Vương Định bị Mạc Tẩy Đao mắng một câu: “Thất phu”, nhưng hắn cũng không có chút tức giận. Ở trong quan niệm của hắn, thất phu là chỉ loại người hữu dũng vô mưu, mà Mạc Tẩy Đao lại thuộc về loại này.
Thực tế, dù lừa gạt Mạc Tẩy Đao cùng Trương Cuồng tiến vào căn phòng mà Thái tổ Hoàng đế lưu lại bài thơ thì cũng không có gì, vì Binh Bộ sẽ không làm khó ai cả. Mạc Tẩy Đao cùng Trương Cuồng chỉ cần bảo rằng mình không biết căn phòng này có gì đặc biệt thì cùng lắm Binh Bộ sẽ trách mắng một phen mà thôi.
Song bọn người Vương Định chính là muốn hai người Mạc Tẩy Đao tức giận, đợi hai người họ phá cửa mà ra.
Lén xông vào cùng phá hư là hai khái niệm khác nhau như trời và đất.
Khi Trương Cuồng không kịp ngăn cản Mạc Tẩy Đao, khi mà Mạc Tẩy Đao đã dùng một quyền đánh nát cửa phòng, Trương Cuồng biết rõ chuyện tình đã hỏng rồi.
Sau khi nghe được những người nọ la lên, bản thân Mạc Tẩy Đao cũng đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn giống như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, sau khi tỉnh táo thì mồ hôi lạnh đã ướt đẫm cả lưng.
- Hèn hạ!
Hắn chỉ vào Vương Duy, mắng một câu.
Vương Duy nhún vai, mỉm cười rồi lui về sau lưng bọn người Vương Định. Vương Định đã sớm phái tôi tớ đứng chờ ở cửa ra vào của Khách Thắng Cư, ra lệnh cho hắn đợi đến khi đám người Mạc Tẩy Đao phá cửa thì lập tức chạy nhanh tới thẳng nha môn của thành Thanh Long.
Đám người biên quân căn bản còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả bọn họ đều đứng lên, nhìn về phía lầu hai.
Bọn họ không kịp phản ứng, nhưng Trương Thế Nhân lại lập tức nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra.
Ngay ở trước đó không lâu, Trương Cuồng vừa mới nói đến việc lúc Thái tổ Hoàng đế cải trang vi hành thành Thanh Long, ngài từng dùng bữa ở Khách Thắng Cư. Chỉ là hắn thật không ngờ tên Vương Định kia lại âm hiểm đến trình độ này, vậy mà dụ cho hai người Mạc Tẩy Đao phá hư căn phòng mà Thái tổ lưu lại. Phải biết cái tội này nếu làm lớn lên thì có thể bị xem như là tội phản quốc, mưu nghịch!
Vương Định đứng ở trên lầu, nhịn không được bật cười, hắn đưa tay chỉ Mạc Tẩy Đao – người đang bị Trương Cuồng giữ chặt, khẽ cười nói:
- Đã nói mấy người các ngươi là lũ ngu ngốc, hôm nay mới biết được bọn ngươi không chỉ ngu ngốc, trong lòng lại vẫn còn chất chứa âm mưu làm loạn. Việc này không ai có thể che giấu được, thân là con dân của Đại Nam lại càng không thể trơ mắt nhìn xem có người phá hư di vật của Thái tổ mà không để ý đến. Ta đã phái người đi đến phủ Thanh Long báo quan, hai tên tặc tử nhà ngươi chuẩn bị tiến vào đại lao ngồi tù đi… Dù cho các ngươi không bị chém đầu, đời này các ngươi cũng đừng mơ tưởng đến việc ra khỏi đại lao… Còn muốn tiến vào Kinh Võ Viện? Ha ha ha ha.
- Trước hết ta giết ngươi!
Vốn uống nhiều rượu cho nên dễ kích động, Mạc Tẩy Đao còn bị Trương Cuồng kéo lại, thế là hắn bị kích ra một thân lửa giận, hắn chợt cất bước về phía trước, muốn đánh chết Vương Định.
- Mạc đại ca, đừng có trúng gian kế của hắn! Hắn muốn chọc giận ngươi, còn ước gì ngươi động thủ với hắn! Ngươi mà làm vậy thì ngươi chắc chắn phải gánh cái tội tày trời này, không thể thoát được! Bọn hắn sẽ nói ngươi bất kính, đại nghịch bất đạo với Thái tổ, bọn hắn thấy thế thì ra sức ngăn cản ngươi, nhưng ngươi lại có ý định giết người diệt khẩu! Ngươi mà động thủ lần nữa thì hết đường chối cãi!
- Còn có người thông minh.
Vương Định cười hì hì, chỉ vào chóp mũi Mạc Tẩy Đao, nói:
- Tặc tử, mặc dù ngươi không động thủ lại có thể thế nào? Chuyện ngươi đã bất kính với Thái tổ quá rõ ràng, ai còn có thể giúp được ngươi? Ai giúp ngươi thì người đó rước họa vào thân! Nếu ta là ngươi, hoặc là quỳ xuống xin tha, có lẽ mấy người chúng ta sẽ nể tình ngươi là biên quân của Đại Nam, xem trên phần ngươi vì nước lập được chút công lao mà thay ngươi nói ra một vài lời hữu ích. Hoặc là… bây giờ ngươi giết tới, nhìn xem có thể giết tất cả mấy người chúng ta hay không. Ngươi có thể thử xem, nếu như mấy người chúng ta đều chết hết, sẽ không có người làm chứng việc ngươi bất kính với Thái tổ… Dưới lầu đều là người của biên quân, hẳn bọn hắn sẽ nghĩ xem nên nói giúp ngươi thế nào? Chỉ là… hôm nay những người này nếu giúp ngươi, ai có thể đảm bảo ngày sau bọn hắn có thể bị người giết hay không?
Bả vai Mạc Tẩy Đao run rẩy kịch liệt, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Vương Định, lửa giận ở bên trong hai mắt của hắn không ngừng bốc lên, cơ hồ sắp tràn ra ngoài hốc mắt. Theo lời nói chanh chua của Vương Định mỗi lúc một nhiều, ánh mắt của hắn càng ngày càng đỏ.
- Mạc đại ca, đừng nghe lời hắn nói, chúng ta xuống dưới, tự mình đi quan phủ nhận tội!
Vương Định hừ lạnh một tiếng, khoát tay áo phân phó:
- Cản bọn họ lại!
- Bây giờ muốn chạy? Đừng có nằm mộng. Vừa rồi ta đã nói qua, trừ khi ngươi giết hết mấy người chúng ta, nếu không hôm nay ngươi tuyệt đối không rời khỏi lầu hai của Khách Thắng Cư, chúng ta có trách nhiệm trông chừng bằng chứng ngươi phá hư di vật của Thái tổ. Mà ngươi… tên chủ mưu này đừng hòng có thể chạy thoát!
Những tên công tử xuất thân danh môn kia lập tức đi về phía trước vài bước, phong tỏa tất cả đường lui ở hành lang. Đám người Vương Định cũng nhao nhao tiến lên, gắt gao vây hai người Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng vào bên trong.
- Đại ca, việc này nên trách ta!
Trương Cuồng ôm chặt lấy Mạc Tẩy Đao, khuyên nhủ:
- Nếu không phải ta muốn duy trì hòa khí với họ, cũng sẽ không trúng gian kế của… những tên tiểu nhân hèn hạ. Hôm nay hai người chúng ta đều tránh không thoát việc này, nhưng không thể động thủ đả thương người. Một khi động thủ, bọn hắn sẽ gán càng nhiều tội danh lên người chúng ta.
- Đúng vậy… Vô luận có như thế nào cũng tránh không thoát.
Nghe được Trương Cuồng nói… Thân thể căng thẳng của Mạc Tẩy Đao bỗng nhiên dần dần dịu lại. Hắn quay đầu liếc nhìn Trương Cuồng:
- Ngươi thả ta ra đi, ta nghe lời ngươi. Không động thủ cùng bọn họ là được, cùng lắm thì tuổi già của chúng ta vượt qua ở trong nhà lao mà thôi.
Trương Cuồng khẽ giật mình, do dự một chút rồi buông Mạc Tẩy Đao ra, nói:
- Mạc đại ca nói rất đúng, chúng ta vốn quang minh lỗi lạc thì sợ cái gì, chẳng lẽ triều đình chỉ nghe lời nói một bên của bọn hắn hay sao? Là bọn hắn lừa chúng ta đi lên, chỉ cần nói rõ với triều đình thì tất nhiên họ sẽ không để chúng ta bị oan ức!
- Đúng vậy… Triều đình sẽ không để chúng ta oan ức…
Mạc Tẩy Đao đột nhiên cười cười, quay người về phía Trương Cuồng, nói:
- Kỳ thật, từ khi xông vào Đông Sở mà còn sống trở về, ta vẫn suy nghĩ… Triều đình thật sự là công chính đấy sao?
Hắn bỗng nhiên xuất thủ, dùng hai tay ôm chặt lấy hông của Trương Cuồng, trực tiếp ném hắn rơi thẳng xuống lầu một.
- Ta trung quân tẫn trách, từ lúc chào đời đến nay giết địch hơn một trăm năm mươi người, máu trên tay của ta đều là máu địch nhân của Đại Nam, chưa từng nhuốm máu của đồng bào. Nhưng hôm nay chỉ sợ phải phá cái sát giới ấy, việc đã đến nước này thì ta cũng không còn gì để nói. Nếu triều đình tin ta và ngươi bị oan uổng mới là lạ, ngươi còn chưa thấy rõ triều đình này sao? Mạc Tẩy Đao ta là đại trượng phu quang minh lỗi lạc, sao có thể ngồi tù? Đã bị người vu oan, vậy hôm nay ta liền đem cái oan uổng này biến thành sự thật thì tốt rồi!
Ta là đại trượng phu quang minh lỗi lạc, sao có thể ngồi tù?
Trong nháy mắt, sát phí bắn ra bốn phía!
Cái sát khí đậm đặc đến mức làm cho người ta hít thở không thông, nó lạnh băng băng tản ra khắp lầu hai.
Bọn người Vương Định lắp bắp kinh hãi, nhịn không được lui về phía sau. Chẳng ai trong bọn hắn ngờ rằng, Mạc Tẩy Đao nổi giận vậy mà mang theo sát ý khiến người sợ hãi. Vô luận những tên công tử thế gia như bọn hắn suy tư thế nào, bọn hắn cũng không thể giải thích được vì sao trên người một tên tiểu tốt biên quân lại có mùi máu tươi đậm đặc như vậy!
…
…
- Mạc đại ca, đừng làm việc ngu ngốc!
Ở giữa không trung, Trương Cuồng xoay người rơi xuống đất, hướng về phía trên lầu là hô một câu, trong ánh mắt đều là cầu xin. Tuy rằng hôm nay phần lớn những người bọn họ là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng cùng xuất thân biên quân lại để cho bọn họ trở nên gần gũi một cách tự nhiên. Trương Cuồng biết rõ nếu Mạc Tẩy Đao lại động thủ, chuyện ngày hôm nay thật sự không thể cứu vãn được nữa.
Trương Cuồng quay đầu lại tìm kiếm Trương Thế Nhân:
- Trương huynh đệ, nhanh khuyên nhủ Mạc đại ca! Chúng ta bị người hãm hại, bị lừa tiến vào căn phòng có di vật của Thái tổ. Các ngươi đều tiến lên khuyên nhủ Mạc đại ca đừng hành động nóng vội nữa!
Đám người biên quân đều tụ lại một chỗ, đã có người muốn xông lên cướp Mạc Tẩy Đao về lầu một.
Lúc Trương Cuồng quay đầu lại hô thì mọi người mới phát hiện thiếu niên lúc trước ngồi cùng Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng đã không thấy đâu. Ai cũng không biết hắn ta chạy ra khỏi Khách Thắng Cư từ lúc nào.
- Kẻ chết nhát!
Có người nhịn không được mắng một câu:
- Lâm nguy thì chính mình chạy trốn, là huynh đệ cái gì chứ!
- Tại sao biên quân lại có thứ bại hoại như vậy!
Ngay ở thời điểm đám người biên quân tức giận, bỗng nhiên có một bóng người ở bên ngoài Khách Thắng Cư lóe lên.
Bịch!
Một cái thân ảnh cong như con tôm luộc bị người ở bên ngoài ném vào.
Thân ảnh bị ném kia đụng ngã một cái bàn, rượu cùng thức ăn đều nện lên người hắn, khiến hắn ta trông có vẻ chật vật đến mức không chịu nổi.
Mọi người dõi mắt nhìn lại thì đã thấy Trương Thế Nhân chậm rãi đi từ cửa ra vào vào. Mà cái người bị ném thẳng vào hành lang nọ là tên tôi tớ đứng chờ ở cửa chính của Khách Thắng Cư, mưu đồ đi báo quan.
Mặt Trương Cuồng lộ vẻ xấu hổ, vuốt cằm ra hiệu với Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, cũng không để ý đến những tên binh sĩ biên hoặc kinh ngạc, hoặc hổ thẹn, hắn đi thẳng đến cầu thang, nhìn Mạc Tẩy Đao mà nói:
- Mạc đại ca, dù cho chúng ta có phải bị người hãm hại hay không, nhưng chuyện sai phạm hôm nay đã là không thể tránh được, nhưng… Mạc đại ca nói rất đúng, chúng ta là biên quân quang minh lỗi lạc của Đại Nam, mặc dù bị người hãm hại thì cũng phải tự mình đi nha môn, tự mình thỉnh tội. Nếu như có người ngăn cản chúng ta đi phủ Thanh Long báo quan để nhận tội, hôm nay huynh đệ biên quân chúng ta không có ai đáp ứng!
- Đúng!
Ánh mắt Trương Cuồng sáng ngời, lập tức hiểu rõ ý đồ của Trương Thế Nhân là thế nào. Hắn lập tức vung cao tay, lớn tiếng nói:
- Ta và Mạc đại ca sẽ cùng nhau đi phủ Thanh Long, hướng về Binh Bộ nhận tội, chúng ta muốn tự mình đi đến đó, nếu như có người ngăn cản chúng ta đi tự thú, chỉ sợ là họ có rắp tâm khác!
Hơn trăm tên biên quân ở lầu một lập tức hô lên:
- Xem ai dám ngăn trở!
- Nếu ai động thủ, hỏi chúng ta có đáp ứng hay không!
Đứng ở cửa sổ nhìn xem loạn cục ở bên ngoài, Hầu Văn Cực không khỏi liếc nhìn Trương Thế Nhân vài lần, khẽ vuốt cằm, trong ánh mắt hiện lên một tia khen ngợi.
Biến cố bất thình lình này làm cho Vương Định biến sắc, hắn không nghĩ tới người tôi tớ mà hắn an bài ở ngoài cửa lại bị người bắt đem về. Nếu như Mạc Tẩy Đao không đi phủ Thanh Long mà đi Binh Bộ, việc này tất nhiên cũng không thể dễ dàng làm. Người của Binh Bộ muốn điều tra thì phủ Thanh Long cũng không xen tay vào được.
Hiện tại ở trong Khách Thắng Cư đều là đám người biên quân, số lượng áp đảo, nếu như bọn họ cắn hắn liên tiếp thì lại phiền toái.
Thuộc cái tầng lớp này của hắn, tất nhiên không biết Binh Bộ của mấy hôm nay không có đến một người quản lý, cho nên hiển nhiên hắn sẽ lo lắng bản thân mình “trộm gà không được còn mất một nắm gạo”.
Phủ doãn phủ Thanh Long Thôi đai nhân xem như là bạn cũ của phụ thân hắn, dù thế nào thì cũng tốt hơn chút ít. Chỉ cần nhốt người này vào phủ Thanh Long, Binh Bộ muốn điều tra thì trước hết cũng phải thông qua Thôi đại nhân. Hôm sau là cuộc thi của Kinh Võ Viện, vô luận thế nào thì Mạc Tẩy Đao cũng sẽ lỡ mất cơ hội. Còn nữa, hắn không mấy tín nhiệm Vương Duy. Vạn nhất Vương Duy không gánh được áp lực của Binh Bộ, rồi hắn ta nói ra tình hình thực tế, e rằng Vương Định hắn cũng đừng nghĩ đến việc tiến vào Kinh Võ Viện!
- Không thể để cho hắn đi. Lưu Hoán, ngươi đi báo quan! Những người khác theo ta bắt lại tên tặc tử này, ai dám đến cướp người thì người đó là kẻ phản quốc, mưu nghịch!
Đám con cháu thế gia đi cùng hắn lập tức lên tiếng ủng hộ. Nhận được thêm sức mạnh, Vương Định xoay người lại, phong tỏa cầu thang lên tầng hai. Ban đầu hắn muốn trực tiếp nhảy xuống canh giữ ở ngay dưới cầu thang, nhưng khi nhìn thấy một đám biên quân nhìn chằm chằm thì lại không dám.
- Không có việc gì!
Vương Định cười lạnh nói:
- Chỉ cần chúng ta vây khốn người này, không bao lâu sau thì người của quan phủ sẽ đến!
Lúc này Mạc Tẩy Đao tỉnh táo không ít, sắc mặt biến đổi bất định, tựa hồ là đang do dự điều gì. Trương Thế Nhân cùng Trương Cuồng đứng ở dưới lầu, khổ sở khuyên nhủ, nhưng hắn lại không có phản ứng gì.
Những khách nhân khác ở trong Khách Thắng Cư đều đứng bật dậy, có người sợ rước họa vào thân nên vội vàng tháo chạy ra bên ngoài. Trương Thế Nhân vốn định ngăn những người tháo chạy lại, nhưng mà hắn lại không dám xuất thủ đả thương người một cách tùy ý.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên Mạc Tẩy Đao cuồng ngạo cười lên ha hả!
- Trương Thế Nhân huynh đệ! Trương Cuồng huynh đệ! Chư vị biên quân huynh đệ!
Mạc Tẩy Đao ôm quyền với mọi người ở bên dưới lầu, lớn tiếng nói:
- Cái ân nghĩa ngày hôm nay, Mạc mỗ đều ghi tạc tất cả vào lòng. Nhưng nếu bởi vì Mạc mỗ mà làm liên lụy đến các huynh đệ, làm lỡ tiền đồ của các huynh đệ, lương tâm Mạc mỗ bất an. Thế đạo này chính là như thế, những người biên quân… hèn mọn như chúng ta làm sao có thể cầu đến cái công đạo gì chứ?
- Chuyện hôm nay, cuối cùng là do một mình Mạc mỗ sai lầm, không có liên quan gì đến các ngươi. Tình huynh đệ của biên quân, ta trọn đời không dám quên. Đợi kiếp sau, nếu còn cơ hội quen biết, chúng ta lại không say không về! Các huynh đệ đều lui ra phía sau đi, không được nhúng tay! Nhân sinh dài nhất trăm năm, chẳng sớm muộn gì cũng phải chết.
Hắn quay đầu nhìn về phía đám người Vương Định, chậm rãi nói ra:
- Nhưng trước khi ta chết, người hại ta sao có thể tiếp tục sống sót? Ta đi đường hoàng tuyền… Các ngươi tựu làm nô làm bộc theo ta đi!
Nói xong câu đó, hắn hướng về bọn người Vương Định, chợt nhảy tới một bước.
Trong nháy mắt, một cơn cuồng phong từ trên người hắn cuốn tới. Sau một tiếng “xoẹt”, quân phục trên người hắn lập tức nứt vỡ, như một mảnh lá cây bay tán loạn đầy trời. Mạc Tẩy Đao cởi trần có tóc dài nhảy múa cuồng loạn, cuồng giống như ma quỷ.
Ở bên trong cơn cuồng phong, hắn đi về trước từng bước một.
Trên da thịt màu đồng đỏ đều là những vết sẹo ngổn ngang và lộn xộn. Những vết sẹo nọ giăng đầy người hắn, thoạt nhìn nó giống như mạng nhện, làm cho người nhìn phải giật mình. Một vài vết sẹo tương tự nhau giống như đang mở cái miệng của ác ma mà cười đầy dữ tợn.
Bọn người Vương Định bị hù dọa, mặt không có chút máu. Tuy tu vị của Vương Định cũng không tầm thường, nhưng cái sát ý đậm đặc lúc này của Mạc Tẩy Đao lại khiến hắn không sinh ra được lòng chống cự. Hắn căn bản không thể nào có thể chống lại loại khí thế này được. Hắn vừa lui về phía sau vừa run giọng nói:
Nhưng ở thời điểm này hắn mới phát hiện, thế mà Vương Duy đã sớm lui đến phía sau cùng của đám người bọn họ.
Ngay trong nháy mắt vào lúc hắn quay đầu lại, Mạc Tẩy Đao mạnh mẽ vung tay, thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh.
Bịch!
Cánh tay phải mạnh mẽ kia đã nắm lấy cổ họng Vương Định. Cơ bắp trên cánh tay chậm rãi nhô lên, cả cơ thể của Vương Định bị Mạc Tẩy Đao dùng cánh tay phải này nhấc lên.
Bọn người Trương Thế Nhân cùng Trương Cuồng lập tức xông lên, muốn ngăn cản Mạc Tẩy Đao giết người. Đám người họ như sóng lớn vỗ vào bờ đê, tuôn ào ào lên trên lầu, nhưng dường như đã không còn kịp rồi.
Ngay tích tắc khi ngón tay Mạc Tẩy Đao muốn bóp nát cổ Vương Định, tất cả mọi người ở bên trong Khách Thắng Cư tựa hồ nghe được một tiếng khẽ nói y hệt tiếng thở dài.
Rất nhẹ.
Rất ngắn.
Chỉ có bốn chữ.
- Họa địa vi lao.
Trong chớp mắt khi bốn chữ này truyền vào trong lỗ tai của mỗi người, không khí bên trong Khách Thắng Cư đột nhiên như bị đông lại, trở nên cứng đờ! Toàn bộ quán rượu như đã bị mang ra khỏi trần thế, bị đưa đến một không gian bất động. Thật giống như hình ảnh bị đứng yên, mọi người bên trong lầu vẫn còn giữ tư thế cũ, hoặc chạy trốn, hoặc la lên, hoặc vung vẩy cánh tay, hoặc leo lên cầu thang… Nhưng bọn họ đều đã mất đi tự do, động cũng không động nổi.
Toàn bộ Khách Thắng Cư như là một bức điêu khắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT