Nhỏ Linh nhìn tôi và anh Vỹ đang đứng cùng một chỗ thì ho mấy tiếng, sau đó chạy đến đỡ tôi. Vĩnh cười vô cùng xấu xa. Anh Trường cùng nhỏ Quyên chỉ cười rồi xách giỏ trái cây đặt trên bàn. Anh Vỹ bị nhỏ Linh xông tới thì hơi nới tay chỉ dìu một bên. Ít ra lúc này tôi và anh đã có khoảng cách.

Anh Trí cười xòa:

- Bé Chi khỏe chưa? Lúc sáng, làm bọn anh sợ muốn chết._nói xong anh liếc anh Vỹ.

Tôi cười gượng:

- Vâng, em đỡ rồi ạ.

Anh Vỹ liếc mắt nhìn bọn họ rồi dìu tôi trở về giường bệnh. Nhỏ Quyên cũng chạy lại ngồi kế bên tôi. Nhỏ thở dài.

- Ài...nhìn xem mới có một ngày bệnh thôi mà sắc mặt kém như vậy. Có muốn ăn gì không bọn tao mua cho mày?

- Không cần, tao lạc miệng chẳng muốn ăn gì cả.

Tôi cảm động đến rớt nước mắt. Tôi biết bọn họ thật lòng quan tâm tôi. Đôi khi chỉ cần cảm nhận được một chút ấm áp như thế tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Vậy mà Vĩnh bồi thêm một câu làm tôi mất cả hứng.

- Bạn không ăn cũng không sao, dù sao cũng có người quản rồi chúng tôi quản người ta chướng mắt đấy, ha ha.

Vậy là cả bọn lại cười rộ lên. Tôi lại không thể nói được gì. Cổ họng tôi vẫn còn đau cơ mà.

Quân và Thi vào sau. Bọn họ cũng chỉ im lặng ngồi một bên. Có lẽ ai cũng muốn nói gì đó nhưng sợ làm ồn đến tôi.

- Thế có muốn uống sữa không tao pha cho?_nhỏ Thoảng cười hỏi.

Tôi lại lắc đầu. Bọn họ nhìn nhau trao đổi ánh mắt rồi bắt đầu ngồi xuống nói chuyện. Anh Trường không nói gì chỉ ngồi đó nghe tụi bạn tôi luyên thuyên.

Quân lại trêu tôi:

- Nhìn xem, mới có một ngày đã hóc hác đến thế. Đừng làm mất đi gương mặt mũm mĩm đấy, thân hình tròn tròn mới đáng yêu đúng không anh Vỹ?

Tôi lườm cậu ta một cái. Người này dù ở đâu cũng nói tôi "tròn" như thế.

Anh Vỹ cười, xoa đầu tôi:

- Yên tâm, em sẽ không mất dáng.

Tôi khóc không ra nước mắt. Anh là nói tôi có thân hình tròn trĩnh phải không?

Nhỏ Quyên lại nói:

- Cả lớp gửi lời hỏi thăm mày, ai cũng muốn đến hết nhưng mà sợ mày không khỏe đến nhiều quá sẽ gây ồn ào, tao bảo chờ mày khá lên rồi hãy đến.

Tôi yếu ớt gật đầu. Tôi biết chắc ai cũng muốn đến, xem ra nhỏ Quyên phải trấn áp rất dữ đây.

- Nói thế thôi, không chừng mai tan học bọn nó lại kéo đến cho xem._Vĩnh xen vào.

Sự thật đúng là như thế. Tôi nghe mẹ tôi nói lúc sáng cả lớp tôi nhốn nháo cả lên. Tôi ngất nên không rõ nó nháo đến mức nào. Nói ra trận sốt này làm tôi mệt rã người. Dường như sức lực của tôi bị trận sốt này rút đi toàn bộ. Muốn tôi không mệt mỏi cũng không thể. Tôi cảm thấy bản thân quá yếu ớt. Bởi vì trong tình trạng này lòng của tôi càng yếu đuối. Và tôi cảm thấy có gì đó đang muốn trỗi dậy.

Tụi bạn nói đùa thêm mấy câu. Nhỏ Linh gọt trái cây nhưng anh Vỹ không cho tôi ăn. Tôi cảm thấy rất bất mãn.

Anh nói:

- Em vừa bớt sốt không thể ăn lung tung càng không thể ăn đồ cứng được. Tốt nhất nên ăn cháo thôi.

Cả đám sửng sốt sau đó gật đầu. Tôi yên lặng rơi lệ. Vậy là cả bọc trái cây đều bị bọn họ xử tất cả. Nói giỡn không lâu ba mẹ cùng thằng Lâm vào thăm tôi. Thấy ba mẹ tôi vào bọn họ lại nói một lúc cũng đi về.

Anh Trường nói:

- Bọn anh về đây, em nhớ dưỡng thân thể cho tốt, mau khỏe lại đấy.

- Bọn tao về đây, mai lại đến thăm mày._Linh tỷ nhỏ giọng an ủi.

Cả bọn nói thêm mấy câu thì đi ra cửa. Anh Trí hí mắt cười.

- Vỹ mày có về không hay ở lại? Định làm rể thật đấy à?

Tôi sửng sốt. Anh Vỹ giật mình. Cả đám ngoài cửa cười rộ lên. Lần đầu tiên tôi thấy anh Vỹ lúng túng. Anh nói lời tạm biệt với gia đình tôi rồi cũng về theo bọn họ. Tôi biết mặt tôi cũng đỏ bừng. Sao bọn họ có thể trắng trợn trêu chọc người khác như thế. Tóm lại tôi vẫn còn trong trạng thái lơ lửng. Có lẽ chỉ có tôi không thừa nhận, trong mắt tất cả mọi người tôi chính là bạn gái của anh Vỹ. Cho nên tôi có thừa nhận hay không cũng như nhau cả.

Mọi chuyện cứ như vậy qua đi, ba ngày trôi qua rất nhanh nhưng cũng rất nhàm chán. Mỗi ngày đều có người vào thăm tôi. Chỉ cực cho ba má tôi mỗi ngày vừa đi dạy còn phải chạy vào viện chăm sóc tôi. Nghĩ đến đó không hiểu sao tôi lại thấy thương ba má hơn. Dù họ không nói nhưng nhìn gương mặt hóc hác của má vì thức đêm trông chừng tôi cũng biết má rất mệt mỏi. Lòng cha mẹ là như vậy. Cho dù họ có mệt mỏi đến đâu họ cũng sẽ không nói cho bạn biết. Bạn muốn biết thì phải tự mình dụng tâm quan sát, cảm nhận.

Ngày thứ ba nằm viện, tôi nhận được điện thoại của bên nội lẫn bên ngoại. Dĩ nhiên ngoài mấy câu hỏi thăm cũng không có gì nhiều nhưng được nghe sự quan tâm của nhiều người, đặc biệt là họ hàng thân thích vẫn khiến tôi ấm lòng suýt khóc. Tôi thấy mình rất hạnh phúc. Ngày này cũng là ngày tôi xuất viện. Từ ngày bị anh Trí trêu chọc trắng trợn hôm nay tôi mới thấy mặt anh Vỹ. Tôi nghĩ anh cũng giống tôi ngượng ngùng không biết nên đối mặt như thế nào. Nhưng không phải trong bệnh viện mà là ở nhà. Lúc tôi cùng mẹ làm thủ tục xuất viện trở về laỊ gặp một chuyện khiến tôi rất bất ngờ và suy nghĩ mãi không ra. Tôi cùng mẹ đi ngang khoa thần kinh đã thấy Đỗ Quyên cùng một người phụ nữ. Người phụ nữ này tôi cũng biết. Bà chính là dì Liên. Mẹ tôi dĩ nhiên cũng nhận ra. Đỗ Quyên nhìn thấy tôi thì sửng sốt rồi cười gượng. Tinh thần của dì Liên hình như đã tốt hơn. Bà còn có thể nhận ra mẹ tôi. Thật khó tin chỉ trong vòng mấy tháng mà tinh thần dì ấy đã tốt hơn lúc tôi gặp rất nhiều. Điều tôi khó tin là dì ấy gọi Đỗ Quyên là con gái. Đỗ Quyên cũng không tỏ ra khó chịu. Tôi thật sự khó tiêu hóa thông tin này. Nhưng mà Đỗ Quân cùng Đỗ Quyên rõ ràng cùng tuổi mà, chuyện gì xảy ra?

Tôi ôm rối rắm này về nhà. Về nhà không lâu thì anh Vỹ cùng Linh, Vĩnh đến thăm tôi. Nhỏ Linh nhìn anh Vỹ thì thầm to nhỏ với tôi.

- Nhìn anh Vỹ bình tĩnh vậy mà hôm bữa mày ngất, mặt anh ấy tái xanh luôn. Tao thấy mày nên suy nghĩ một chút đừng giả ngốc nữa.

Tôi giật mình nhìn anh. Trong lòng lại dâng lên cảm xúc lạ thường.

Ba tôi hình như rất thích anh Vỹ. Rất đơn giản anh ấy có thể cùng ba tôi chơi cờ tướng. Còn những người còn lại thì không. Chính vì điều này mà nhỏ Linh nhìn anh Vỹ rồi nhìn tôi với ánh mắt lòe lòe sáng. Có lần nó đã nói :

- Chi, mày có nghĩ anh Vỹ cố ý học cờ tướng không?

Tôi vỗ vai nó:

- Chơi cờ là tư chất bẩm sinh mày tưởng muốn học là học ư?

Linh tỷ gật đầu. Câu chuyện anh Vỹ biết chơi cờ tướng cũng dừng lại ở đó. Vậy mà lâu lâu Vĩnh vẫn đề cập đến. Cậu ta bảo rằng anh Vỹ cố ý học. Lúc này tôi đang ngồi nhìn bọn họ chơi cờ, anh biết chơi cờ từ lúc nào nhỉ? Tôi cũng biết chút ít nhưng thật chất không thể so sánh cùng cha tôi và anh Vỹ. Kể từ đó anh Vỹ luôn có đủ mọi cách để đến nhà tôi. Nếu không phải chỉ bài thằng Lâm hoặc cùng nó chơi game thì là chơi cờ cùng ba tôi, mẹ tôi thì khỏi phải bàn cãi. Kể từ năm tôi học lớp mười anh ấy đã sắp trở thành con ruột của mẹ tôi rồi.

Xuất viện rồi tôi mới nhớ đến chiếc xe đạp của tôi. Tôi nhờ thằng Lâm chở tôi đến lấy. Ai ngờ thằng Lâm cười nhìn tôi.

- Anh Vỹ lấy hộ chị rồi.

Tôi ngớ ra:

- Lấy khi nào?

Nó làm như đãng trí:

- Trời, em quên mất. Chị vào viện rồi anh ấy mới lấy xe, chị không biết cũng phải.

Tôi hỏi:

- Vậy trả tiền cho anh ấy chưa?

Nó cười:

- Anh ấy bảo người sửa xe là người quen, xe của hai chỉ vá có lỗ nhỏ xíu à nên không lấy tiền.

Tôi nghe xong thiếu điều tức muốn hộc máu. Ai đã nói xe tôi nhất định phải thay ruột hả? Do đó cái nháy mắt ngày đó của anh Vỹ và anh chàng vá xe kia là có thật chứ không phải tôi nhìn nhầm.

Vậy là xe đạp thân yêu của tôi đã trở về.

Chuyện tôi cùng anh Vỹ suốt ngày đụng mặt đã trở thành thói quen. