Sau lễ trao giải lại là một bữa tiệc. Ta vốn là một kẻ không thích giao tiếp với bên ngoài, nhưng ta lại không thể núp vào một góc mà hưởng thụ những món ăn xa xỉ trên bàn. Vì sự nghiệp sau này ta phải cố đi bắt chuyện cười đùa giả tạo với những người khác. Ta vỗ vỗ mặt để lấy lại tinh thần. Những người đó cũng biết ta vừa nhận được giải nên cũng ra sức chúc mừng. Lúc ta đang cố nhập mình vào bữa tiệc thì Hàn Dương đến. Ta không thể phủ nhận tầng hào quang chói lòa của hắn. Ta nghĩ nếu hắn lỡ may thất thế thì dựa vào khuôn mặt, dáng người của hắn cũng có thể gia nhập giới giải trí một cách thuận lợi. Mấy cô gái trẻ nhìn thấy hắn thì sáng mắt, vội chỉnh trang lại nhan sắc của mình, ai cũng mong mình thật đẹp nhưng lại không dám đi đến gần hắn. Ta nghĩ hắn giống như vị thần cao ngạo, không ai có thể với tới được mà cũng không ai dám với tới. Hắn đồng ý cùng ta cũng thật kỳ lạ. Ta quan sát, hắn đúng là một doanh nhân thực sự, bất cứ cử chỉ nào đều thật tao nhã mang một phong thái quý tộc. Nếu hắn nhìn thấy phong thái của ta chắc sẽ khinh thường lắm, ta nào dám trách hắn, ta là một kẻ nhà quê từ trong xương tủy mà.
Vào tiệc cũng đã lâu, nói chuyện cũng với đủ loại người, ta cảm thấy như vậy là đã đủ lắm rồi đành xin phép giám đốc công ty cho về trước. Lão ta cũng có chút khó chịu nhưng cũng đành để ta ra về. Vừa ra khỏi hội trường xa hoa đó, ta tỉnh táo hẳn. Gió đêm lành lạnh khiến ta cảm thấy sảng khoái. Ta chọn một con đường nhỏ đi ra khỏi khuôn viên nhà hàng, đảm bảo không có phóng viên theo đuôi mới cởi giày ra. Mang giày cao gót mấy tiếng đồng hồ khiến chân ta đau nhức. Ta thoải mái đi chân trần trên con đường đông đúc. Tấm áo khoác dày cộm bên ngoài khiến ta cảm thấy ấm áp. Nhìn thấy một đứa nhỏ bên đường đang bán khoai lang nướng, ta lại thấy thèm. Ta chọn vài củ rồi đưa tiền cho nó, tiền thừa cũng cho nó luôn. Nó nhìn ta bằng ánh mắt cảm kích. Ta chợt thấy lại hình ảnh của mình lúc sáu bảy tuổi, cảm giác thấy sống mũi cay cay. Ta vội quay mặt đi. Trên đường, ta bất chấp hình tượng. Một tay xách giày một tay cầm củ khoai thổi phù phù ăn ngon lành, chỗ khoai còn lại nhét vào túi áo hình như càng có tác dụng giữ nhiệt thì phải. Thật ấm, ta cười sung sướng. Ta đã chờ mong giây phút này hai lăm năm rồi. Cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Chợt có tiếng động cơ vang lên đột ngột sau lưng ta, khi ta còn chưa phản ứng, chiếc xe thể thao màu đen đã lướt qua ta như cơn gió. Ta chặc lưỡi, chiếc xe đó rất đắt, đại gia hình như càng lúc càng nhiều thì phải. Ta ôm củ khoai lên ăn. Ta vẫn là nên an phận thủ thường thì hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT