Trương Thế Nhân nhìn thấy Thôi Thương Lượng, thấy được sắc mặt hết sức thất vọng cùng hối hận. Hắn đi qua bên người Trương Thế Nhân, chậm rãi đi về phía ngoài trường thi.
Thời điểm khi hắn đi qua bên người Trương Thế Nhân, Trương Thế Nhân thật sự muốn vươn tay giữ hắn lại. Lúc Thôi Thương Lượng chứng kiến Trương Thế Nhân có biểu lộ muốn nói lại thôi, hắn ta nhịn không được lắc đầu, cười nói hai chữ:
- Gặp lại.
Trong lòng Trương Thế Nhân căng thẳng, gần như không thể nhẫn tâm nhìn gương mặt đó tiếp. Biểu lộ của Thôi Thương Lượng đặc biệt phức tạp, nhưng không thể nghi ngờ rằng chủ yếu nhất ở trên đó là thống khổ.
- Đến cửa hàng của ta chờ ta.
Trương Thế Nhân vội vàng nói một câu.
Thôi Thương Lượng có chút ngẩn ngơ, sau đó gật nhẹ đầu theo bản năng. Hắn đi ra trường thi với bộ dạng thất hồn lạc phách, thậm chí không dám liếc mắt nhìn vị trí Hoàng đế đang ngồi. Nếu như hắn sớm biết sẽ có kết cục như vậy, cho dù bộ đề giả dối kia bày ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ không liếc nhìn.
Trương Thế Nhân nhìn cái bóng lưng đầy cô đơn dần dần biến mất khỏi tầm mắt, cũng không dám thử đi cảm nhận tâm tình bây giờ của Thôi Thương Lượng.
Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên ngồi ở trên Điểm Tướng Đài, nhìn xem những thí sinh kia rời sân, sự vui vẻ đọng lại ở trên khóe miệng trước kia đã dần dần nhạt đi. Nhưng mà trên mặt hắn cũng không có vẻ gì giận dữ, mà rất bình tĩnh.
Phụ trách kiểm kê nhân số rời sân không phải là người của Kinh Võ Viện, mà là đám người mặc áo Phi Ngư của đại nội thị vệ.
Mỗi người bọn họ đều rất nghiêm túc kiểm tra thân phận của người rời đi, sau đó ghi vào trong danh sách, rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Những người thí sinh rời sân cũng biết rằng cái gọi là năm năm không được tham gia các cuộc thi lớn nhỏ thật ra là… chỉ tiền đồ của họ có hơn nửa đã hủy. Dù cho gia tộc của bọn họ nổi danh đến cỡ nào, e rằng cũng không thể nào tiếp thu được sự sỉ nhục mà họ mang lại. Năm năm, bất kỳ một gia tộc nào cũng sẽ không lãng phí thêm năm năm cho bọn họ. Với thời gian năm năm, một gia tộc có nội tình hùng hậu hoàn toàn có thể tạo ra rất nhiều người như bọn họ.
Một suy nghĩ sai lầm dẫn đến một bước đi sai, một bước sai khiến cho ngàn dặm sai, cuối cùng tất cả đã hỏng hết.
Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ là La Úy Nhiên cầm danh sách tên người vừa được thủ hạ ghi chép, bước nhanh đến Điểm Tướng Đài, dùng hai tay đệ trình cho Hoàng đế. Hoàng đế bình thản nhìn lướt qua, hỏi:
- Nhân số đủ sao?
La Úy Nhiên khom người hồi đáp:
- Đại nội thị vệ tra ra có ba trăm hai mươi sáu người, vừa rồi có ba trăm hai mươi lăm người rời đi, còn thiếu một.
- Là ai?
Hoàng đế hỏi.
La Úy Nhiên lấy ra một phần danh sách khác, rất nghiêm túc và cẩn thận đối chiếu với phần danh sách vừa rồi, sau đó nhỏ giọng nói:
- Bẩm bệ hạ, là Tất Táo Thào ở Ninh Thành, Giang Nam. Phụ thân hắn là Quận trưởng Ninh Thành: Tất Đạt.
- Tô Phi Tiến.
Hoàng đế gọi một tiếng.
Thái giám Cầm bút Tô Phi Tiến vội vàng khom người chờ đợi bệ hạ ra lệnh.
