Mã Lệ Liên không nghĩ tới lúc trước khi nàng chết lại còn có một người đàn ông dùng thân thể ngăn cản phía trước nàng. Thời điểm nàng thấy rõ người trước mặt nàng là Trương Thế Nhân, sự xúc động trong nội tâm khiến nàng không có cách nào tỉnh táo. Sự khống chế cảm xúc trong nội tâm trước đó mà nàng tận lực cố gắng gần như sụp đổ, tay nắm thanh Hoành Đao của nàng cũng bắt đầu run rẩy. Nói cho cùng, nàng có mạnh mẽ đến mấy thì cũng chỉ là một nữ tử. Ở ngay trước sinh tử, nàng đã làm rất tốt rồi.

- Cảm ơn!

Nàng cắn môi, nói ra hai chữ, không chút nào để ý đến cái chữ “cút” mà Trương Thế Nhân mắng vừa rồi. Từ trước tới nay nàng chưa từng có loại cảm động này, bởi vì không ai càng thấy rõ ràng Trương Thế Nhân tiếp đòn chỉ kia như thế nào bằng nàng. Tàn đao chặn một cái, cánh tay Trương Thế Nhân cũng không còn ổn định, nàng thậm chí thấy bắp thịt trên cánh tay Trương Thế Nhân chấn động. Cũng bởi vì như thế, nàng càng cảm nhận rõ trạng thái lúc này của Trương Thế Nhân hơn người khác.

Hắn không cầm chắc chiến thắng người tăng nhân tuổi trẻ kia, nhưng hắn vẫn xuất hiện ở trước mặt địch nhân.

- Ngươi tên là gì?

Trương Thế Nhân hỏi.

- Mã Lệ Liên.

Mã Lệ Liên trả lời.

- Ngươi có biết ngươi rất xấu lại còn rất phiền hay không? Ngươi đứng đằng sau ta, ngoại trừ khiến ta buồn nôn ra thì cái gì đều không giúp được. Nếu như ngươi không muốn chết thì lập tức cút ngay. Còn mấy cái sau lưng ngươi nữa. Các ngươi ngoại trừ chịu chết thì còn có thể làm gì, như vậy thì vì cái gì không cút ngay?

- Ngươi không trốn?

Mã Lệ Liên bước tới phía trước một bước, lớn tiếng nói:

- Chúng ta vì sao phải trốn!

Bịch.

Trương Thế Nhân chưa có quay người, song hắn đá một cước vào bụng Mã Lệ Liên. Thân thể người nữ tử quật cường này tức thì lăn vòng vòng xuống dốc núi. Bởi vì đau, lúc nàng vất vả ổn định thân thể thì trên mặt có biểu lộ hết sức thống khổ.

Một cước này của Trương Thế Nhân cũng chọc giận những... đệ tử Kinh Võ Viện kia. Bọn họ chạy xuống đỡ Mã Lệ Liên lên, có người an ủi, có người mắng chửi.

Trương Thế Nhân không có quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, thậm chí hắn còn không có tâm đi nghe xem bọn họ trách cứ và mắng chửi cái gì. Thời điểm hắn đối thoại với Mã Lệ Liên cũng tốt, lúc hắn đá văng Mã Lệ Liên cũng tốt, con mắt hắn đều nhìn chằm chằm vào Trần Nhai - kẻ đang đứng cách đó không xa. Tuy rằng hắn chỉ gặp cái người tăng nhân trẻ tuổi này một lần, nhưng hắn vẫn ghi tạc dung mạo người này thật sâu đậm vào trong lòng. Lúc gặp mặt lần thứ nhất, Trần Nhai trọng thương, bị lão tăng xách trong tay, đao của Trương Thế Nhân cắt rách quần áo của Trần Nhai, cũng lưu lại một miệng vết thương trên người hắn. Nhưng chưa đủ mười ngày, thoạt nhìn Trần Nhai nào giống một người trọng thương.

Trương Thế Nhân rất tức giận.

Phi thường tức giận.

Bởi vì hắn rốt cuộc hiểu cái chủng loại khác thường trong mắt giáo sư Mực Vạn Vật trước đó là ý gì. Cái gọi là hành động nghỉ mát trong núi, ăn cá bên bờ hồ hẳn là đã sớm có dự mưu. Mực Vạn Vật biết rõ người Phật tông ẩn mình ở trong núi Bán Nguyệt, nhưng lão ta không có nói cho các học sinh khác biết.

Cũng không có nói cho Trương Thế Nhân.

Đây là nguyên nhân Trương Thế Nhân tức giận.

Hắn không thích cứ ngu ngốc bị người khác lợi dụng như vậy, cũng không thích thủ đoạn làm việc của Mực Vạn Vật. Lão đâu chỉ dùng Trương Thế Nhân làm mồi câu, lão thậm chí không thèm để ý đến tính mạng của ba mươi hai người đệ tử lớp Ất. Đây không phải là cách làm của người Đại Nam, mặc dù với Đại Nam thì Mực Vạn Vật có lẽ không có làm gì sai.

Nếu như bây giờ Mực Vạn Vật xuất hiện trước mặt Trương Thế Nhân, nói không chừng Trương Thế Nhân sẽ không nhịn được mà đánh một quyền làm lệch mũi lão ta.

Nhưng lúc này, chuyện hắn càng muốn làm hơn là cắt cái đầu người tăng nhân trẻ tuổi kia.

- Thì ra là thế.

Trần Nhai rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Thế Nhân, hắn không khỏi bật cười:

- Hôm nay ta rốt cuộc có nhận thức mới về người Đại Nam, thì ra vì đạt được mục đích, người Đại Nam cũng không từ thủ đoạn, cũng có thể hi sinh tính mạng của người vô tội. Đã như vậy, ta thật không biết sự kiêu ngạo ở trong các ngươi là có được như thế nào, nó chẳng khác gì dối trá.

- Đừng dùng lý luận ngu ngốc tự cho là đúng.

Trương Thế Nhân buộc chặt tay áo trường bào, dường như buông lỏng cảnh giác với Trần Nhai. Hắn thậm chí còn dám xoay người xé vải dưới chân, cột chặt tay áo. Đồng phục của Kinh Võ Viện hơi rộng lớn, cũng không thích hợp chiến đấu.

- Đại Nam dùng đơn vị trăm triệu mà tính dân số, trong đó chắc chắn sẽ có mấy kẻ không ra gì.

Sau khi cột chặt ống tay áo, Trương Thế Nhân nhảy tới một bước:

- Nhưng ngươi không thể phủ nhận rằng người Thiên Thuận đều không ra gì.

- Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sót khi ở trước mặt ta?

Nhìn xem Trương Thế Nhân chăm chú chuẩn bị, Trần Nhai tựa hồ cảm thấy cực kỳ hứng thú:

- Ta đã từng cho rằng lúc ta gặp lại ngươi thì sẽ không kịp chờ đợi mà giết ngươi ngay lập tức. Ngay cả ta cũng đều giật mình, ta còn không hiểu tại sao mình cho phép ngươi nói nhiều lời như vậy. Mà ngươi lại giống như không biết cảm ơn vì sự từ bi của ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy những động tác chuẩn bị chém giết của ngươi có bao nhiêu ngây thơ, không cảm thấy tất cả đều là sơ hở?

- Cho nên ngươi chính là cái ngu ngốc.

Trương Thế Nhân chậm rãi hít một hơi:

- Ở thời điểm có cơ hội giết ta lại do dự xem có phải là ta cố ý lộ ra sơ hở hay không, có phải là ta có âm mưu quỷ kế gì hay không. Hiện tại ngươi biết rồi, không có cái gì. Ta chỉ là cảm thấy cột chắc tay áo thì có thể thoải mái chiến đấu với ngươi hơn, thất vọng sao?

Sắc mặt Trần Nhai hơi đổi một chút, sau đó thở dài một tiếng:

- Như vậy ngươi đi chết đi.

Hắn giơ ngón tay lên, chỉ về cái trán Trương Thế Nhân.

...

...

Lão tăng có thân phận cực cao, đứng hàng thứ hai trong số bốn vị Thiên Tôn. Ở trong Phật tông, mười một năm trước Đại Hộ Minh Vương bế quan không ra, tất cả mọi việc đều giao cho đệ tử Đại Tự Tại - vị Thiên Tôn đứng đầu trong bốn vị Thiên Tôn của Phật tông. Bởi vậy, địa vị của Trí Tuệ Thiên Tôn cũng lập tức trở nên cao hơn một chút.

Người có thân phận tôn sùng như thế, chỉ cần không phải ở Đại Nam thì đều được lễ ngộ long trọng nhất.

Nhưng ở Đại Nam, vị Thiên Tôn của Phật tông này lại phải luân lạc tới mức ẩn thân trong núi hoang. Với Phật tông mà nói, với hắn mà nói, đây đều là chuyện vô cùng nhục nhã.

Song Phật tông kỳ diệu nhất là ở chỗ tăng nhân càng có đạo đức cao thâm lại càng có thể nói tất cả mọi chuyện thành tốt đẹp. Ở trong mắt người khác là sỉ nhục, lão cũng có thể rất nghiêm túc nói cho người khác biết đây là Phật thương thế nhân. Nhưng thân phận của Trí Tuệ dù sao cũng quá tôn quý, cho nên Trần Nhai cũng không dám lại để cho lão đi bộ. Vì thế chuyện thứ nhất sau khi bắt Phương Hận Thủy, Trần Nhai làm một cái cáng tre nhằm khiêng lão đi.

Cho nên nói “Chúng sinh bình đẳng” chính là một câu nói nhảm.

Khi lão nhìn thấy Trương Thế Nhân xuất hiện, lão dường như không có gì ngoài ý muốn, lão cũng không có ngăn cản Trần Nhai xuất thủ. Không ai càng hiểu rõ hơn lão, nếu như lão muốn giết Trương Thế Nhân mà nói... thì Trương Thế Nhân đã có thể hóa thành một đoàn tro ngay tại lần gặp thứ nhất. Nhưng lão không có, việc đó hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu khi lão phái Trần Nhai đuổi giết Trương Thế Nhân.

Bởi vì thời điểm nhìn thấy Trương Thế Nhân, lão chợt phát hiện chính mình sai rồi, sai rất không hợp thói thường.

Một khắc khi hiểu ra điểm này, thậm chí mồ hôi của lão chảy đầm đìa, vậy nên lão mới phải thả Trương Thế Nhân một con đường sống. Nhưng mà sau khi tiến vào núi lớn, lão lại thấu hiểu một điểm nữa. Vì vậy lão về tới điểm ban đầu, vẫn cảm thấy Trương Thế Nhân đáng chết, so với bất cứ lúc nào của dĩ vãng thì đều đáng chết, cho nên lão không có ngăn cả Trần Nhai xuất thủ.

Lão biết rõ quyết định này của lão sẽ có hậu quả gì, nhưng đến lúc này thì lão còn cần cố kỵ cái gì? Lão nghĩ thông suốt, vì thế lão không có đề cập chuyện này với bất kỳ người nào, thậm chí cũng không hề nói cho Trần Nhai biết.

Lúc nhìn thấy Trương Thế Nhân phóng pháo hoa tín hiệu lên không trung, lão tăng được tây phương tôn sùng này cũng không có ngăn trở. Nếu như lão nguyện ý, dẫu Trương Thế Nhân cách rất xa thì hắn tuyệt đối không có khả năng thả ra pháo hoa.

Sau đó lão làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người giật mình, kể cả Trần Nhai.

Pháo hoa vừa nổ giữa không trung, trước khi Trần Nhai xuất thủ, lão tăng bỗng nhiên nhảy từ trên tảng đá xuống, một tay mang theo một Phương Hận Thủy đã không có hình người lướt về hướng xa xa bên ngoài. Không bao lâu thì lão và Phương Hận Thủy đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người - giống như một con đại bàng dùng chân gắp lấy con mồi rồi bay về phương xa.

Ngay tức khắc sau đó, Trần Nhai điểm một chỉ hướng về cái trán Trương Thế Nhân. Song thời điểm lão tăng bay mất vừa đúng vào lúc này, cho nên Trần Nhai phân tâm rồi.

Tu vị của Trần Nhai cao hơn Trương Thế Nhân rất nhiều, nếu như một trận chiến thế này nảy sinh, mười cái Trương Thế Nhân cũng không động nổi chân tay. Nhưng ngay lúc Trần Nhai xuất thủ, sư tôn của hắn chạy mất. Không hề cho hắn một chút tín hiệu, bỏ rơi hắn ở nơi này nhưng đang đối xử với một bãi phân và nước tiểu. Loại khuất nhục cùng tức giận này làm cho Trần Nhai không thể chịu đựng được.

Trương Thế Nhân nhanh chóng cúi đầu, kình khí của đòn Niêm Hoa Chỉ lướt ngang trên đầu hắn.

Phù.

Một cái lỗ nhỏ mượt mà đâm vào một gốc đại thụ mà hai mươi người ôm không xuể. Kình khí của đòn chỉ không có tiêu tán, nó tiếp tục lao thẳng tới chặt đứt một chạc cây, cuối cùng đánh trúng một tảng đá lớn, sau một tiếng “bịch” thì oanh ra một hố sâu trên tảng đá.

Đá vụn bay tán loạn.

Vì Trần Nhai lộ ra sơ hở, trong lòng Trương Thế Nhân nhịn không được cảm thấy may mắn.

Tâm cảnh của người tăng nhân trẻ tuổi này đã rối loạn, kình khí trong ngón tay của hắn không có thu lại, mà như một con ngựa hoang thoát cương bay ra ngoài. Đến cuối cùng, vào thời điểm đánh trúng tảng đá lớn, ở đâu còn như là một đường kình khí, nó càng giống một nắm đấm đang tức giận.

Trương Thế Nhân chém một đao về phía Trần Nhai, ở nửa đường, cánh tay phải quỷ dị của hắn giống như bị bẻ gãy, dùng một loại góc độ không thể giải thích được cầm thanh tàn đao chém thẳng vào trước ngực Trần Nhai đầy âm tàn. Mặc dù Trần Nhai phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị một đao này ép đến tay chân luống cuống. Hắn không thể không lui về phía sau, tránh thoát một đao không có đạo lý của Trương Thế Nhân.

Hắn rất muốn quay đầu lại nhìn xem vì sao sư tôn đã vứt bỏ mình mà đào tẩu?

Đã không có sư tôn làm hậu thuẫn, không bao lâu sau những cao thủ Đại Nam men theo pháo hoa chạy đến, chính bản thân hắn có thể kiên trì bao lâu?

Lòng của hắn rất loạn.

Khi trong nội tâm một người bắt đầu sinh ra ý định rút lui, như vậy ưu thế tuyệt đối dần dần rơi xuống. Ban đầu hắn vốn có thể nhẹ nhàng giết chết Trương Thế Nhân - ít nhất hắn cho là như vậy, nhưng bây giờ, bởi vì hắn thất hồn lạc phách, thế nên hắn bị Trương Thế Nhân ép liên tiếp lui về phía sau.

Những đệ tử kia của Kinh Võ Viện không có trốn xa, tuy rằng bọn họ tức giận vì sự ngạo mạn và vô lễ của Trương Thế Nhân, nhưng với tư cách đệ tử Kinh Võ Viện của Đại Nam, bọn họ đều rất ngu, rất bướng bỉnh, thà chết chứ không chịu khuất phục mà rời đi. Khi thấy một người được xem là đồng bạn mình - Trương Thế Nhân - vậy mà chiếm được thượng phong, mỗi người bọn họ đều có một loại vui sướng phát ra từ nội tâm. Mặc kệ trước kia bọn họ xem thường, căm thù, ghen ghét, bài xích Trương Thế Nhân nhiều bao nhiêu; nhưng ở ngay hiện tại, bọn họ đứng ở sau lưng Trương Thế Nhân, trong lòng không ngừng ủng hộ.

Ánh mắt Mã Lệ Liện nhìn chằm chằm vào thân ảnh của thiếu niên kia, không biết vì cái gì mà nàng không thấy hận một cước kia của hắn.

Nhưng mà trong lúc bọn họ cho rằng Trương Thế Nhân sắp thắng, Trần Nhai ý thức được mình là một mồi câu bị vứt bỏ, hắn ta bỗng nhiên nảy sinh ác độc. Hắn đột nhiên xuất thủ, dùng một loại tốc độ mà mắt thường không thể bắt kịp bắt được cánh tay phải của Trương Thế Nhân. Sau đó hắn khẽ uốn tay.

Răng rắc.

Cánh tay phải của Trương Thế Nhân lập tức bị bẻ gãy, chuôi tàn đao rơi lên trên mặt đất.

- Ngươi đúng là vẫn còn quá nhỏ bé, mặc dù hơi mạnh hơn bọn hắn một chút. Nhưng trong mắt ta, ngươi vẫn chỉ là một con kiến. Ngươi không phải ưa thích vung đao khi gãy tay ấy ư, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.

Cổ tay của hắn lại uốn éo, cánh tay phải của Trương Thế Nhân lập tức biến thành bánh quai chèo.

Thân thể của Trương Thế Nhân cũng vì đó mà vặn vẹo, lộ ra một loại tư thái rất thống khổ.

Biểu lộ của Trần Nhai có chút dữ tợn, tựa hồ khó có thể chịu đựng với việc sư tôn rời đi.

Cánh tay phải của Trương Thế Nhân đã vặn vẹo đến tình trạng làm cho lòng người căng lên, mà chính bởi loại vặn vẹo này, thân thể của Trương Thế Nhân cũng rất thống khổ. Ở trong sự kinh hô của đám người Mã Lệ Liên, Trương Thế Nhân dường như lâm vào tử cục.

- Ta thích... vung đao khi gãy tay... Ngươi thích gì?

Vốn hẳn nên vô cùng đau đớn, Trương Thế Nhân lại còn có tâm tư hỏi một câu như vậy.

Trần Nhai hơi kinh ngạc, lập tức thấy được con ngươi có chút đỏ lên của Trương Thế Nhân. Không biết vì sao, đôi tròng mắt của một người Đại Nam nhỏ yếu lại làm cho hắn cảm nhận được một ít sợ hãi.

- Ngươi ưa thích dùng ngón tay.

Trương Thế Nhân cười lạnh:

- Ta ngẫu nhiên cũng ưa thích.

Sắc mặt Trần Nhai chợt biến đổi, theo bản năng cúi đầu nhìn. Hắn liền nhìn thấy cánh tay trái của Trương Thế Nhân dùng một loại phương thức quỷ dị cắm vào trong bụng của hắn. Sau đó cánh tay trái thoạt nhìn như bị gãy kia lại đưa ra phía trước lần nữa, quấy đan điền của hắn loạn thành một đoàn.

- Có đôi khi ta còn ưa thích dùng toàn bộ tay, chỉ cần ngươi muốn, ta liền đều cắm đi vào!

Trương Thế Nhân âm tàn mà cười cười, dường như tuyệt không quan tâm tới cánh tay phải rất nhanh bị vỡ vụn của mình.

Trần Nhai hoảng sợ nhìn xem cánh tay kia, hắn bỗng nhiên nghĩ đến: “Cái tên người Đại Nam thoạt nhìn như ác ma này không phải là cố ý để cho mình bắt lấy cánh tay phải của hắn chứ?”

Hắn đã đoán đúng. Trương Thế Nhân căn bản không thích hợp chiến đấu tầm xa, cơ hội thủ thắng duy nhất của hắn là cận thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play