như Trác Bố Y nói thật về chuyện Phật tử, vậy hắn bị giam ở chỗ này cũng là việc bình thường. Hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho phép một người có liên quan với Phật tông, thậm chí đó có thể là truyền nhân của Đại Hộ Minh Vương lẻn vào trong triều đình Đại Nam. Bởi vì nếu như xảy ra chuyện như vậy, Hoàng đế nhất định sẽ bị chế nhạo trong ít nhất trăm năm sau.
Trác Bố Y nhìn xem sắc mặt Trương Thế Nhân không ngừng biến đổi, hắn biết rõ chuyện vừa rồi đã tạo nên rung động rất lớn cho thiếu niên này. Song Trương Thế Nhân có phản ứng như vậy lại làm cho hắn an tâm, dù sao hắn cũng không tin Trương Thế Nhân có mối liên quan gì với Phật tông. Vả lại người Phật tông muốn giết Trương Thế Nhân là chuyện thật sự, nếu như Trương Thế Nhân là Phật tử thì... đây chẳng phải là một việc quá mâu thuẫn?
Thân phận của Trần Nhai ở trong Phật tông tuy rằng không thấp, nhưng hắn ta tuyệt đối không có tư cách khiêu khích Phật tử.
Hắn muốn giết Phật tử, thế thì liệu Phật tông có thể tha cho hắn?
- Thật ra tình huống hiện tại của ngươi đã chuyển biến tốt hơn nhiều.
Trác Bố Y mỉm cười:
- Mấy ngày hôm trước bệ hạ đã gặp Đỗ Hồng Tuyến - đó chính là cô gái nông thôn ngày đó đã cứu ngươi ra khỏi độc thủ của Trí Tuệ. Ta không biết lời nói của nàng là thật hay giả, nhưng nàng khẳng định với bệ hạ rằng ngươi là truyền nhân của Trung Thân Vương. Cái này với ngươi là một tin tức tốt, thời gian ngươi ngồi tù có lẽ sẽ không quá lâu... Kỳ thật ngươi nên quý trọng lần kinh nghiệm này, ta cũng từng tĩnh tọa mười năm trong tường đồng vách sắt, thế nên mới có tu vị như hiện tại.
Trương Thế Nhân trầm mặc hồi lâu, sau đó mới thở dài:
- Vậy ngươi dùng thời gian bao lâu để ổn định tinh thần?
- Nửa năm.
Trác Bố Y nói:
- Nếu như ta phải ở chỗ này hơn nửa năm... Hoặc là biến thành kẻ đần, hoặc là biến thành tên điên. Tính cách của ta không giống như ngươi, ta cũng không chịu được loại yên tĩnh và tịch mịch này.
- Chỉ cần không chết, con người không có gì là không thể chịu được.
Trác Bố Y đứng dậy, sửa lại y phục của mình:
- Ta phải đi, trước khi đi nói cho ngươi biết một chuyện... Các bằng hữu của ngươi vẫn còn ở trong phủ Tán Kim Hầu, họ không hề rời đi. Ngươi nên cảm thấy may mắn khi có người ngăn cản hành vi ngây thơ và ngu ngốc của ngươi. Nếu như bọn người Đại Khuyển thật sự dựa theo ý của ngươi mà chạy khỏi thành Thanh Long, nó chỉ mang lại hai kết quả.
- Thứ nhất, bọn họ biến thành những bộ xương khô ven đường.
- Thứ hai, ngươi ngồi vững tội danh của mình.
Hắn vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Ngươi làm chuyện như vậy, ngoại trừ làm cho người khác cảm thấy ngươi ngu ngốc, ngây thơ và buồn cười thì thật sự không có bất kỳ ý nghĩa. May mà bọn người Đại khuyển không có ngớ ngẩn như ngươi... Tuyệt đối không nên đánh giá thấp bất kỳ đối thủ nào của ngươi, dù cho đối thủ đó không phải là địch nhân. Ở ngay ngày thứ hai khi ngươi bị giam, Mộc Tiểu Yêu được đại nội thị vệ phái đi làm việc chung. Ngươi đoán xem... Nếu như bọn người Đại Khuyển chạy thoát, Mộc Tiểu Yêu sẽ như thế nào?
Lúc nói xong câu đó, Trác Bố Y đi ra ngoài cửa sắt của phòng giam. Hắn không quay đầu lại nhìn, nhưng hắn biết rõ quần áo phía sau lưng Trương Thế Nhân đã bị ướt đẫm.
