Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng liền bị những đám mây đen vây lấy, kết quả bầu trời hôm nay không có lấy một hạt nắng. Tối hôm qua không tại việc đó tôi đã không trằn trọc mà không ngủ được tới sáng như vậy, mắt không biết sẽ thành dạng thế nào rồi
Tôi ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tối hôm qua vừa khóc vừa ngủ không được nếu không thoa kem dưỡng ẩm thì chắc hẳn đã thành một con gấu trúc chính hiệu. Tôi thở phào, cũng may không ảnh hưởng tới da mặt…
“Tuyết Mạn, cô đã dậy chưa?”
“Chưa” cầm típ kem đánh răng trên tay, tôi siết chặt làm nó sịt hết ra tay tôi. Hôm qua đã quyết định không nhìn mặt không nói chuyện với anh ta nữa, nên không thể nói nhiều được
“Ha… chưa sao có thể trả lời” Từ Cảnh Nhiên ngạc nhiên hỏi, anh vì chuyện tối qua mà hiện giờ vui buồn lẫn lộn, anh cứ sợ việc đó sẽ làm cô xa lánh anh
Một lúc sau, cô mặc một chiếc quần jean rách cùng một chiếc áo loptop, trang phục quá tầm thường nhưng lại tôn lên dáng người cao ráo của cô. Cô bước ra mở cửa, “Anh có chuyện gì?”
Từ Cảnh Nhiên chau mày nhìn tôi, anh ta muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, “Cô đi đâu? Thứ hai tuần sau mới có kết quả tuyển thực tập sinh mà”
“Tôi nói này, tôi đâu phải chỉ sống trong công ty… tôi phải đi ra ngoài nữa chứ! Anh thật phiền” tôi cầm túi sách trên tay, đi thẳng ra ngoài, anh ta đúng là rất phiền phức, sau này debut xong tôi sẽ chuyển đến nơi khác, không ở cũng với anh ta nữa
Anh ta quay ngang nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt có chút giá lạnh, “Có phải cô giận tôi chuyện hôm qua không?”. Anh cứ nghĩ chuyện hôm qua sẽ làm cho cô không muốn nhìn thấy anh nữa… thành sự thật rồi, giống như lần đầu khi về nước, thái độ cũng y như vậy
Lần đó Từ Cảnh Nhiên đã tìm mọi cách để nói chuyện với Tuyết Mạn, để khiến khoảng cách giữa anh và cô không xa cách như người lạ nữa, hầu như lúc đó anh dành hết tất cả thời gian thư giãn để ở cạnh cô, nhưng cô cứ lo ngủ để anh một mình ở ngoài phòng khách đối diện với cái tivi, một mình tự kỷ
“Hừm… đúng đấy! Hiện giờ tôi rất ghét anh! Không muốn thấy anh nữa” tôi nói xong liền quay người rời đi, nhưng đến cửa tôi xoay người lại nói với anh ta “Tôi đến nhà bạn, anh không cần lo lắng”
Từ Cảnh Nhiên đứng trước cửa phòng nhìn bóng lưng cô dần xa, anh biết hôm qua anh đã hành động quá lỗ mãng, cô lại là người hay nhạy cảm với những việc như vậy nên đối với cô có lẽ là một đã kích. Nếu nói như vậy, anh cũng chiếm vị trí không nhỏ trong lòng cô, đặc biệt cô dành sự tin tưởng cho anh rất cao, bởi như vậy cô mới giận lẫy anh
Tôi đi một đoạn xuống gara xe, lái chiếc BMW đi đến nhà Soo Min, đáng ra hôm nay tôi định sẽ ở nhà ngủ hết mấy ngày còn lại nhưng cô ấy lại không cho tôi làm điều đó, một mực ép tôi phải đến nhà cô ấy. Cô ấy bảo sẽ cùng tôi đi mua sắm, mảng này có lẽ cũng không phải là vấn đề, vấn đề là cô ấy kêu tôi đến nhà cô ấy làm gì
…
Cô ấy đưa địa chỉ ở khu trung tâm thành phố, tôi mới về nước với lại một số chuyện cũng không rành, không nhớ rõ, nên có đành nhờ thiết bị định vị của xe hơi vậy. Sau ít phút ngồi trên xe cuối cùng cũng tới rồi
“Tzy cậu đến nhanh thật đấy” Soo Min đứng trước cổng một ngôi biệt thự, chạy đến bên tôi. Hôm nay cô ấy mặc một bộ đồ Hello Kitty màu hồng, chân còn mang dép ngủ… có lẽ là hơi hăng hái thì phải
Tôi trầm giọng nói ừ, cô ấy kéo tôi vào nhà, Soo Min nói ba mẹ cô ấy đều không ở nhà, chỉ có anh cô và vài người trong nhóm anh ấy đến đây tập hát ở ngoài sân sau. Đúng thật là Soo Min có ý đồ, nếu không phải vậy thì sao lại nói đi mua sắm trong khi mặc đồ con nít thế này
Cô ấy dẫn tôi vào bếp, nói với tôi “Cậu biết nấu chứ? Mình biết rất rõ nha… mình có ước mơ được nấu thức ăn cùng một người bạn nhưng ước mơ đó đến giờ mới có thể thực hiên” ánh mắt ứ đọng một vẻ buồn man mát. Có thể đoán ra một phần nào đó vì sao gia cảnh cô thế này nhưng không có bạn bè, anh Soo Min rất đẹp trai còn gia đình lại giàu có, nếu không phải tiếp xúc với cô ấy vì anh trai thì cũng vì gia thế. Không hơn không kém...
“Ừ, mấy cái này đơn giản, mình có thể phụ cậu một tay”
Soo Min chớp mắt thầm nghĩ cô không những múa đẹp, hát hay và đàn giỏi, đến việc bếp nút như vậy cũng biết sao? Đúng là một con mắt mở ra không thể nhìn hết tất cả, “Tzy cậu rất tuyệt”
Hai người cùng nhau làm một món ăn, Soo Min đưa cho tôi chọn một món mà tôi thích, “Hay là món hải sản sống này đi”. Tôi cũng nhận thấy bản thân thật lạ, chỉ là mì tương đen cũng làm tôi nôn mửa lên xuống nhưng đồ sống thì tôi lại rất thích ăn
“Cậu ăn được mấy món này à?” “Ừ”
“Vậy chúng ta đi bắt mực đi, trước cửa nhà có một bức tượng, dưới đó có nuôi mười mấy con mực” Soo Min tỏ ra thích thú, hăng hái cầm tay tôi đi lấy dụng cụ bắt mực. Chắc hẳn ba cô ấy là người thích mực nên mới có nhiều dụng cụ bắt mực như vậy, có phải cô ấy cũng giống ba mình thích bắt mực?
Soo Min phụ trách sách thùng cùng vài vật dụng nhỏ để bắt mực, lúc vào không để ý thì ra ở đây có rất nhiều mực, những con mực nhỏ lấp ló xúc tu ra ngoài khe đá nhìn rất đáng yêu. Soo Min nghe ba mình nói, chỉ cần có mồi và tính kiên nhẫn là mực nó sẽ tự động cắn câu
“Này, cậu nghĩ Towl cùng bọn mình vào công ty đó có phải rất tốt không? Sao cậu ấy lại không đồng ý?” một trong những thành viên của nhóm KIV đi cùng một người bạn cười, nói
“Cậu ấy không muốn bị lợi dụng, công ty đó đang kết thúc đợt tuyển thực tập sinh… nhưng lại ngay lúc này mời cậu ấy vào thì tớ có thể chắc chắn một điều rằng họ muốn lợi dụng danh tiếng cậu ấy để ra mắt girlgroud và boygroud” thành viên còn lại giải thích câu trả lời mà thành viên kia đang thắc mắc
“Jun, Chen hai anh đi đâu vậy?” Soo Min đang bắt mực, ngước mặt lên thì thấy hai người liền đưa tay lên cao chào hỏi một chút, bỏ Tuyết Mạn đang chăm chú câu mực kia
“Chào em Soo Min” hai thành viên cùng đồng thanh chào cô ấy, lại nói tiếp “Còn người đó?” Jun chỉ tay về phía Tuyết Mạn, lộ ra vẻ mặt bất ngờ
“Cô ấy là bạn em, Tzy”
Tôi nghe thấy tên mình a, tôi quay lại thấy có hai người đàn ông đứng đó nói chuyện cùng Soo Min nhưng lại nhìn qua tôi…
“Tzy qua đây đi”
Tôi nghe vậy liền đi tới chỗ họ, “Chào các anh, rất vui được gặp”. Cái này không thể trách tôi được, nếu tôi không biết họ là ai thì cũng rất bình thường vì câu trả lời của tôi đơn giản là tôi không biết
Jun nghe xong liền xoay đầu ngạc nhiên nhìn Soo Min, ánh mắt này cũng có nghĩa là ‘Cô ấy không biết bọn anh?'. “Cô ấy mới về nước chưa lâu, không biết các anh là ai đâu ạ”. Soo Min cũng mới biết qua lần trước thôi, nếu không có chuyện đó, cô cũng không biết là Tuyết Mạn mới về nước nên mới không biết anh cô là ai
Jun à một tiếng xoay người nhìn Chen, khẽ mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT