Thì ra cánh phóng viên mấy ngày trước chụp được tấm hình của ta và Hàn Dương. Trên mạng bắt đầu nói xằng nói bậy bảo ta có quan hệ với Hàn Dương. Ta lại thân thiết với vị hôn thê của hắn, đúng là có tính toán. Ta cười thầm, bọn họ nghĩ ta tiếp cận với Chung Tử Kỳ là vì muốn cướp được Hàn Dương trong tay cô ta sao? Nghĩ lại lúc trước giữa hai chúng ta có chuyện thì không ai nói gì, bây giờ không có gì thì lại ầm ĩ cả lên. Đấy, mọi người xem, đó chính là một mặt của làng giải trí. Ta cũng không thèm quan tâm nữa. Scandal này liên quan đến Hàn Dương chắc chắn hắn sẽ không chịu để yên. Cũng may ta hôn mê hai ngày, nếu tỉnh lại từ hôm qua chắc chắn ta đã bị đám người bên ngoài kẹp chết. Nghe Tiểu Tạ nói mọi việc cũng đã lắng xuống, chỉ cần ta trở về mở một cuộc họp báo là xong. Hàn thiếu gia này đầu óc đúng là không tệ. Ta thay bộ quần áo lúc trước rồi sửa sang lại một chút, hướng quản gia cảm ơn một tiếng rồi đi ra chiếc xe đã chờ sẵn. Lúc này ta không thể đường đường chính chính rời khỏi biệt thự này được. Tiểu Tạ nhìn thấy ta còn mừng hơn cả cha sinh mẹ đẻ. Cô ta hỏi han ta cẩn thận mọi chuyện, biết không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Dương này quả là lắm chiêu. Hắn nói với đám phóng viên ta bị ốm nên hắn tốt bụng đưa ta đến bệnh viện. Ta nghĩ hắn cũng không phải là nói dối, chỉ là không nói hoàn toàn sự thật mà thôi! Mặc kệ, Hàn Dương đã dọn sẵn đường, sao ta lại không tuân theo?

Buổi sáng ta vừa về công ty, buổi chiều liền tổ chức họp báo. Ta ăn mặc giản dị, gương mặt không trang điểm cũng đủ tái nhợt khiến người ta thương cảm. Ta trả lời mọi câu hỏi của phóng viên. Cũng chẳng biết họ có bị Hàn Dương bịt miệng hay không mà mấy câu hỏi chẳng khác gì những lời hỏi thăm chân thành khiến ta sợ trong đó có âm mưu. Hiển nhiên là chẳng có âm mưu nào cả. Ta quên nói sao? Hàn Dương chính là kẻ có thể một tay che trời. Ta còn nhớ có một phóng viên trẻ mới vào nghề không hiểu chuyện đắc tội với hắn. Sau đó tòa soạn kia đóng cửa, phóng viên kia không được nhận ở bất kỳ tòa soạn nào dù chỉ là làm văn thư, cuối cùng đành rời khỏi thành phố H. Ta nghĩ lần này Hàn Dương không đóng cửa mấy tòa soạn kia chẳng phải vì quá nhiều hắn đóng không nổi sao? Nhưng cuối cùng hắn vẫn bắt bọn họ ngậm miệng. Đây là điều khiến ta rất tâm phục khẩu phục hắn, nếu ta có nửa năng lực như hắn, ta cũng không phải rụt rè sợ hãi nữa cũng nên.

Mọi chuyện cũng im ắng dần. Nhưng tránh được phóng viên soi mói chứ không tránh khỏi miệng lưỡi người đời. Đồng nghiệp trong công ty lại bắt đầu dùng ánh mắt khinh thường tội nghiệp nhìn ta. Không sai, là tội nghiệp! Chắc bọn họ nghĩ ta định quyến rũ Hàn Dương nhưng không thành. A, ta nghĩ trí tưởng tượng của bọn họ cũng không tệ, có thể đi làm phóng viên hay nhà văn là được rồi. Chung Tử Kỳ vẫn thân thiết với ta như trước hình như còn hơn. Ta không hiểu cô ta quá thâm sâu hay quá đơn thuần nữa. Ta cố hướng mình đến ý kiến thứ hai, hy vọng chỉ là ta suy nghĩ quá nhiều mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play