-Anh đã nói sẽ chờ em thì nhất định anh sẽ chờ được,người con gái anh yêu,rốt cục cũng chỉ có mình em...Người con gái như vậy,tại sao anh có thể yêu em sâu đậm như ko thể rút ra vậy? Chờ em 10 năm,chúng ta đã bỏ lỡ tuổi thanh xuân của chính mình,anh...liệu có thể..yêu em thêm một lần nữa được ko?
Nhất Thiên đã từng hứa như vậy,cậu hứa được thì cậu cũng sẽ làm được,suy cho cùng vì cô cậu cũng có thể chờ đợi,không phải là 10 năm mà cho dù 20 năm 30 năm hay là có hết đời đi chăng nữa,cậu cũng sẽ không chịu từ bỏ...
Hoàng Linh đứng dưới ánh chiều đã ngả màu vàng hoe,lặng lẽ nhìn Nhất Thiên...Ánh mắt cô vẫn trong suốt như thế,tựa hồ như một viên pha lê bằng thủy tinh trắng muốt hoàn toàn mong manh dễ vỡ...Khóe mắt còn là những hạt kim cương đang lóe lên có thể rơi xuống bất cứ lúc nào..Không phải là cô không yêu cậu,mà là cô sợ cô sợ rằng mình sẽ không đủ can đảm để yêu thêm lần nữa,sau 10 năm ở Mĩ,cô mới thật sự phát hiện ra 1 điều :"Xa người mình yêu thật sự là đau đến tê tâm liệt phế".Trong khoảng thời gian đó,cô đã đau lòng đến nhường nào,bây giờ gặp lại,cô sợ mình sẽ phải rời đi 1 lần nữa.Mà rằng cô sẽ không thể gặp được cậu...cô thật sự rất khổ tâm.Người con trai dớm lệ tiếp tục nói,mặc cho ánh chiều tà có phủ bao quanh bóng dáng của mình đi chăng nữa:
-Cuộc đời này ngoài em ra anh sẽ không lấy một ai khác!!!!!!!!!!
Câu khẳng định chắc nịch của Nhất Thiên khiến Hoàng Linh cảm thấy xao xuyến hơn bất kì lúc nào khác! Bây giờ cô mới nhận ra rằng:"Hạnh phúc lớn nhất là yêu và được yêu,có bất chấp tất cả để đổi lại là hạnh phúc cô cũng cam lòng"
Đôi lời của tác giả: Truyện của mình hoàn toàn trong sáng,tình trạng đang lết^^.Đây là tập truyện đầu tay của mình,nếu có gì sai sót thì mong các bạn góp ý cho mình để mình cố gắng sửa lỗi và có thể cho ra đời những bộ truyện tiếp theo hoàn hảo hơn,thanks m.n nhiều <3 iu m.n nhiều ạ~~~