Trương Thế Nhân dừng lại ở phủ Tán Kim Hầu cả một buổi chiều. Ngô Nhất Đạo câu lên mười ba con cá chép to mọng từ cái ao sen, cho nên Trương Thế Nhân càng không chịu đi rồi. Âu cũng là do lúc nói chuyện phiếm, Ngô Nhất Đạo đắc ý, từng nói qua một câu: “Sở trường của ta làm làm một cái tiệc cá”.

Trương Thế Nhân không phải cái quỷ thèm ăn, sở dĩ hắn ở lại là vì hắn còn cần nghe Ngô Nhất Đạo giảng giải nhiều sự tình khác. Cho đến hôm nay, Trương Thế Nhân mới phát hiện thì ra hắn không hiểu gì về tòa thành lớn mang tên Thanh Long này. Vốn hắn còn cho mình đã suy đoán đến rất nhiều thứ, nhưng ở lại thành Thanh Long càng lâu, hắn càng cảm thấy mình rất vô tri.

Ngô Nhất Đạo không có chút cảm giác chán ghét cái thiếu niên không chịu rời đi khi trời sắp tối, trái lại, hắn lại rất thích loại người tham lam như thế này. Dùng dòng suy nghĩ của hắn thì đó gọi là hợp tính.

- Muốn ăn tiệc cá?

Hắn cười hỏi.

Trương Thế Nhân lắc đầu, nói thật:

- Dạy người ăn cá không bằng dạy người bắt cá.

Ngô Nhất Đạo khoát tay liên tục, nói:

- Ta không có ý định đưa cá cho ngươi, tự nhiên cũng không có cái thủ đoạn bắt cá gì tặng cho ngươi… Bất quá ăn cơm thì phải uống rượu, uống rượu thì sẽ nói chuyện trên trời dưới đất. Ngược lại có thể nói cho ngươi biết một ít chuyện xưa xửa xừa xưa, dù sao ta cũng đang nhàn rỗi và nhàm chán.

- Càng nhiều càng tốt.

Trương Thế Nhân nói bốn chữ.

- Ngươi rất tham lam.

Ngô Nhất Đạo chỉ chỉ Trương Thế Nhân, cười nói:

- Đã rất nhiều năm không gặp qua người tham lam như ngươi… Nhưng mà ta thích người có lòng tham. Từ khi ta bắt đầu kinh doanh, ta đã hiểu một cái đạo lý. Trên cái thế giới này, cái mà thúc đẩy con người không ngừng trưởng thành, không ngừng tiến bộ và trở nên cường đại, đó chính là lòng tham. Nếu một người mà ngay cả lòng tham cũng mất thì còn cái cái gì có thể làm cho hắn tràn đầy năng lượng?

- Ây… Chính nghĩa, giữ gìn thế nhân yên ổn, bảo vệ gia đình, vân vân… Đó cũng là lý do.

Trương Thế Nhân hồi đáp rất thối.

- Xéo đi.

Ngô Nhất Đạo cười mắng một câu.

- Không xéo.

Trương Thế Nhân ngồi xuống bên cạnh ao sen, nhặt lên vài hòn đá nhỏ dưới chân, quăng từng cái từng cái vào trong ao. Hành động của hắn làm cho không ít con cá hoảng sợ, cũng làm cho cái ao sen vốn yên tĩnh trở bên rung động một vòng rồi lại một vòng. Hắn chợt nhớ tới cái ao nước nhỏ ở phía sau nhà hắn khi hắn còn bé, sau khi tan học, chuyện hắn thích làm nhất là ném đá xuống ao nước như thế này. Ai… Lúc còn nhỏ của kiếp này, tựa hồ hắn chưa từng làm việc gì đơn giản mà khiến hắn vui vẻ, thỏa mãn.

Ngô Nhất Đạo nhấc cái sọt cá lên, giao cho hạ nhân, bảo họ rửa sạch rồi chuẩn bị sẵn sàng. Hắn đi đến cái ghế nằm bên cạnh, nằm xuống, nhìn xem mặt trời dần khuất bóng sau lưng núi, cảm khái:

- Vừa rồi ngươi quăng cục đá vào trong ao sen, ngươi đã phá vỡ yên tĩnh. Hãy ví cái khác tương tự, ngươi chính là hòn đá nhỏ kia, cái ao sen lại như cả cái thành Thanh Long… Với ao sen mà nói, cái hòn đá nhỏ là ngươi không có ý nghĩa nào. Nhưng đâu ai biết lúc nào hòn đá nhỏ kia sẽ có thể quấy lên bọt nước?