Nghĩ đến việc Trác Bố Y nhắc đến, Trương Thế Nhân xác thực hoảng sợ. Hắn vốn cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn bị người ta xem như kẻ ngu ngốc. Nghĩ đến chính mình nhọc lòng muốn cứu đám người Đại Khuyển, nhưng tất cả vẫn ở trong tầm mắt người ta, nội tâm Trương Thế Nhân phát lạnh một hồi.
Chính hắn vẫn là quá ngây thơ.
Hắn ngồi ở trên giường đá, cẩn thận suy nghĩ lại thời gian sau khi hắn bị giam giữ. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy bản thân thật sự rất ngu xuẩn, vẫn suy nghĩ sự tình quá đơn giản. Nếu muốn về sau không còn loại phiền toái này, muốn sống sót, hắn cần phải trở nên trưởng thành và chín chắn hơn trên nhiều phương diện. Điểm khác biệt của cái thế giới này cùng với cái thế giới trước kia là nó càng lãnh khốc vô tình. Sơ ý một chút thì tiếp theo hắn sẽ ngã vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó làm ra một cái quyết định.
Hắn đứng dậy, bắt đầu khôi phục việc tu luyện mà hắn bỏ dở rất lâu rồi. Luyện quyền, tay không luyện đao, luyện cả tay trái và tay phải. Hắn thậm chí còn thử phương pháp hô hấp, tuy rằng hắn vẫn cảm thấy bản thân không có Khí Hải. Suốt cả ngày hắn không để cho mình nghỉ ngơi, mà là không ngừng tu luyện.
Đột nhiên khôi phục cường độ huấn luyện lớn, cơ bắp cả người Trương Thế Nhân sưng lên. Có chút đau nhức, nhưng khi ra một thân mồ hôi, hắn cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Khi đến lúc kết thúc, hắn dừng lại, vừa thở hổn hển vừa đi tới cửa sắt. Hắn nhìn hai tên mặc áo Phi Ngư ở bên ngoài, lớn tiếng nói:
- Ta muốn tắm rửa! Ta muốn ăn cơm! Còn có... Mời giáo sư Khâu Dư đến giúp ta!
Hắn kêu khàn cả giọng, gần như điên cuồng.
...
...
Sông Vị Thủy cơ hồ kéo qua hơn nửa phương bắc Đế quốc, nó là con sống lớn thứ hai của toàn bộ phương bắc. Con sông lớn này chảy tới tây bắc, sau đó lại phân ra nhiều dòng. Tương tự như con sông lớn nhất của phương bắc là Hoàng Hà, sông Vị Thủy chảy từ tây sang đông. Nó cũng là một trong những tuyến giao thông trọng yếu nhất của Đại Nam.
Số lượng thuyền ngược xuôi trên dòng sông Vị Thủy mỗi ngày nhiều vô số kể, có của quan phủ, có của thương hội. Tất cả chúng lui tới không dứt, và đông nhất là ở nơi con sông này đổ ra biển.
Nơi giao nhau này là một trạm trung chuyển hàng hóa khổng lổ, mỗi ngày có hơn ngàn đội thuyền neo đậu vào đây, thậm chí còn có cả thương đội của Đông Sở.
Ba mặt Đông Sở tiếp giáp biển cả, hầu hết tất cả mậu dịch hải ngoại đều bị bọn họ lũng đoạn. Thế nên Đông Sở buôn bán vô cùng phát đạt, chính xác là viễn siêu Đại Nam.
Hàng hóa mà thương nhân Đông Sở mang đến đều là những thứ thủy tinh được chế tác hết sức tinh xảo, dược vật, kỳ hoa dị quả - trong đó có vài loại là hàng bán chạy. Đại Nam có rất nhiều người giàu có, những người này cần những thứ đồ vật từ phương khác để tăng lên phẩm vị. Cho nên bọn họ nguyện ý dùng nhiều tiền mua sắm một ít thứ “có phẩm vị”, sau đó rất hùng hồn bán hàng hóa của mình với giá thấp cho thương nhân Đông Sở.
Đám nhà giàu Đại Nam không biết rằng lá trà của Đại Nam, gấm Tứ Xuyên, tơ lụa và đồ sứ là thứ đồ vật nóng bỏng tay trong mắt những người sống ở biển cả. Đám người bên kia cũng vì nắm được một thứ đặc sản của Đại Nam mà tự hào. Cho dù là loại bánh trà rẻ nhất của Đại Nam, ở hải ngoại nó được bán với giá cả làm người ta líu lưỡi. Đó cũng là vật mà chỉ những người giàu có mới mua được. Riêng tơ lụa cùng đồ sứ càng là xa xỉ phẩm mà chỉ có quý tộc mới có thể bỏ tiền mua sắm.
Trong quan niệm của những nữ tử quý tộc chốn hải ngoại, họ đều cảm thấy vẻ vang khi mặc một bộ quần áo được làm bằng tơ lụa. Còn những đồ sứ tinh mỹ lại thậm chí bị định rằng chỉ có quan viên cùng người có tước vị mới có quyền sử dụng. Bách tính bình thường nếu có được một cái đồ vật làm từ sứ thì được xem như là xúc phạm luật pháp quốc gia.
Nhưng làm cho người ta không nói ra lời chính là... những thư pháp được xào giá trên trời ở Đại Nam căn bản không lọt mắt xanh của người hải ngoại. Còn những sách báo thấp kém úa màu lại được xem như kinh điển.
Thuyền nhỏ của quan phủ qua lại dò xét trên bờ sông rộng lớn, chỉ đạo thương thuyền tiến ra vào cầu tàu trong thủy vực theo trật tự. Cũng không biết vì sao thuyền nhỏ của quan phủ lui tới trên mặt sông với tần suất rất lớn. Thậm chí còn có chiến thuyền của thủy sư Đại Nam tuần tra, trên bờ càng có chiến binh Đại Nam nện bước chỉnh tề.
Các thương nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn về phía đường sông xa xa. Những chiếc thuyền nhỏ của quan phủ đang cố gắng làm cho tất cả thương thuyền nép vào bờ, nhượng lại phần giữa sông. Rất hiển nhiên là họ đang chuẩn bị đón cái gì.
Khi đến buổi trưa, sự chú ý của mọi người mới chỉ giảm xuống một chút thì đã bị một màn trước mắt làm cho rung động tột đỉnh.
Đội tàu!
Từ khi chào đời, lần đầu tiên họ thấy một đội tàu khổng lồ!
Mặc dù các thương nhân đến từ Đông Sở - một nước được xem là nơi mạnh nhất về thủy chiến cũng chưa từng gặp qua một đội tàu có quy mô như vậy. Đó căn bản là một đội thuyền mà không thể đếm rõ ràng đến cùng có bao nhiêu chiếc.
Mọi người vừa rung động về số lượng, lại cực kỳ rung động về chất lượng của đội tàu này. Thoạt nhìn đây là một đội tàu chở hàng cực lớn do thủy sư Đại Nam hộ tống, đi trước nhất là hai mươi bốn chiếc thuyền tốc độ cao có thể chứa ba trăm tên binh sĩ Hoàng Long. Ở đằng sau mà tám chiếc thuyền Ngũ Nha, mỗi một chiếc đều có thể chở ít nhất một nghìn tên lính.
Mà làm người khác chú ý nhất, đó là chiếc quái vật khổng lồ ở đằng sau những thuyền lớn Ngũ Nha. Xem ra nó ít nhất cũng có một trăm năm mươi thước, cái độ dài đạt tới cực hạn của thuyền gỗ. Chiếc chiến thuyền này là thuyền lầu năm tầng, ở trên cột buồm có Long kỳ của Đại Nam tung bay phất phới, vô cùng uy vũ và trang trọng.
Có thể nhìn thấy những binh sĩ được trang bị tinh giáp qua lại dò xét ở trên chiếc thuyền lớn. Ở đầu thuyền còn chứng kiến mấy người đứng đó, tựa hồ họ đang thưởng thức cảnh sắc bờ sông.
Ở sau chiếc thuyền lớn thì căn bản không có cách nào đếm rõ số lượng thuyền lớn khác. Mặc dù phần lớn không phải là chiến hạm, không có được phân phối vũ khí chiến tranh là cự nỏ. Nhưng ngoại trừ người chèo thuyền, có thể thấy được vố số nhóm lớn binh sĩ. Dù ai cũng không có cách nào đánh giá được hạm đội khổng lồ như vậy đang vận chuyển bao nhiêu lính. Cho dù hơi đáng giá một chút, kết quả cho ra cũng sẽ làm cho người ta nghẹn họng trân trối!
Tàu chở quân!
Những thương nhân kia khiếp sợ đến mức không có cách nào nói nên lời. Bọn họ biết rõ sự cường đại của Đại Nam, nhưng đây lại là lần thứ nhất họ chứng kiến tận mắt. Đội tàu liên miên bất tận kia giống như một con rồng lớn đang cưỡi trên mặt sông, khiến cho bọn họ không thể không sinh ra lòng kính sợ.
- Ta phải nhanh chóng về nước!
Một tên thương nhân Đông Sở cảm thấy tay mình đang run rẩy:
- Ta muốn nói cho các bằng hữu biết... Quân đội Đại Nam đang được điều vận về tây bắc, đây là báo hiệu của đại chiến, hai cái Đế quốc khổng lồ trên thế giới này sắp khai chiến... Thượng đế của ta, ngẫm lại đều làm cho người ta cảm thấy sợ hãi! Ta không có cách nào tưởng tượng ra, nếu như hạm đội như thế chạy đến nước Sở... Chúng ta ngoại trừ đầu hàng thì còn có thể làm cái gì?
Một người ngoại lai tóc vàng, mắt xanh trợn tròn tròng mắt, miệng há to, thậm chí không biết nên dùng lời nói gì để hình dung được tràng diện đang thấy.
- Thần linh ở trên!
Hắn chật vật nuốt nước bọt, ngón tay không ngừng vẽ vẽ trước ngực:
- Ta cho rằng tổ quốc mình đã đủ cường đại rồi, ta nghĩ rằng hạm đội của nước mình đủ để quét ngang đại dương, nhưng mà khi nhìn đến hạm đội của Đại Nam... Khi ngẫm lại số lượng quân đội trên chiến thuyền, lại thấy đó là sự khác biệt như hùng ưng và kiến cỏ, nhưng sông lớn và suối nhỏ, như núi cao và mô đất... Sau khi trở về ta nhất định phải nghĩ cách gặp được Quốc Vương bệ hạ, xin hắn phái sứ đoàn yết kiến Hoàng đế Đại Nam!
Không ai nghe hiểu được lời lầm bầm lầu bầu của hắn, nhưng mọi người đều nhìn ra được sự hoảng sợ cùng kính sợ ở trên mặt hắn.
Tất cả mọi người cũng đều như vậy.
Đây mới là thần khí của quốc gia, mới là thứ có thể hủy thiên diệt địa!
...
...
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo đứng ở trên đầu thuyền của chiếc thuyền lớn nhất, nhìn xem đám người đứng chật ních ở bên cạnh bờ sông mà khẽ cười cười. Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi đây, dù gì từ lúc thiếu niên hắn cũng đã bắt đầu cái sinh hoạt ra bắc vào nam. Hắn thậm chí từng đi ra khỏi Đại Nam, đã nhìn thấy một loại văn minh khác ở hải ngoại.
Mà bởi vậy, hắn càng cảm nhận được sự kiêu ngạo khi là một người Đại Nam.
Đứng ở bên cạnh hắn là một người mặc một chiếc vương bào màu đen, có dáng người thon dài. Hắn chính là Húc Quận Vương Dương Khai, người được bệ hạ phái đi tây bắc để chủ trì việc chuẩn bị chiến tranh. Hai ngày trước hắn dùng tàu tốc độ cao nghênh tiếp đội tàu của Ngô Nhất Đạo. Đối với người giàu nhất Đại Nam này, trong lòng hắn cũng tràn đầy tôn kính.
Phải biết từ xưa đến nay chưa từng có cái thương nhân nào có thể làm được đến bước này.
Nhưng Ngô Nhất Đạo làm được, thậm chí sau hắn cũng không có người có thể làm được.
- Không bao lâu nữa, tin tức Đại Nam khai chiến với Thiên Thuận sẽ truyền tới tất cả ngõ ngách trên thế giới.
Hắn cảm khái.
- Đã đến lúc này thì không cần phải tiếp tục gạt.
Ngô Nhất Đạo khẽ cười nói:
- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thời điểm tin tức truyền ra, hùng binh Đại Nam đã vượt qua dãy núi Sơn Khê, đang uống rượu sữa ngựa của người Thiên Thuận.
- Nghe nói phụ nữ Thiên Thuận đều thô to?
Dương Khai hỏi.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Chẳng những cao lớn và thô kệch, còn mang theo mùi dê...
Dương Khai ngượng ngùng cười cười:
- Thiếu một thú vui rồi.
- Các binh sĩ không quan tâm.
Ngô Nhất Đạo vừa cười vừa nói:
- Triều đình vì chinh chiến hẳn là sẽ phát ra mười hai điều quân lệnh... Không cho phép cưỡng gian phụ nữ Thiên Thuận, cũng không cho phép đoạt tài sản của dân chăn nuôi.
- Sẽ có.
Dương Khai nghiêm nghị nói:
- Nhưng còn chưa đến đúng thời điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT