Từ Viễn, rất nhiều lúc em đã nghĩ, gặp gỡ anh, rốt cuộc có phải là một sai lầm hay không? Nhưng em lại vô cùng cảm ơn ông trời đã đưa anh đến bên em, mặc dù, anh đã rời khỏi.
Là anh, đã cho em biết tất cả ý nghĩa của tình yêu, cho nên em, đã định trước là chạy trời không khỏi nắng. Em vốn tưởng rằng, tình yêu của chúng ta sẽ dần phai nhạt theo thời gian, thế nhưng, em vẫn không quên được anh.
Giữa chúng ta, cũng chỉ còn lại những hồi ức này, sao em có thể cam lòng quên nó được……