Đêm giao thừa, cả nhà tôi quây quần bên nhau không đi đâu cả. Từ trước đến nay vẫn vậy, đó là vì tôi không thích ra ngoài vào buổi tối giao thừa và thằng Lâm thì còn nhỏ ba má tôi không muốn cho nó ra đường khi xe cộ quá đông. Trong quan niệm của tôi đôi lúc rất cổ hủ, tôi nghĩ rằng đêm giao thừa thì phải cùng gia đình ở cùng nhau để tận hưởng khoảnh khắc năm cũ và năm mới giao nhau. Nhỏ Linh hỏi tôi từng ấy năm qua tôi đã trải qua giao thừa như thế nào. Tôi nhìn là biết nó muốn hỏi tôi có từng đi chơi cùng bạn trai vào đêm giao thừa hay không mà thôi. Cũng lạ, tôi nói tôi chưa yêu ai bao giờ nhưng nhỏ Linh vẫn không tin tưởng lắm. Nhỏ Linh cho rằng tôi đã từng yêu và còn từng thất bại trong tình yêu. Cả đám bạn cũng gật đầu đồng ý như vậy. Bởi vì tôi quá cứng nhắc trong việc yêu đương. Lúc đó tôi chỉ biết nhăn nhó nhìn anh Vỹ. Anh chỉ cười chẳng nói câu nào cả. Sau khi nghiên cứu nụ cười của anh Vỹ thì có thể đoán rằng anh cũng muốn biết xem tôi đã từng yêu chưa. Tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Giờ nghĩ lại tôi nghĩ là ý nghĩ của anh Vỹ không phải vậy. Anh cùng tôi đi chơi ngày hai mươi chín Tết không phải không có lý do.

Tôi nhớ tôi từng nói :

- Đêm giao thừa Chi chỉ thích ở nhà cùng gia đình thôi.

Nghe xong cả đám bạn nhìn tôi giống như sinh vật lạ vậy. Bởi vì giới trẻ bây giờ có rất ít người thích ở nhà. Họ thích tìm đến những nơi nhộn nhịp, cùng bạn bè chơi đùa, cùng xem pháo hoa nghệ thuật.

Nhỏ Linh nhìn tôi cười:

- Chi muội, tỷ bảo này sao nhìn muội già trước tuổi vậy.

Tôi chẳng thèm đếm xỉa đến nó. Đến giờ thỉnh thoảng nó vẫn nhắc lại chuyện năm nào. Tôi nhớ lúc đó anh Vỹ chỉ im lặng không nói gì cả. Anh không tỏ vẻ kỳ lạ cũng chẳng cho rằng như vậy có gì sai. Những năm sau đó, tôi chợt nhận ra anh chưa bao giờ cùng tôi đi chơi vào ngày giao thừa mà dành cả ngày cuối cùng sát ngày giao thừa ở cạnh tôi. Lúc đó tôi mới biết chỉ một câu nói vu vơ của tôi anh lại luôn để ý. Anh không nói nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự quan tâm nhẹ nhàng thầm lặng mà thấm vào tận tim ấy. Và có lần tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà vào ngày giao thừa để đi chơi cùng anh Vỹ. Thời điểm đó tôi cảm thấy bản thân rất uất ức, tại sao tôi ở nhà cũng không cho chứ. Mà thôi chuyện này để sau hãy nói.

Đêm giao thừa tôi cùng cả nhà xem ti vi để chờ đến thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Trong điện thoại tôi đã soạn sẵn rất nhiều tin nhắn, cài cả thời gian gửi đi cho lũ bạn, dĩ nhiên không thể thiếu cái người bạn trai nhỏ mọn kia của tôi. Đúng 0 giờ chuông tin nhắn của điện thoại tôi cũng vang lên liên tục, mặc dù tin nhắn không khác nhau mấy thậm chí là giống nhau như đúc nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp. Tôi cùng cả nhà vui vẻ chúc nhau năm mới vui vẻ. Tôi chờ tin nhắn của anh Vỹ nhưng anh không gửi đến. Bởi vì anh trực tiếp gọi tới.

Tôi cười trả lời điện thoại :

- Anh Vỹ, chúc mừng năm mới! Cho em gửi lời thăm đến tất cả mọi người nhé.

Anh cười khẽ :

- Chúc mừng năm mới, Yên Chi! Chúc cả nhà em năm mới luôn vui vẻ hạnh phúc. Ở nhà vui lắm phải không?

- Rất vui, anh thì sao?

Tôi hí hửng hỏi lại. Anh Vỹ bỗng im lặng một lúc mới trả lời.

- Cũng vui, anh đón giao thừa ở nhà bà nội.

Tôi giật mình một lúc mới hiểu rằng anh không đón giao thừa ở nhà. Tôi muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì. Chẳng qua sau đó tôi nghe anh cười nhẹ.

- Chẳng qua…ba mẹ anh cũng vừa mới về.

- À, vậy hả? Anh có xem bắn pháo hoa nghệ thuật không?

- Đang xem. Đáng tiếc không thể xem cùng em. Có nhớ anh không?

Tôi nghe mà im lặng. Tôi không biết anh nói giỡn hay nói thật. Tuy vậy tôi vừa mắc cỡ mà cũng có gì đó buồn buồn. Tôi nhớ nhỏ Quyên từng nói, năm nào ba mẹ anh Vỹ cũng đưa anh ấy đến nhà bà nội đón giao thừa. Nhìn thì giống như bọn họ muốn con cháu quây quần bên ông bà. Kỳ thật bên trong đó chỉ là tránh né sự nhạt nhẽo trong hôn nhân mà không muốn để con trai của họ biết mà thôi. Lúc đó tôi chỉ thở dài. Ít ra họ vẫn còn biết nghĩ đến cảm nhận của anh Vỹ. Anh Vỹ nói bởi vì năm anh mười tuổi, đêm giao thừa ba anh không biết uống cùng bạn bè đồng nghiệp ở đâu mà say mèm trở về. Năm đó là năm anh có một giao thừa tệ hại nhất. Bởi vì anh nghe ba anh hỏi mẹ anh bằng giọng buồn bã lẫn tức giận. ” Tôi làm sao em mới chịu tha thứ hả? Em định mặt nặng mặt nhẹ sống với tôi cả đời hả?”. Mẹ anh Vỹ không cãi lại mà chỉ nói “ Anh say rồi vào ngủ đi.”. Ba anh chán nản từ đó không còn nhắc lại chuyện đó nữa. Anh Vỹ nói lúc đó anh còn rất nhỏ vẫn chưa hiểu ý trong câu nói của ba anh. Cho đến về sau khi hồi tưởng lại có lẽ nếu mẹ anh có thể mở lòng trở lại mọi chuyện sẽ không chuyển biến đến mức hôn nhân tan vỡ. Tôi nghe nhưng không cho là vậy. Mỗi người có một suy nghĩ cùng tính cố chấp riêng của họ. Không ai có thể ép buộc ai làm những chuyện mà đối phương không thích hoặc không thể chấp nhận được. Cũng như mẹ anh Vỹ dù bằng mặt nhưng không bằng lòng. Có lẽ bà ấy đã từng cố gắng muốn hàn gắn lại nhưng không thể.

Có mấy ai gương vỡ lại lành mà có hạnh phúc trọn vẹn chứ. Giữa bọn họ đã có vết nứt cho dù cố gắng cách mấy đi nữa, nếu có một ngày chỉ cần va chạm nhẹ thì nó lại nứt ra thêm rồi. Huống hồ giữa ba mẹ anh Vỹ còn có nhỏ Quyên vẫn tồn tại sờ sờ đấy thôi. Không có bất cứ người phụ nữ nào khi nhìn thấy con riêng của chồng mà không nghĩ đến sự phản bội của họ. Đó giống như một minh chứng rõ ràng cho thấy sự thật vẫn là sự thật. Lại đi quá, đại khái tôi chỉ có thể phân tích tâm trạng của mẹ anh Vỹ dưới cái nhìn của tôi. Còn dưới cái nhìn của anh Vỹ dĩ nhiên anh luôn muốn gia đình hòa thuận. Và cách đó chính là mẹ anh ấy nhân nhượng một chút.

- Anh Vỹ, năm sau chúng ta ra ngoài đón giao thừa nhé!

Không biết trời xui đất khiến thế nào tôi lại nói ra câu đấy. Nói xong, tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm pháo hoa vẫn bắn đì đùng đang trực tiếp trên màn hình ti vi. Hu hu, tôi muốn rút lại lời nói.

Anh Vỹ phì cười:

- Được. Đây là em nói anh không ép nhé. Nếu biết chỉ có một câu làm em đồng ý cùng anh ra ngoài vào đêm giao thừa anh đã sớm nói rồi.

Tôi nghe xong mà khóc không ra nước mắt, ôm gối miệng mếu máo. Trong màn hình ti vi không ngừng vang lên bài hát “ Happy New Year ” khiến lòng người cũng háo hức muốn chào năm mới.

- Thì ra anh đang lừa gạt tình cảm của em._tôi trách

Anh Vỹ vẫn cười khẽ truyền qua điện thoại. Tôi chợt nhớ đến tiếng cười văng vẳng của anh hôm trước.

- Ha ha…anh sao mà gạt em được chứ. Lời anh nói toàn là thật đấy. Em vẫn chưa trả lời anh, có nhớ anh không?

Tôi bĩu môi:

- Không có.

- Ây da, đau quá! Uổng công anh nhớ em cả ngày em tính xem giây nào anh cũng nhớ lại còn nhớ cả ngày, ít nhất là bao nhiêu lần nhỉ? Nếu tính một lần nhớ là một giây. À, chắc phải là tám vạn sáu ngàn bốn trăm lần nhỉ?

Tôi nghe vậy cười ngất, tưởng tượng ra bộ dạng ôm ngực giả bộ đau khổ của anh:

- Ai lại chia nỗi nhớ ra làm số lần như vậy chứ.

- Anh nói thật đấy. Em không thể nhớ anh một lần nào sao, anh nhớ em nhiều vậy mà.

Tôi cười khúc khích:

- Hì hì, vậy em nhớ một lần thôi có được không?

- Hửm? Sao em keo kiệt vậy, ngay cả nhớ cũng không nhiều là sao?

Tôi nói rồi mà anh Vỹ rất nhỏ mọn cũng chưa bao giờ chịu thiệt cả. Đôi lúc anh sẽ trẻ con như vậy đấy.

- Anh không cần thì thôi vậy, em buồn ngủ rồi đi ngủ đây.

Tôi nhìn màn bắn pháo hoa đã kết thúc, tôi vẫy tay chào ba má, đi qua xoa đầu thằng Lâm rồi đi thẳng về phòng. Tôi nghe giọng thằng Lâm oán trách.

- Sao hai cứ xoa đầu em mãi thế, em lớn rồi. Thật là…

Anh Vỹ thở dài:

- Vậy à…chắc đêm nay anh không ngủ được rồi.

Tôi cười khẽ :

- Sao thế?

Tôi vào phòng là bò thẳng lên giường ôm một con rùa bông. Vâng, người thích gấu bông tôi lại thích rùa bông cơ.

- Thì em không nhớ anh nên anh buồn không ngủ được.

- Thật là…vậy một lần nhớ tính bằng một ngày có tính không?

Anh Vỹ im lặng sau đó cười nhẹ:

- Được rồi, ngủ đi đừng để ngày mai mắt có quầng thâm. Ngủ ngon!

- Khoan đã…_tôi ngăn lại.

Người này thiệt là kỳ lạ. Nhưng mà cũng rất đáng yêu, chỉ chút xíu chuyện đã hài lòng. Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. Tôi không cảm thấy buồn ngủ nữa. Tôi bước tới gần cửa sổ, mở tung nó ra nhìn bầu trời đầy sao. Đêm nay thành phố dường như không có ai ngủ. Bên ngoài tiếng còi xe vẫn inh ỏi. Lòng tôi cũng rộn ràng.

- Hửm? Đừng bảo anh chạy sang nhà em nhé!_anh đùa.

Tôi thầm nghĩ nếu tôi nói vậy anh sẽ chạy qua thật chứ? Nhưng mà tôi cũng không ác đến mức đấy.

- Anh Vỹ hát cho em nghe đi!

- Hát bài gì?_anh hỏi

- Không biết, anh tự chọn đi. À, cái gì liển quan đến trăng sao đấy._tôi nhìn bầu trời đêm nói.

- Anh nghĩ xem…ừm có rồi, nghe nhé!

Giọng hát của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi. Giọng trầm ấm mà đầy tình cảm, tôi rất ít khi nghe anh hát nhưng phải nói giọng anh rất tuyệt.

“Vòng đu quay cứ mỗi phút giây lại càng bay lên cao,

Dường như với tới muôn đám mây đang hoài trôi lững lơ,

Cả ngọn đèn đường thêm nhỏ bé, cả bầu trời giờ chỉ riêng cho anh và em.

Rồi bàn tay khẽ nắm lấy những vô tình không ai hay,

Rồi lòng anh khẽ ấm áp như ly cà phê sữa thơm,

Ngồi bên em mà tim bối rối, thời gian ơi đừng trôi nhanh quá,

Để anh giữ lấy từng phút giây được bên em.

Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi, cứ ngây thơ hiền như ánh trăng,

Chỉ là do ánh mắt một người, làm cho anh ngây ngất cả đêm.

Và anh bỗng muốn được ôm lấy em, để mãi mãi chở che suốt đời,

Có thể nào tình sẽ không bao giờ đổi thay…”[1]

[1] Bay giữa ngân hà- Sáng tác: Nguyễn Văn Chung

Đến khi bài hát của anh đã kết thúc rồi mà tôi vẫn đứng đó. Đứng nhìn vào bầu trời đêm, như muốn nhìn xem dải ngân hà hạnh phúc. Tâm trạng tôi cũng như đang lơ lửng giữa bầu trời đêm ấy. Anh Vỹ…

Tôi nhớ tôi đã nói:

- Anh Vỹ ngủ ngon!

- Ngủ ngon, Yên Chi!

Tôi chìm đắm trong giọng hát ấm áp và có một giấc ngủ thật sâu. Trước khi ngủ, mà môi tôi vẫn nở nụ cười. Tôi không cần gì cả, chỉ cần như thế nhẹ nhàng mà ấm áp. Cao Đạt Vỹ là vậy nhẹ nhàng mà ấm áp thấm sâu tận tim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play