Hoàng đế hơi trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Hạ chỉ thu hồi tất cả quan tước của Quận trưởng Tất Đạt, phân phó cho Đại Lý Tự phái người tới Ninh Thành kiểm kê gia sản của Tất Đạt. Tất cả người của gia tộc họ Tất ở Ninh Thành không được thuê người làm đến trọn đời.
- Vâng.
Tô Phi Tiến lên tiếng, xoay người đi chuẩn bị ý chỉ.
Hoàng đế chỉ chỉ về trường thi phía dưới, nói:
- Bắt tên Tất Táo Thào kia tới… Đánh chết.
- Tuân chỉ.
La Úy Nhiên cúi người đáp lời, sau đó ngồi thẳng phân phó cho đám thuộc hạ mặc áo Phi Ngư đi bắt người.
Năm tên mặc áo Phi Ngư như lang, như hổ tiến thẳng vào trường thi, vừa đi vừa lớn tiếng quát hỏi:
- Ai là Tất Táo Thào!
Ngay ở nơi cách Trương Thế Nhân không đến mười thước, trước kia còn ở ngoài cổng chính với khí thế cao ngạo, giờ này sắc mặt Tất Táo Thào tái nhợt như tờ giấy. Mắt thấy đại nội thị vệ từ Điểm Tướng Đài đi xuống, xông tới nơi đây mà cao giọng thét hỏi, hắn sợ đến mức hô lên một tiếng:
- A…
Sau đó cả người hắn mềm nhũn, té xuống đất. Sau lúc ngã xuống mặt đất, dưới hạ bộ của hắn là một mảnh ướt đẫm.
Tiếng kêu của hắn làm cho rất nhiều người nhìn về phía này. Thí sinh xuất thân từ quân đội nhìn hắn sợ đến mức tiểu trong quần, trên mặt đều là xem thường. Phần lớn những tên con cháu thế gia không có chút biểu tình, có một chút người xuất hiện vẻ ưu tư, như đang đồng tình với hắn.
Thấy phía bên kia có người ngã xuống đất, năm tên mặc áo Phi Ngư trực tiếp đi tới. Tên cầm đầu dùng tay phải cầm cổ áo của Tất Táo Thào, nâng hắn lên, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi có phải là Tất Táo Thào của Ninh Thành?
- Ta… Đệ tử… Phải…
Tất Táo Thào ấp úng trả lời một câu, làm gì nhìn thấy trên mặt hắn có chút máu nào?
Nghe hắn xác nhận, tên cầm đầu nọ xách hắn lên như xách một con gà, quay người nhanh chóng đi trở về. Thẳng đến khi tên cầm đầu đi được vài chục bước, Tất Táo Thào mới kịp phản ứng, hắn ta vừa thút thít cầu khẩn, hai cái đùi lại đạp lung tung.
Tên cầm đầu liếc nhìn hắn với ánh mắt chán ghét, hắn dừng lại một cách dứt khoát, sau đó nhấc chân lên, giẫm vào mỗi chân của Tất Táo Thào một cái.
Răng rắc… Răng rắc…
Sau hai tiếng khiến lòng xót xa, xương đùi của Tất Táo Thào bị giậm gãy.
Tên cầm đầu đám người mặc áo Phi Ngư mang theo Tất Táo Thào đi đến trước Điểm Tướng Đài thì vứt xuống đất. Lúc này cả đám người mặc áo Phi Ngư khom người chờ lệnh.
La Úy Nhiên nhàn nhạt phân phó:
- Ý chỉ của bệ hạ là không cần hỏi tội, trực tiếp đánh chết!
Mấy tên mặc áo Phi Ngư nhào lên, thuần thục cởi sạch quần áo của Tất Táo Thào, mang tên Tất Táo Thào đang kêu khóc đặt trên một cái ghế dài. Hai người đè lại tay chân của hắn, hai người khác cầm côn, một trái một phải đứng vững. Theo một tiếng mệnh lệnh, hai cái côn kia lập tức đập xuống đầy uy lực.
Trong những tiếng vang “đùng đùng…”, máu thịt văng tung tóe.
Trong khoảnh khắc này, Tất Táo Thào đã không còn một tiếng động. Khi hai tên mặc áo Phi Ngư phụ trách dùng hình dừng tay, cái gã xuất thân từ một nhà giàu ở Giang Nam đã vỡ thành hai khúc. Từ sau lưng đến bờ mông chỉ còn lại một bãi thịt nhão.
Từ khi Tô Phi Tiến tuyên chỉ đến lúc đánh chết Tất Táo Thào cũng chỉ có khoảng nửa canh giờ. Một cái mạng, chỉ vì mong chờ vào may mắn mà đã không còn. Song tất cả mọi người trong giáo trường thật ra không có lòng thương hại gì dành cho hắn.
Vì Tất Táo Thào đã vượt qua điểm mấu chốt.
Sau khi xác nhận hắn đã chết, một tên mặc áo Phi Ngư kéo thi thể nhầy nhụa máu me đi ra ngoài.
Hoàng đế nhìn nhìn một mảng lớn vết máu ở trên mặt đất, có chút nhíu mày, sau đó đứng lên, chậm rãi đi tới phía trước Điểm Tướng Đài, ánh mắt đảo qua toàn bộ thí sinh đông nghịt đang đứng ở phía dưới, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Trẫm không phải là một người vô tình, phần lớn các ngươi còn trẻ, khó tránh khỏi việc tâm tư đi lệch mà phạm sai. Ngay cả Trẫm còn không phải là một con người toàn vẹn thì làm sao sẽ không cho các ngươi một cơ hội sửa đổi? Chỉ cần không phạm phải tội ác tày trời, Trẫm nguyện ý cho các ngươi cơ hội tỉnh ngộ, hối cải để làm người. Nhưng người này… đã vượt qua sự dung thứ của Trẫm.
…
…
Hoàng đế vừa nói xong, các thí sinh phía dưới liền quỳ xuống.
Nhìn xem những thí sinh đang quỳ trên mặt đất, ngữ khí của Hoàng đế trở lại bình thường thoáng chốc:
- Một người đã làm chuyện sai, chỉ cần chịu thừa nhận và có trách nhiệm, có thể cho hắn một cái cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng Trẫm hận nhất là lừa gạt, người này không chỉ lừa gạt Trẫm, hắn còn lừa gạt chính hắn! Kinh Võ Viện không nhất định thu người khiêm tốn, song tuyệt đối không thu bại hoại! Có lẽ trong số các ngươi cũng có nhiều người biết vào thời niên thiếu, Trẫm cũng từng học tập ở Kinh Võ Viện. Trẫm cũng là đệ tử của Kinh Võ Viện, cho nên Trẫm càng không cho phép có người làm bẩn thanh danh của Kinh Võ Viện!
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Các thí sinh ở bên dưới hô to ba lần, tỏ vẻ tôn kính cùng vui lòng phục tùng bệ hạ. Tất nhiên là không người nào dám không phục, bởi vì cái người đang đứng ở phía trước Điểm Tướng Đài kia là người không chỉ nắm trong tay giang sơn rộng mấy nghìn dặm, còn nắm cả sinh tử của trăm triệu dân chúng.
Thiên hạ có rất nhiều đạo lý, nhưng không có gì phải ngờ vực rằng bất kỳ đạo lý nào cũng không qua được lời nói của Hoàng đế… Lời của hắn chính là đạo lý lớn nhất!
- Đều đứng lên đi.
Hoàng đế chắp tay, nói ra:
- Các ngươi đều là nhân tài trụ cột của Đại Nam. Vừa rồi khi nhìn các ngươi ngồi vào bàn, Trẫm đã nói với Chu viện trưởng rằng quy mô thí sinh của Kinh Võ Viện một năm so với một năm lớn, trong lòng Trẫm rất vui. Trẫm kiêu ngạo vì Đại Nam có nhiều nhân tài như vậy, chính các ngươi cũng có thể kiêu ngạo! Đã kiêu ngạo thì càng nên biết cái gì có thể đụng vào, cái gì không thể đụng.
- Đây là từ lúc Đại Nam lập quốc tới nay, lần thứ nhất ở cuộc thi của Kinh Võ Viện mà giết người…
Với giọng điệu bình thản, Hoàng đế nói tiếp:
- Trẫm hi vọng đây cũng là một lần cuối cùng… Được rồi, đã làm chậm trễ không ít thời gian, bắt đầu thi đi.
Các thí sinh bái phục lần nữa, sau đó đứng dậy, đi về đến chỗ mình, ngồi xuống.
Hoàng đế cũng đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy tay, kêu Tô Phi Tiến, rồi phân phó vài câu.
Tô Phi Tiến cúi đầu nhận lệnh, hắn chậm rãi đi tới trước Điểm Tướng Đài, lớn tiếng hỏi:
- Đội phó trinh sát biên quân của thành Gia Trang ở tây bắc là Trương Thế Nhân đã tới chưa?
Lúc câu này nói ra, Trương Thế Nhân đang trừng mắt nhìn Ngô Ẩn Ngọc.
Vào lúc cái tiểu nha đầu này đi trở về chỗ ngồi, nàng chẳng những không có bị tràng diện máu me dầm dề hù sợ, trái lại, nàng lại cười hì hì, hỏi Trương Thế Nhân:
- Sướng hay không? Vừa rồi người làm khó dễ ngươi ở cửa ra vào bị bệ hạ giết, đây coi như là giúp ngươi hả giận? Nếu là ta, ta nhất định sẽ cảm thấy rất sảng khoái nha.
- Nhìn tình cảnh ấy mọi người đều bị dọa, như thế nào mà không dọa được ngươi?
Trương Thế Nhân hỏi.
Tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc nhếch miệng nói:
- Ta đâu có nhìn thấy, kẻ đần mới đi nhìn tình cảnh tràn đầy máu me!
Trương Thế Nhân vừa muốn nói chuyện thì đã nghe thấy Tô Phi Tiến cao giọng hỏi câu kia. Theo bản năng, hắn sửng sốt, sắc mặt không khỏi thay đổi một chút.
Các thí sinh ở đây lập tức giương mắt tìm kiếm cái người Đội phó trinh sát biên quân được nhắc đến kia. Thậm chí có nhiều người nhịn không được thấp giọng nói chuyện với nhau, hỏi có biết người này phạm vào tội gì hay không.
Vừa mới đánh chết Tất Táo Thào, bây giờ gọi đến Trương Thế Nhân, khó tránh khỏi việc người khác cảm thấy Trương Thế Nhân đã xúc phạm vào cái gì mà hắn không nên đụng vào.
Ngay khi mọi người đang cố gắng dò tìm, Trương Thế Nhân đứng lên, khom người, ôm quyền, nói:
- Đội phó trinh sát biên quân Trương Thế Nhân có mặt!
Hắn lách người qua bàn học, đi ra phía trước vài bước, cúi người chờ Tô Phi Tiến tiếp tục nói chuyện.
Các thí sinh khách nhao nhao đưa mắt liếc nhìn, trong đó có cả các thí sinh là nhân vật minh tinh của cuộc thi năm nay: Bùi gia Bùi Sơ Hành, Tạ gia Tạ Phù Diêu. Đương nhiên, đám người biên quân cũng đều nhìn lại, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
Tô Phi Tiến thấy Trương Thế Nhân đi ra, hắng giọng một tiếng, tiếp tục nói:
- Ý chỉ của bệ hạ, Đội phó trinh sát biên quân thành Gia Trang Trương Thế Nhân hiến phương pháp ghép vần, hiến công thức tính toán, dâng lên bộ động tác kiện thể. Công lao của hắn quá nhiều, nhất là hai loại phía trước. Trải qua Đại học sĩ của Văn Uyên Các và Thư Hoa Các phán đoán cùng suy luận, hai loại ấy có thể viết thành sách, phổ biến khắp cả nước. Bệ hạ nói đây là chuyện lớn tốt đẹp vô cùng, công lao thiên thu. Cho nên… đặc biệt hạ chỉ cho phép Trương Thế Nhân không cần tham gia năm môn khảo thí là khoa tính toán, khoa lễ, khoa nhạc, địa lý cùng binh pháp. Năm môn này của hắn đều được cho điểm ưu tú, Trương Thế Nhân chỉ cần trực tiếp tham gia tỷ thí võ khoa, khâm thử!
Một lời nói làm bốn phía kinh ngạc!
…
…
Trương Thế Nhân có chút ngẩn người, đứng lăng lăng ở đó, vẫn cho rằng mình nghe nhầm. Không chỉ hắn, mấy nghìn thí sinh ở đây đều cho rằng mình nghe nhầm.
Không cần thi năm môn văn khoa, hơn nữa đều là điểm ưu tú… Điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho việc dù Trương Thế Nhân là một cái phế vật trói gà không chặt, dù ở trong bốn môn võ khoa đều không qua được, hắn cũng có thể vững vàng trở thành học sinh của Kinh Võ Viện.
Năm môn ưu tú, đây là sự tình khó gặp từ khi Đại Nam lập quốc đến nay!
Phải biết từ khi Kinh Võ Viện thành lập đến nay, số người thi được năm môn ưu tú trở lên cũng không đủ mười lăm. Đại Nam có lịch sử trăm năm, sau khi Kinh Võ Viện thành lập cũng không thiếu thế hệ kinh tài tuyệt diễm. Ví dụ như Lý Khiếu ở năm Thái Tông với chín môn đều ưu tú, cho tới bây giờ cũng không có người có thể đạt được thành tích như vậy. Đây là từ trước tới nay, một người duy nhất đạt được ưu tú toàn bộ.
Mà Trương Thế Nhân, là người thứ hai đạt được ưu tú ở năm môn của văn khoa.
Lúc trước phán đoán lạc quan nhất của Trương Thế Nhân là hắn cố gắng lắm cũng chỉ đủ qua khoa tính toán, địa lý cùng binh pháp, còn khoa lễ và khoa nhạc… hắn có hiểu cái bướm gì đâu!
Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu được cho hắn quyển sách lễ ký kia, hắn căn bản không đọc nổi! Về phần khoa nhạc… Trương Thế Nhân còn không đụng tới nhạc cụ lần nào. Con cháu thế gia đều phải lựa chọn một loại nhạc cụ mà học, Trương Thế Nhân còn chưa thấy nhạc cụ nữa là.
- Còn không tạ ơn?
Tô Phi Tiến cười hỏi một câu.
Trương Thế Nhân giật mình, vội vàng bái tạ.
Trong đám người, Lữu soái biên quân thành An Nguyên Trương Cuồng nhìn Trương Thế Nhân mà khóe miệng giật một cái, sắc mặt kinh ngạc, trong con ngươi còn có những thứ khác lóe lên tức thì. Mà Bùi Sơ Hành cùng Tạ Phù Diêu - vốn thấy Tất Táo Thào bị đánh chết đương trường thì mặt không đổi sắc - cũng dồn dập lộ ra bộ mặt kinh ngạc, không khỏi nhìn Trương Thế Nhân vài lần.
Tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc kinh ngạc lè lưỡi, trong lòng tự nhủ: “Trách không được phụ thân nói tiểu tử này nhất định bỗng nhiên nổi tiếng ở trường thi!”.
Trên Điểm Tướng Đài, Hoàng đế hơi nghiêng thân mình, dùng thanh âm cực thấp nói với Chu Xuân Thu:
- Tiên sinh… Trẫm có thể vì lời nói của ngài mà đem một chân của tiểu tử này đưa vào cửa của Kinh Võ Viện. Chỉ cần thành tích của hắn ở cuộc thi võ khoa không phải rối tinh rối mù và nát vô cùng, các Đại học sĩ Văn Uyên Các cùng Thư Hoa Các đều sẽ không đoạt đi được. Nhưng mà… sau khi trở về, Trẫm chỉ sợ đám Đại học sĩ kia lại đến om sòm, nói Trẫm giúp ngươi chà đạp nhân tài.
Tương tự, Chu Xuân Thu cũng dùng thanh âm cực thấp nói ra:
- Tạ bệ hạ… Tiểu tử kia vốn là cái quân nhân, nếu thật tiến vào Văn Uyên Các hoặc là Thư Hoa Các mà sống qua ngày với điển tịch thì đó mới là chà đạp người. Chuyện khi tiểu tử này ở thành Gia Trang, chuyện sau đó… Trác Bố Y đều đã nói với thần, thần chỉ sợ phung phí cái thể chất có thể so với thể chất của La Diệu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT