Cả đám đều không chịu ngủ trong buồng vì nóng. Chia bè kết phái thành 2 nhóm nam và nữ. Hoàng Linh xoã mái tóc màu nâu bóng mượt, mặc bộ đồ ngủ của các tiểu thư khuê các, miệng liếng thoắng tranh luận với Khoa.
-”Tụi mày là con gái, vào trong ngủ đi”
-”Tụi mày là con trai, nhường con gái đi”
-”Không, tao muốn ngủ ngoài đây”
Hoàng Linh tiến đến, hùng hổ tuyên bố,“Vậy thì ngủ chung!”
Khoa nghe vậy vội lui bước, tay đưa ra trước như phòng thủ,“Không được”
-”Có gì tao chịu trách nhiệm. Ok?”-Biết mình đang chiếm thế thượng phong, Linh được đà lấn tới.
-”À ok ok, ngủ chung thì ngủ chung. Chịu thiệt cũng là con gái các người. Nè, mình quen nhau ở bar, cũng từng qua đêm tại khách sạn. Mày tưởng tao không dám làm gì à”
-”Đừng gây hiểu lầm. Qua đêm ở khách sạn nhưng chỉ ngồi uống rượu. Tao thích mày cũng vì điểm này, tao cá là mày không dám làm gì đâu!!!!”
-”Chưa chắc!”
-”Chắc! Dám ngủ chung không?”
-”Hoàng Linh à, da mặt mày dày quá!”
-”Mày cũng dày đâu kém haaa”
Tại hai cái cột nhà trước hiên, Minh Khánh và Bảo Quyên mỗi người dựa vào một cây cột nhà, đứng nhìn xem màn tranh luận nảy lửa.
Nó ngáp dài, đưa mắt nhìn về phía hắn.
-” Mày và Khoa đều là thiếu gia công tử, quen ngủ ở những nơi cao sang giường nệm cao cấp. Ngủ ở đây...”,Nó ngừng lại, đôi mắt híp lại tỏ vẻ không phục,“...không chừng nửa đêm quay vào năn nỉ ỉ ôi bảo tao đổi chỗ ấy!”
-”Nhìn cái gì mà dòm hả?!!!”- Nó ngẫng cao đầu, trợn mắt lên, đối đầu ánh mắt kia.
Minh Khánh lúc này cười khẩy, nó không rõ là hắn vui hay buồn, nhưng nó thấy mắt hắn sụp xuống, tựa như tâm trạng đang dổ dốc vậy.
-”Nếu mày đã không thích tao như vậy, thì tao sẽ đi ra khỏi tầm nhìn của mày”
Khánh quay lưng bước vào trong, để lại cho nó một bóng lưng dứt khoát, kìm nén giận dữ.
Khoa thấy thế vội chạy theo.
-”Này, sao thế?”
-”Không có gì, mày ngủ trước đi, tao đi vệ sinh”-Buông ra một câu lạnh lùng, không thèm ngoảnh mặt lại, Minh Khánh đi thẳng ra sau hè.
Vĩnh Khoa quay lại nhìn Bảo Quyên, nó đang đứng như trời trồng tại ấy.
Nó bặm môi,hai tay xoắn lại nhau. Tâm trạng khó chịu đột nhiên dâng lên, tự hỏi bản thân sai gì à, cần gì lạnh lùng thế không chứ! Khó xử nhìn Vĩnh Khoa và Hoàng Linh, nó không biết nói sao cả.
-”Thôi tụi mày ngủ đây đi. Khuya có gì thì gọi tao. Trễ rồi để cho cậu nghỉ ngơi. Thằng Khánh đi vệ sinh thôi, không có gì đâu.”
Là bạn thân lâu năm, nó buồn tất nhiên Vĩnh Khoa sẽ biết lí do liền. Nói vài câu an ủi, Khoa bước vào trong buồng nằm, để im cho Minh Khánh yên tĩnh.
-----
Sau hè, Minh Khánh ngồi trên cục đá nhỏ, tay móc trong túi quần ra hộp thuốc lá. Hắn rất ít hút, nhưng tại lúc này tâm trạng đang đổ dốc, cần gì đó để giải sầu.
Đốt điếu thuốc lên đưa vào miệng rít một hơi thật sâu, nhả một làn khói bạc màu ra. Dường như chả có gì tốt lên cả, Minh Khánh lại đưa thuốc lên miệng rít tiếp.
Rõ ràng là lúc trưa đã tốt đẹp thế cơ mà, tại sao lúc này lại trở về con số 0 thế này?
Rõ ràng bản thân muốn kéo gần khoảng cách với nó hơn, nhưng tại sao chỉ vào câu vô tâm của nó lại khiến hắn khó chịu thế này?
Đặt tay đặt lên lồng ngực, xiết chặt lấy trái tim, làm ơn đừng nhói nữa được không?
Một bóng dáng cô gái đang tiến lại gần, muốn nói gì đó nhưng Bảo Quyên không biết nói sao cả. Chợt thấy Minh Khánh vứt mạnh điếu thuốc còn dở dang xuống đất. Hai tay ghì lấy đầu, làm rối tung mái tóc đen nhánh. Nó sợ, tiến vài bước tới trước, nhưng không biết sao cả.
Minh Khánh gục mặt lấy tay vò đầu, nó mười tay đan vào nhau bối rối đứng đằng sau. Cả hai đều giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, cũng đều im lặng không lên tiếng. Thậm chí hắn còn không biết nó đứng đằng sau.
Một lúc sau, thấy hắn có ý định đứng lên. Bảo Quyên vội núp vào phía bóng tối, ngồi thu lại một góc tránh tầm nhìn của hắn.
Minh Khánh đút tay vào túi quần, ngước mặt sầu não nhìn lên trời, thở dài một hơi rồi bước vô nhà.
Mắt thấy Minh Khánh sắp bước lại phía mình, tim nó đập thình thịch, mặt cắt không còn giọt máu, cũng may hắn không nhìn thấy nó.
Đợi cho bóng lưng hắn khuất dần, nó đứng dậy, bước nhè nhẹ vào trong.
~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, người dậy sớm nhất là cậu. Cậu khẽ cười nhìn đám tụi hắn vẫn còn ngủ nướng, không đành gọi dậy nên cậu âm thầm một mình vác cuốc ra đồng.
Hơn 7h sáng, rốt cuộc cả ba người Bảo Quyên, Vĩnh Khoa, Hoàng Linh cũng dậy. Chỉ còn Minh Khánh là nằm mãi trên giường.
Lúc ăn sáng Khoa có gọi nhưng hắn vẫn nằm im không nhúc nhích.
-”Quyên, mày vào gọi thử thằng Khánh dậy đi!”, Khoa vừa nhai mì vừa bảo. Anh cũng không chắc được không, nhưng giác quan giữa 2 thằng con trai cho biết, Minh Khánh có gì đó đặc biệt với Quyên.
Nó không biết nữa, nhưng cũng đánh liều bước vào phòng.
-”Này, dậy mau”
Không có phản ứng
-”Ê dậy đi, dậy ăn sáng”
Vẫn im lặng
Nó hậm hực đi ra ngoài.
Hắn mở mắt, nhìn vào một khoảng không vô định. Đã thức từ lâu, nhưng vẫn không muốn ngồi dậy.
Lúc tụi nó ăn xong mang chén bát xuống bếp, nó nhìn vào lại buồng một lần nữa. Bảo Quyên thấy mắt hắn mở rao ráo rồi mà không thèm lên tiếng.
Nó ghiến răng bước vô phòng, hét lên,“Này!!!!!!”
Hắn đưa mắt qua nhìn một tí, rồi nghiêng người vào tường, không bận tâm tới nó.
-”Này tên đáng ghét kia. Có giỏi thì ra đây đánh một trận nè. Đừng nhát gan mà trốn tránh như thế. “
Nó tung hết cả chăn mền lên.
-”Có nghe không đấy hả? Đồ máu lạnhhhh”
-”Giận dai quá!!!”
-”Ấy ui da con rắn kìa..”
-”Oái nó sắp cắn tao rồi”
-”Huhu hức hức rắn cắn..”
Nó đứng đó luôn miệng kêu la, mếu máo khóc than mà người trên giường vẫn không nhúc nhích. Thấy thế nó càng la to lên, Hoàng Linh và Vĩnh Khoa đứng ở ngoài ôm bụng cười ngoặt ngẽo. ????????????
Lát sau có tiếng phát ra, rất nhỏ nhưng giọng rất ấm, không lạnh như hôm qua,“Đồ con nít”
-”Thôi mà...mày nói tao con nít thì mày xem lại mày đi, nằm nướng y xì con nít.”
-”Mày hết giận rồi đúng không? Ê đồ con níttt”
Biết mình đã mềm lòng rồi, Minh Khánh trở mình ngồi dậy. Nó mừng, vội lùi qua một bên cho hắn xuống giường.
Minh Khánh đứng thẳng người, tay bóp mũi nó, phải trừng trị xem sau này có dám đả thương hắn không!!
Nó đẩy hắn ra, hay tay đập túi bụi vào người Khánh, tên khốn này rõ là sáng sớm lên cơn mà!! Được vài cái thì nó nhanh chân chuồn mất, được rồi, dù gì thì hôm qua làm tên đó buồn, hôm nay tạm thời bỏ qua!!
Minh Khánh nhoẻm miệng, cười rõ tươi.
-------------
Đến chiều, nó mượn được mấy cái cần câu ở đâu về, rủ cả đám đi câu cá. Hoàng Linh không thích, Vĩnh Khoa thì lại lười đi. Rốt cuộc định mệnh lại sắp đặt đẩy nó và hắn vào lại một chỗ với nhau.
Thôi kệ, bạn bè mà, bình thường thôi. Bảo Quyên cầm trên tay mồi câu, Minh Khánh thì vác hai cái cần câu, hai người cùng nhau đi.
Chỗ câu cá nó nói đi bộ khoảng 10 phút. Vừa đi hai người không nói gì cả.
Nơi câu cá là một cái ao nhỏ, trên bờ có mấy cây dừa cao lớn. Nó ngồi trên đất mắc mồi vào, đưa cho Khánh một cần rồi nó ngồi chỗ mép bờ câu cá.
Minh Khánh chọn một chỗ không cách nó là bao nhiêu, để cần câu trên bờ, ngồi xếp bằng dựa vào cây dừa. Ở đâu rất mát, không khí cực kì trong lành nên tạo ra cảm giác buồn ngủ. Minh Khánh lôi điện thoại, màn hình chính là ảnh của một cô gái giống nó. Thật sự cô ấy là ai đây? Cô ấy và nó là một người chăng?
-”Ủa bạn gái Khánh hả?”
Nghe giọng nói, hắn sững người quay sang nhìn, lại thấy nó đang đứng đàng sau, mắt nhìn nhìn chằm chằm cái điện thoại.
Nó nhíu mày, sao nó thấy giống nó vậy,“Ê mày, sao bạn gái mày giống tao vậy”
Minh Khánh vội tắt điện thoại, nhưng bất cẩn làm rớt điện thoại xuống ao. Nó vội chụp lại, nhưng bị sợt khiến nó cũng lộn nhào xuống ao. Minh Khánh thấy vậy nhảy xuống, nước ao cao tới bụng hắn.
Bảo Quyên được hắn lôi lên, ho sặc sụa vài cái. Minh Khánh ôm nó bỏ lên bờ, còn mình vẫn ở dưới nước.
Hắn vỗ lưng nó, ngước mặt lên hỏi,“Có sao không?”
-”Không không.. Mau lấy điện thoại lên kẻo hư”-Nó cuống quýt chỉ chỉ xuống ao.
-”Cái điện thoại không quan trọng. Mày có sao không?!”- Hắn cố chấp vỗ lưng cho nó, giọng hơi gằng lên nhưng mắt vẫn dấy lên sự lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT