Giáo sư Kinh Võ Viện nói hành vi vận dụng chiến thuật linh hoạt của Trương Thế Nhân là hoàn mỹ là bởi vì hắn thật sự không thể không biết xấu hổ nói hai chữ “vô sỉ” ra khỏi miệng. Nhưng mà không ai có thể phủ nhận rằng mọi người ở đây ai cũng biết hai chữ “vô sỉ” mà Chu viện trưởng nói ra tuyệt đối không mang một luồng ác cảm, trái lại, nó còn lộ ra khen ngợi.
Ngồi ở bên cạnh Chu viện trưởng, vốn là thay thế Hoàng đế bệ hạ đến quan sát tỷ thí, Di Thân Vương Dương Dận thậm chí cũng không nhịn được tán thưởng, hắn cười cười, nói khẽ với Chu viện trưởng:
- Đây mới là cách làm của người thông minh. Trong quân đội Đại Nam chưa từng thiếu đàn ông nhiệt huyết, cũng như chưa bao giờ thiếu người lạnh lùng và cao ngạo, nhưng người biết dùng tiểu thông minh như Trương Thế Nhân thì xác thực không thấy nhiều.
Chu viện trưởng “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, lão nhìn chằm chằm vào cái thiếu niên đến từ thành nhỏ ở bên giới kia với nhiều hứng thú.
Người giáo sư vừa hỏi lúc nãy lắc đầu, có chút thất vọng nói ra:
- Thế nhưng mà ở trong mắt của ta, nếu là quân nhân thì đều nên có một ít ngay thẳng. Biết rõ cục diện chờ đợi mình ở phía trước là rất gian khổ thì cũng không nên sợ hãi, mà phải dũng cảm đi đối mặt, đây mới là tinh thần mà quân nhân Đại Nam vẫn luôn xây dựng. Người như Trương Thế Nhân chẳng lẽ không phải là quá sợ hãi ấy sao? Hắn không có tính cách kiên quyết tất có của quân nhân.
Di Thân Vương Dương Dận mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Vậy thì ta cùng ngươi đánh cuộc, vào lúc chém giết thật sự trên chiến trường, ngươi nói người ngay thẳng có cơ hội sống sót lớn hơn, hay vẫn là một người như Trương Thế Nhân mới có cơ hội sống sót lớn hơn? Mặt khác, muốn thủ thắng thì trước hết phải làm được cái gì?
Mực Vạn Vật nghĩ nghĩ, hồi đáp:
- Thực lực.
Di Thân Vương lắc đầu lần nữa, nhưng hắn không có lên tiếng, hắn đang chờ xem những người khác có đưa ra đáp án nào nữa hay không.
- Là chuẩn bị.
Một người giáo sư khác rất nghiêm túc trả lời:
- Tuy rằng chiến cục trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nhưng nếu chuẩn bị toàn vẹn thì mới có thể đảm bảo thủ thắng lớn nhất. Chỉ có biết mình biết người thì mới có thể trăm trận trăm thắng.
Di Thân Vương nói:
- Ừm. Chỉ có thực lực mà không có chuẩn bị thì cũng sẽ có lúc lật thuyền trong mương.
Mọi người gật đầu.
Lúc này, vẫn luôn ngồi yên tĩnh ở phía sau, nữ giáo sư Khâu Dư dùng thanh âm nhẹ vô cùng nói ra hai chữ. Tuy rất nhẹ, nhưng Di Thân Vương Dương Dận vẫn nghe được, sau đó gật nhẹ đầu.
- Sống sót.
Đây là đáp án mà Khâu Dư đưa ra.
Di Thân Vương không khỏi cảm khái:
- Nếu muốn thủ thắng, đầu tiên phải sống sót. Có lẽ các ngươi cho rằng biểu hiện đó của Trương Thế Nhân là có chút nhu nhược và giảo hoạt, là hắn không có nhuệ khí phải có của quân nhân Đại Nam. Nhưng không thể nghi ngờ rằng đây mới đúng là lựa chọn chính xác nhất. Đối thủ đối chiến ở vòng thứ nhất chắc chắn sẽ không quá mạnh mẽ. Cho nên trước hết dùng đối thủ như vậy làm cho bản thân nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Sau đó lại không nên vội vã chấm dứt chiến đấu, bởi vì những thí sinh chấm dứt chiến đấu sớm đều là những người có thực lực và khát vọng mạnh. Mới ở đợt tỷ thí thứ hai mà có nhiều người có thực lực mạnh chạm mặt, cuộc đối chiến ấy có bao nhiêu kịch liệt? Mặc dù đánh bại đối thủ cường đại, nhưng đổi lại, bản thân tất nhiên sẽ tiêu hao thể lực vô cùng lớn, thậm chí sẽ bị thương. Sau khi chiến thắng đối thủ cường đại ở đợt thứ hai, bản thân lại bị thương thì khi đối mặt với đối thủ mạnh mẽ ở vòng thứ ba, lúc ấy sẽ có bao nhiêu gian khó?