Hắn liếc nhìn Trương Thế Nhân, nói:

- Ngươi bây giờ đã làm cho thành Thanh Long có một vòng rung động rồi. Suy nghĩ kỹ một chút, bởi vì một tên tiểu nhân vật đến từ một cái thành nhỏ nơi biên giới, vậy mà có thể gây nên một mảnh bọt nước, làm cho các đại nhân vật trong triều đình đều phải chấn động. Thật sự là chuyện tình kỳ lạ và quý hiếm.

Trương Thế Nhân không phải hiểu rõ ý tứ của Ngô Nhất Đạo:

- Ta nhưng không có cảm thấy mình có bản lĩnh lớn như vậy.

- Ngươi không có bản lĩnh?

Ngô Nhất Đạo trợn mắt, hai mắt trắng đến mức không còn chút máu, nói ra:

- Ngươi có biết từ khi ngươi tiến vào thành Thanh Long, trong triều đình bốc lên bao nhiêu sóng gió sao? Hãy nói từ trước khi ngươi rời khỏi thành Gia Trang, lúc đó những tuần sát sứ của Binh Bộ cùng Đại Lý Tự bởi vì ngươi mà chết có đúng hay không? Thái giám Cầm bút Ngự Thư Phòng Ngô Bồi Thắng vì ngươi mà chết, đúng hay không?

- Nếu không có chuyện này, Nguyễn Viễn Sơn cùng Nguyễn Văn Dũng sẽ làm ra chuyện ác lớn như vậy? Nếu như bọn hắn không có làm ác, không bỏ bạc lôi kéo người của Nhãn Sở và Binh Bộ thì Thiên Hộ Nhãn Sở là Cao Thiên Bảo sẽ chết? Phó Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ là Mạnh Vô Địch sẽ cụt một tay? Chưa kể sau khi Cao Thiên Bảo chết, hắn còn bị người mang thi thể về thành Thanh Long, chôn dưới nền đất trước Hộ Bộ, mặc người giẫm lên, trọn đời không siêu thoát được. Nếu như không phải bởi vì chuyện này, Binh Bộ Thị Lang Hầu Quân Tứ cùng mười mấy cái quan viên liên quan sẽ làm bệ hạ giận dữ mà hạ lệnh chém đầu tất cả?

- Xa hơn nữa mà nói, sau khi ngươi đến đế đô, Viên Ngoại Lang Binh Bộ Chim Ưng sẽ tiến hành giết ngươi, lừa ngươi tiến vào Diễn Võ Trường, sau đó ngươi gặp La Văn… Vì ngươi mà La Văn đạt được danh đầu của Kinh Võ Viện, cũng chính vì điều đó, hắn muốn diệt trừ ngươi. Thế nên ở đêm hôm ấy mới có việc thủ hạ của La Văn cùng thủ hạ của Chim Ưng hạ thủ với ngươi. Kết quả Chim Ưng bị xử tử, Thượng Thư Binh Bộ Ngu Đông Lai đau khổ duy trì Binh Bộ nhưng cũng không thể giữ được chức quan, không thể không dâng tấu chương xin từ chức.

- Cũng bởi vì ngươi, Hầu Văn Cực mới có thể bí mật đi gặp La Văn, còn hắn đàm chuyện gì với La Văn, muốn làm cái gì thì không ai biết được. Nhưng mà bởi vì sự kiện kia của Khách Thắng Cư kinh động bệ hạ, thế là bệ hạ đích thân đến, nên Hầu Văn Cực có muốn giấu giếm thì cũng không giấu được! Có lẽ ngươi còn không biết… Sau khi ngươi rời khỏi Khách Thắng Cư, đám biên quân kia khen ngươi không dứt miệng, trong lúc mơ hồ, ngươi đã trở thành nhân vật thủ lĩnh của biên quân rồi.

Nghe Ngô Nhất Đạo nói hết lời, phản ứng đầu tiên của Trương Thế Nhân là:

- Làm sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?

Ngô Nhất Đạo chỉ chỉ ánh mắt cùng cái miệng của mình:

- Bởi vì chỗ đứng của ta vốn không thấp, cho nên nhìn thấy nhiều thứ hơn người thường như ngươi. Mà con người của ta lại hết lần này đến lần khác thích nghe ngóng một chút chuyện tình cổ quái cùng kỳ lạ, cho nên đã hỏi ra được không ít tin tức…

Nói xong hắn lại chỉ vào cái đầu của mình, nói:

- Dùng đầu mình suy nghĩ những thứ đã hỏi được một chút thì có thể suy đoán được rất nhiều thứ.

- Vì cái gì mà ngươi cố ý chú ý ta?

Trương Thế Nhân hỏi.

Ngô Nhất Đạo nghĩ nghĩ, trả lời:

- Bởi vì ngươi làm cho đế đê quá không yên bình rồi, huống hồ người chú ý ngươi đâu chỉ có mình ta?

Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu, nói:

- Nếu như có thể, ta tình nguyện như thời điểm Nguyễn Phục tiến vào Kinh Võ Viện lúc trước , sau khi vào cửa thì không ai chú ý hắn, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.

- Bây giờ ngươi muốn hạ thấp tư thái tiến vào Kinh Võ Viện cũng không được.

Ngô Nhất Đạo cười một tiếng, nói:

- Có không ít người bày tỏ thái độ rõ ràng rằng muốn đánh vào mặt của ngươi, xoay tròn cánh tay, dùng hết sức lực mà đánh. Đánh sưng mặt của ngươi còn chưa hết giận, tốt nhất là đánh ngươi răng rơi đầy đất. Nếu như ngươi muốn tỏ thái độ khiêm nhường thì tương đương với việc vươn mặt ra cho người ta đánh.

- Cho tới bây giờ ta còn chưa phát hiện bản thân mình có có bản lĩnh gì để bỗng nhiên nổi tiếng.

- Không có bản lĩnh cũng phải gánh.

Ngô Nhất Đạo trầm mặc một hồi, nói:

- Lúc ngươi bất tỉnh ở trong Khách Thắng Cư, bệ hạ đã nói một câu cùng với biên quân… Bệ hạ đã nói rằng hắn là hậu trường của tất cả biên quân, các ngươi không cần sợ bất cứ ai. Thế gia danh môn trong thiên hạ đâu chỉ có mấy trăm, nhưng không có một gia tộc nào dám nói mình to hơn Hoàng gia. Ngươi có phải là biên quân hay không?

- Phải!

- Vậy ngươi còn sợ cái rắm? Ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút, nghĩ xem phải làm thế nào để giành một bộ mặt cho bệ hạ. Thuận tiện làm cho bầu không khí ở Kinh Võ Viện chuyển biến tốt hơn. Phải biết từ khi Thái tổ thành lập Kinh Võ Viện, Kinh Võ Viện cũng không phải bị con cháu thế gia giữ chặt trong tay. Năm đó, nhóm người đầu tiên tiến vào Kinh Võ Viện có phần lớn là lão binh dưới trướng của Thái tổ. Tuy rằng không ra một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, thế nhưng bầu không khí ở Kinh Võ Viện rất tốt. Sau này giang sơn Đại Nam càng ngày càng vững chắc, bầu không khí của Kinh Võ Viện lại làm cho người ta càng lúc càng cảm thấy lo lắng. May mắn…

Ngô Nhất Đạo mỉm cười, nói:

- Bệ hạ thay đổi ý định, thế nên các ngươi đứng đúng ở thời điểm tốt.





Sau khi trời tối, sự náo nhiệt ở phố lớn ngõ nhỏ trong thành Thanh Long dần dần biến mất. Tuy ở các địa phương như quán rượu và thanh lâu, việc làm ăn vẫn rôm rả như thường, nhưng trên đường cái đã trở nên quạnh quẽ. Trương Thế Nhân ở trong phủ Tán Kim Hầu nghe Ngô Nhất Đạo nói chút chuyện xưa, xưa xửa xừa xưa, nhưng thật ra là Ngô Nhất Đạo đang chỉ điểm cho hắn cách ứng đối ra sao khi thành Thanh Long nổi gợn sóng.

Ngô Nhất Đạo chưa chỉ biện pháp cho hắn, chỉ là nói cho hắn biết rằng hắn không có đường lui. Hơn nữa, nói rằng đây là thời điểm tốt nhất dành cho quân nhân.

Rốt cuộc gã nhà giàu thông thiên này có thể tiếp xúc tới tầng thứ cao chứa đầy bí mật nào thì Trương Thế Nhân không có cách biết được, hắn chỉ có thể ẩn ẩn suy đoán rằng có lẽ địa vị của Ngô Nhất Đạo còn quan trọng hơn so với nhiều quan viên trong triều đình.

Thực tế, hắn nghĩ không sai.

Bí mật mà Ngô Nhất Đạo biết đến đều nhiều hơn so với phần lớn quan viên trong triều đình. Ví dụ như trận đại chiến kinh thiên mà bệ hạ đang mưu đồ. Ở bên trong Khung Lư của Sướng Xuân Viên, Hoàng đế nói với Húc Quận Vương Dương Khai rằng hắn đã bí mật điều lương thực của bảy kho lúa ở phía bắc Đại Giang đi tây bắc, vận tòa bộ trang bị ở trong ba tòa hành cung để trang bị cho mấy chục vạn quân binh. Nhưng cái đám đồ này là mớ vật tư khổng lồ bao nhiêu? Nếu muốn vận chuyển bí mật thì sẽ gian nan cỡ nào? Làm sao có thể giấu giếm được người?

Triều đình nếu muốn vận chuyển, tất nhiên sẽ hưng sư động chúng. Động tĩnh lớn như vậy, xin khẳng định là cho dù người mù lòa thì đều có thể nghe được mấy thứ gì đó, huống chi là nguyên một đám khỉ già khôn khéo ở trong triều đình.

Không sử dụng lực lượng của triều đình, vậy thì ở thiên hạ này, ai còn có thủ bút vận chuyển vật tư lớn như vậy cho bệ hạ?

Đương nhiên là Ngô Nhất Đạo của Hàng Thông Thiên Hạ.

Dùng thực lực của Hàng Thông Thiên Hạ, mặc dù làm đại sự này cho bệ hạ có chút cố hết sức, nhưng tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Đợi đến lúc bọn họ chú ý tới cử động không tầm thường của Hàng Thông Thiên Hạ thì đã sớm chậm rồi, nhóm vật tư và lương thảo có lẽ đều đã được vận chuyển đến tây bắc của Đế quốc. Âu cũng là do sẽ không mấy người nghĩ tới rằng bệ hạ sẽ giao chuyện lớn như vậy cho một cái thương hội!

Quan trọng nhất là điều binh.

Ngoại trừ đám thủy quân của triều đình, cũng chỉ có Hàng Thông Thiên Hạ là có thể dùng đội tàu vận hàng hóa bí mật vận chuyển nhân mã có quy mô lớn như vậy đi tây bắc.

E rằng địa vị của Ngô Nhất Đạo còn cao hơn suy đoán nhiều lắm.

Một thương nhân lại có thể được bệ hạ phong làm Hầu tước, có thể làm cho thương hội mình mang hàng đến khắp nơi trên Đại Nam, sợ rằng ai cũng không có cách nào thăm dò được cái bí mật ở sau lưng. Nhưng cũng có thể khẳng định rằng nếu không có Hoàng đế ủng hộ, thương hội của Ngô Nhất Đạo làm sao có thể đạt được quy mô khổng lồ như vậy? Nếu như Ngô Nhất Đạo không phải âm thầm làm nhiều chuyện vì Hoàng đế, hắn làm sao có thể lũng đoạn nhiều cuộc buôn bán?

Khi phía trước thân phận của người thương nhân tăng thêm một chữ quan, vậy thì đáng sợ.

Trong phủ Tán Kim Hầu, Ngô Nhất Đạo dường như không keo kiệt thời gian của mình, hắn giống như rất ưa thích nói chuyện với một tên tiểu nhân vật mà hắn căn bản không thể nhờ vả được gì. Tuy rằng chính như hắn từng nói, hắn tuyệt đối sẽ không đầu tư bạc cho Trương Thế Nhân, mà chỉ có thể nói cho Trương Thế Nhân biết một ít tin tức, giảng một chút đạo lý, nhưng đối với Trương Thế Nhân, không thể nghi ngờ rằng những thứ này là trợ giúp lớn nhất với hắn rồi.

Một đứa nhà quê đến từ thâm sơn cùng cốc, muốn dừng chân tại đế đô to lớn như thành Thanh Long, chắc chắn hắn ta có nhiều thứ phải học. Trương Thế Nhân giống như một con quỷ đói khát và tham lam đang không ngừng ăn uống, ý đồ lấp đầy bụng của mình, dù là không thể lấp đầy, có bao nhiêu hắn cũng muốn ăn bấy nhiêu.





Nam 12 là một cái đường đi rất thông thường, đó cũng chỉ là một con đường bình thường như bao con đường khác ở trong cái thành dài cả trăm dặm này, nó cũng giống như mạch máu dài ngoằng, ai cũng có thể cảm thấy choáng. Tùy tiện đi lại nửa ngày trong thành Thanh Long, một cái hẻm thông thường cũng có thể bắt gặp ít nhất hai mươi lần, một con đường thông thường thì cũng ít nhất năm lần.

Con đường Nam 12 nổi danh ở chỗ có một cái khách sạn có tên là khách sạn Bằng Hữu. Nghe nói khi ông nội của đương kim Hoàng đế - danh hiệu Như Ý Hoàng đế - còn tại vị, từng có một vị đệ tử xuất thân thấp hèn từng ở đây. Cả ngày hắn vùi đầu học hành trong nghèo khó, mỗi bữa chỉ uống một chén cháo, ăn một ít dưa muối mà khách sạn tặng cho. Tuy rằng không đến nỗi nghèo đói đến mức không thể trả nổi tiền thuê nhà, nhưng xác thực sinh hoạt của hắn rất túng thiếu.

Nhưng mà một người như vậy lại trở thành vị Trạng Nguyên có xuất thân thấp hèn đầu tiên kể từ khi Đại Nam lập quốc.

Thư sinh này bỗng nhiên nổi tiếng là ở cuộc thi đình, lúc ấy Như Ý Hoàng đế giơ tay điểm hắn làm Trạng Nguyên, hành động mà khiến tất cả triều thần kinh ngạc. Đương nhiên, chính vì vậy, thanh danh của khách sạn Bằng Hữu cũng lập tức nổi như cồn. Từ đó về sau, những sĩ tử tham gia thi đình, dù eo quấn mấy vạn lượng bạc cũng muốn tới ở trọ ở nơi này, muốn dính chút phúc khí.

Vị Trạng Nguyên xuất thân từ hàn môn đầu tiên này tên là Hoài Nhân Lễ. Nhắc đến cái tên này cũng không có mấy người nhớ rõ, bởi vì sau này hắn đổi cái tên khác quá vang dội, đó là Hoài Thu.

Sắc trời đã khuya, tiểu nhị khách sạn Bằng Hữu ngồi tê đít bên quầy mà ngủ, ngáy o o. Vì chưa tới lúc đóng cửa, khoảng thời gian này lại có rất ít người đến thuê trọ, cho nên hắn có chút chán ngán. Đang lúc hắn ngủ mơ màng, bỗng như hắn nghe thấy có tiếng động dọa hắn nhảy dựng, hắn vuốt vuốt đôi mắt mông lung vì buồn ngủ nhìn sang, theo bản năng hỏi một câu:

- Khách quan ở trọ?

Không biết từ lúc nào có một người tiến vào khách sạn, trang phục hắn ta mặc trên người rất kỳ quái, hình dạng rất lạnh lùng và kiêu ngạo, không để ý đến câu hỏi của tiểu nhị.

Tiểu nhị nhìn kỹ một chút, lập tức kinh ngạc mà há to miệng. Nếu có người nguyện ý thử xem, nhất định có thể nhét một quả táo vào trong miệng của hắn.

Người đứng trong phòng là một nam tử trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao ngất. Trán rộng, mày kiếm, cái mũi rất cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như bị đao cắt gọt. Mà làm người khác chú ý nhất chính là y phục mà hắn mặc trên người, đó là một bộ quần áo mà bách tính bình thường tuyệt đối không thể mặc.

Một bộ đạo bào màu đỏ, bên trên có nhiều đường vân phức tạp do kim tuyến thêu lên. Nhìn không thấy được nơi hội tụ của những đường vân này, cũng không thể nhìn thấy bất luận cái điểm cuối của chúng, đồ án của những cái đường vân này lại phức tạp đến mức làm người ta đau đầu.

Đại Thần quan mặc Hồng bào!

- Tổ tông của ta ơi!

Thoáng cái tiểu nhị đã thanh tỉnh lại, cơ hồ kinh ngạc kêu đi ra!

- Ta tới rồi.

Vị Đại Thần quan mặc Hồng bào này ngẩng đầu nhìn về một gian phòng ở tại lầu hai của khách sạn, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ba chữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play