Dương Dận cười cười:
- Trương Thế Nhân kéo dài thời gian chiến đấu ở vòng thứ nhất, cho nên thực lực đối thủ mà hắn phải đối mặt ở vòng thứ hai cũng không quá mạnh mẽ. Lại kéo dài thời gian ở đợt thứ hai thì đối thủ hắn phải đối mặt ở vòng thứ ba cũng sẽ có thực lực không quá mạnh. Hắn vẫn luôn loại bỏ người khác, nhưng hắn tiêu hao ít thể lực nhất. Như vậy, khi đối mặt với cường địch ở vòng cuối cùng, hắn có thể đem hết toàn lực mà thi triển bản lĩnh của mình. Ngược lại, đối thủ của hắn loại bỏ rất nhiều đối thủ cường đại, ở vòng cuối chắc chắn sẽ ở vào tình trạng kiệt sức. Vậy thì, đến cuối cùng, hắn vô cùng có khả năng lấy được thắng lợi.
Dương Dận dừng lại một chút, nói ra:
- Cái gì mới là chiến thuật tốt nhất? Có thể thắng thì mới là chiến thuật tốt nhất.
Vừa rồi vẫn im lặng, Chu viện trưởng gật nhẹ đầu, hơi xúc động mà nói:
- Tên tiểu tử này lại để cho ta nhớ tới một người khác. Hiện tại, khi mọi người nhắc đến người kia thì đều dùng giọng điệu tôn kính. Đó là bởi vì hắn sáng tạo ra thành tích biến thái nhất ở Kinh Võ Viện, chín môn đều được thành tích ưu tú…
Thời điểm Chu viện trưởng nói tới đây, tất cả mọi người đều biết rõ người đó là ai.
Chín môn đều đạt được thành tích ưu tú, mấy trăm năm Đại Nam lập quốc chỉ có một người có thành tựu đó. Đó là người trở thành đệ nhất danh tướng dưới thời Thái tông: Nguyễn Khiếu. Nhắc đến cái tên này, tất nhiên sẽ liên tưởng đến thành tích biến thái là chín môn ưu tú của hắn, còn có chiến tích biến thái là hắn lãnh binh tác chiến chưa từng bại một lần. Nếu những huy hoàng đó không được ghi vào gia phả của Nguyễn gia, thì cũng được ghi vào sách sử của Đại Nam. Mặc dù rất nhiều năm sau, hậu nhân của bọn họ lại nhắc đến tên người này, chắc hẳn sẽ vẫn luôn sinh lòng kính trọng.
Chu viện trưởng khẽ cười nói:
- Nhưng có lẽ các ngươi cũng đã quên, lúc trước Nguyễn Khiếu làm thế nào chiếm được chín môn ưu tú hay sao? Năm môn văn khoa thì không cần phải nói, nếu quả thật phải phân biệt rạch ròi, Nguyễn Khiếu vốn hẳn phải là một cái văn nhân. Học vấn trong bụng của hắn cũng chưa chắc thua kém những vị Đại học sĩ lúc ấy. Mà ở khảo hạch khoa võ, Nguyễn Khiếu cũng dùng đúng chiến thuật mà Trương Thế Nhân đang dùng. Hắn vốn là một người nho nhã, luận tu vị thì lúc đó cũng không tiến vào hạng ba mươi. Nhưng cuối cùng, hắn chiếm danh đầu, vì sao? Vì những thí sinh có thể thắng hắn đều quá cao ngạo rồi, họ không ai phục ai, ai cũng không muốn bị bại. Ở vòng thứ nhất, họ trổ hết tài năng, sau đó lại triển khai đối chiến với nhau ở vòng sau. Đến vòng tỷ thí cuối cùng, trong những người có thể thắng Nguyễn Khiếu, đã không có lại mấy người lọt vào, mà người lọt vào lại không có ai còn khí lực đánh nữa rồi.
Ông ta nhìn người thiếu niên trong sân, nói:
- Đó là chuyện của một trăm năm trước, chúng ta đều đã quên cái biện pháp giảo hoạt này, mà chỉ nhớ rõ thành tích huy hoàng. Trương Thế Nhân không tệ, hắn chưa quên.
…
…
Vào lúc này, ở ngọn núi Thần Tuyền cách Diễn Võ Trường cũng không xa lắm, một đội nhân mã đại nội thị vệ rất lớn đã phong tỏa con đường duy nhất xuống núi. Họ còn phong tỏa cả cái thôn trấn ở dưới núi, không cho phép bất cứ ai lên núi, kể cả người của sơn trang Thần Tuyền cũng không được phép. Thậm chí người muốn xuống núi cũng phải đợi đến khi giải trừ phong tỏa thì mới được đi.
Ở chân núi, Phó Chỉ huy sứ Mạnh Vô Địch ngẩng đầu nhìn lên trên núi, sắc mặt có chút âm trầm. Mặc dù dùng thân phận của hắn thì hắn cũng không thể lên núi, bởi vì địch nhân bị phát hiện tung tích này có tu vị rất cao. Một người trong số đó chính là gã đệ tử Phật tông giết Hoành Côn ở dưới mí mắt hắn rồi lặng yên mà đi.
Mạnh Vô Địch có ưu điểm tự mình hiểu lấy, hắn biết dùng tu vị hiện nay của mình mà tham gia vào trận chiến này thì có lẽ cũng sẽ không tạo nên một chút tác dụng nào.
Có ba người đã lên núi, Mạnh Vô Địch không chọc nổi người nào trong số ba người họ.
Một người là người của đại nội thị vệ, dù không có thân phận quan chức gì, nhưng hắn là nhân vật số hai của Nhãn Sở: Trác Bố Y. Nhắc đến Trác Bố Y, Mạnh Vô Địch liền nhớ tới Trác Bố Y vốn đã được định tội mưu nghịch, song lại làm cho bệ hạ nổi lên lòng yêu tài mà không xử tử!
Người thứ hai là Đại Thần Quan chấp chưởng hình phạt của Nhất Khí Quan: Hạc Lệ đạo nhân. Người này là Đại Thần Quan đứng vị thứ hai trong số bốn vị Đại Thần Quan của Nhất Khí Quan. Mà ở trên thực tế, hắn có uy tín cao hơn hẳn Đại sư huynh của hắn, âu cũng là vì hắn chấp chưởng hình phạt, đệ tử Nhất Khí Quan không ai không e ngại hắn.
Người thứ ba là lão nhân mặc áo lam thường xuyên hầu ở bên cạnh bệ hạ. Lão ta không thuộc về đại nội thị vệ, cũng không thuộc về quân đội. Nếu như phải tất yếu nói lão ta là người có thân phận gì, vậy thì chỉ có thể nói lão là người trong Hoàng cung, là người của bệ hạ.
Thân phận của Mạnh Vô Địch đã không thấp, cho nên hắn có thể tiếp xúc đến một ít bí văn. Hắn biết ở trong mắt bệ hạ, thân phận của lão nhân này thậm chí ngang hàng với La Chỉ huy sứ. Chỉ bất quá La Chỉ huy sứ chưởng quản đại nội thị vệ nên công việc quá nhiều, gặp quá nhiều người, nên ai cũng biết La Úy Nhiên. Mà lão nhân này chỉ bảo vệ các quý nhân trong nội cung, cho nên cực ít có người biết đến lão ta.
Mạnh Vô Địch cũng lờ mờ nghe nói qua tên của lão nhân này hình như là Ly Nan. Hắn không biết vì sao tên của lão giả kia lại xấu như vậy. Phải biết trong cung có rất nhiều kiêng kỵ, mà cái tên của lão nhân này có chữ “nan” (trong “gian nan”) liền là một cái kiêng kỵ rồi.
Mạnh Vô Địch còn biết trong Hoàng cung tuyệt đối có nhiều cao thủ có thân phận không rõ và che giấu lai lịch như Ly Nan. Nhìn bề ngoài thì người của đại nội thị vệ phụ trách thủ vệ Hoàng thành, bảo vệ an toàn của bệ hạ. Nhưng cao thủ ẩn sâu ở bên người Hoàng đế bệ hạ mới là những người chân chính bảo vệ bệ hạ. Cũng không rõ có bao nhiêu người tất cả, chỉ biết là có nhiều. Bằng không thì làm sao qua nhiều năm như vậy, nhiều người ám sát Hoàng đế Đại Nam lại không có một người chân chính uy hiếp đến tính mạng Hoàng đế?
Nghĩ đến Ly Nan, Mạnh Vô Địch tự nhiên mà nghĩ đến Tô Phi Tiến.
Tên hoạn quan kia tựa hồ cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Càng ở lại đại nội thị vệ lâu dài, Mạnh Vô Địch lại càng có thể cảm thấy được mình nhỏ bé. Hắn từng cảm thấy kiêu ngạo vì được thăng lên làm Phó Chỉ huy sứ, khi ấy hắn cảm thấy cũng đã tới ngày hắn nổi danh, cảm thấy tiền đồ của hắn sau này nhất định sáng ngời. Thế nhưng mà sau này hắn mới phát hiện mình quá coi thường đại nội thị vệ, quá coi thường Thái Cực Điện.
Hắn có tu vị Bát Phẩm, nếu như hành tẩu giang hồ thì tất nhiên là có thể nhất lên một trận phong ba, ít nhất đánh thắng mấy cái chưởng môn của các môn phái nhỏ thì không là vấn đề. Ban đầu hắn cho rằng tu vị của mình ở đại nội thị vệ dù không phải rất cao, nhưng tối thiểu nhất vẫn có thể đứng ở vị trí cao cao trên đó. Nhưng về sau hắn rốt cuộc mới minh bạch, hắn có thể leo lên làm Phó Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ cũng không phải là vì hắn có tu vị Bát Phẩm, mà bởi vì hắn làm người khéo đưa đẩy, có tự mình hiểu lấy.
Nếu đổi lại là một người không biết rõ mình, khi ngồi ở trên cái ghế Phó Chỉ huy sứ, hắn ta sẽ ăn nói khép nép với một cái Trác Bố Y không hề có chức quan gì?
Người khác chưa hẳn làm được, nhưng Mạnh Vô Địch hắn đã làm được.
Hơn nữa, hắn là tay thiện nghệ chuyên xử lý những chuyện lặt vặt. Nếu nói La Úy Nhiên xem trọng tu vị của hắn, thì không bằng nói La Úy Nhiên nhìn trúng năng lực của hắn, xem hắn là một kẻ quản lý hợp cách, chứ không phải một cường giả.
Cho nên, Mạnh Vô Địch mặc dù rất ngạc nhiên, rất muốn biết trên núi sẽ phát sinh chuyện gì đặc sắc, sẽ xảy ra trận chiến cỡ nào rung động, sẽ nảy sinh ra chuyện ly kỳ cỡ nào, song hắn vẫn thành thành thật thật giữ khuôn phép mà đứng ở chân núi, chỉ huy bầy thị vệ mặc áo Phi Ngư phong tỏa con đường cùng thôn trang.
Có thể làm cho đại nội thị vệ xuất động lực lượng lớn như vậy, địch nhân trên núi cũng có thể kiêu ngạo rồi.
…
Người ở trên núi bị phát hiện tung tích xác thực rất kiêu ngạo, từ lúc gia nhập Phật tông đến giờ hắn vẫn rất kiêu ngạo. Thậm chí hắn không chỉ vì mình mà kiêu ngạo, hắn còn làm cho người khác vì hắn mà kiêu ngạo.
Hắn là đệ tử mà Trí Tuệ Thiên Tôn thích nhất. Trí Tuệ Thiên Tôn đã từng nói ở trong rất nhiều hàng đệ tử, Trần Nhai hắn là người có hi vọng tu hành viên mãn nhất, có hi vọng đạt thành địa vị Thiên Tôn nhất.
Nhưng cũng chính vì cái kiêu ngạo này, hắn suýt nữa chết ở trong thành Thanh Long của Đại Nam.
Hắn - cái người tự phụ cùng kiêu ngạo này - chính là cái tăng nhân đêm đó không có chút lực phản kháng nào khi đứng trước mặt Hạc Lệ đạo nhân. Nếu không phải ở thời khắc mấu chốt được người cứu đi, có lẽ lúc này hắn đã bị khóa sắt khóa lại xương sườn, chịu nghiêm hình tra tấn ở trong địa lao.
Dám bắt giữa và vũ nhục đệ tử Phật tông, ở địa phương khác được xưng là người thí Phật. Chắc chắn cả nhà những người này sẽ bị lửa thiêu đến chết. Song đây là Đại Nam, thế nên đây là một chuyện quá bình thường.
Bởi vậy, đến lúc này, Trần Nhai mới hiểu được tại sao Trí Tuệ Thiên Tôn lại nói Đại Nam là địa phương mà yêu ma hoành hành.
Năm đó Trí Tuệ Thiên Tôn đã từng có ý định vào Đại Nam truyền bá phật hiệu, nhưng người Đại Nam căn bản không coi hắn là thứ gì to tát.
Ở địa phương khác, Trí Tuệ Thiên Tôn đi tới đâu thì Hoàng tộc ở đó thậm chí đều phải quỳ lạy mà nghênh đón. Nhưng ở một cái Đại Nam mà yêu ma hoành hành, nếu ai quỳ xuống trước người của Phật tông mới sẽ bị người khác khinh bỉ và đánh cho tàn phế.
…
…
Trần Nhai khoanh chân ngồi ở trên một cây đại thụ, mượn nhờ cành lá tươi tốt và rậm rạp che chắn thân hình mình. Vết thương trên người hắn rất nặng, nếu người khác đón nhận hai đòn tấn công của Hạc Lệ đạo nhân thì e rằng đã sớm chết rồi. Song cho dù như thế, hắn rõ ràng tình nguyện buông tha cho đan dược có thể làm cho hắn khôi phục thực lực trong thời gian ngắn nhất, tiến hành pha trộn nó cùng với vài loại dược liệu hái được ở núi Thần Tuyền vào rượu để làm thành một cái đại sát khí.
Hắn đoán rằng người tìm được hắn đầu tiên sẽ là cái tên Đại Thần Quan mặc đạo bào màu đỏ kia, cho nên hắn mới làm thế. Hắn không có đoán sai, nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là có một tên Hạng Thanh Ngưu đồng hành với người Đại Thần Quan ấy.
Mặc dù hắn có nghĩ tới, hắn cũng không cho rằng tên tiểu đạo nhân mập mạp và ngốc nghếch kia có thể phá được cái đại sát khí mà hắn bày ra.
Hắn bỏ qua linh đan, thương thế không có chuyển biến tốt đẹp. Nội kình của Hạc Lệ đạo nhân vẫn luôn ở trong cơ thể hắn, hắn không thể loại bỏ nó, thế nên nó cứ như những con kiến đang không ngừng cắn xé hắn.
Từ khi tu hành đến nay, hắn chưa từng chật vật như vậy.
Trần Nhai từ từ nhắm hai mắt, vẫn đang suy tư xem làm thế nào để thoát thân khỏi khốn cục này.
Một con ve ở nơi cách địa phương hắn ẩn thân không xa kêu to lại làm cho hắn có chút tâm phiền, ý loạn. Ngay lúc hắn không nhịn được muốn đuổi con ve kia đi, cái con ve kia bỗng nhiên dừng việc đập cánh, đã không còn một tiếng vang.
Trần Nhai không khỏi mở mắt ra nhìn. Ngay trong nháy mắt hắn mở mắt ra, trong nội tâm hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác nguy cơ.
Hắn không chút do dự thoát đi khỏi nơi ẩn thân, nhảy xuống dưới như một tia chớp.
Ngay vào lúc hắn rơi xuống đất, cái con ve mà trước đó vẫn còn kêu to đã rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “lạch cạch”.
Nó còn sống, nhưng lại không động đậy nổi.
Cách đó không xa, trong con mắt dựng thắng trên trán Hạc Lệ đạo nhân, hào quang màu đỏ sậm ẩn ẩn lập lòe.
Nếu không phải Trần Nhai phản ứng cực nhanh, chỉ sợ kết quả của hắn không khác gì con ve kia: Mất đi tự do, từ trên cây té xuống, mặc cho người chém giết.
- Loại thủ đoạn này, một lần còn có thể đánh lén, nếu lần thứ hai lại bị ngươi trói buộc thì quá ngu ngốc rồi.
Tuy Trần Nhai bị thương nặng, nhưng vẫn cường thế mà nói.
Hạc Lệ đạo nhân lạnh lùng cười cười:
- Chỉ có ngu ngốc mới không cảm thấy mình ngu ngốc.
Trần Nhai cả kinh, song dù hắn muốn động, hắn lại không thể động được mảy may. Hắn rõ ràng không có nhìn vào con mắt dựng thẳng của Hạc Lệ đạo nhân, rõ ràng tránh khỏi, nhưng vì sao mà vẫn bị trói buộc?
Đáp án không để cho hắn đợi quá lâu.
Ở hơn mười thước bên ngoài, một trung niên mặc áo vải chậm rãi đi ra từ sau một cây đại thụ. Sắc mặt người trung niên bình tĩnh, bước chân thong dong.
“Họa địa vi lao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT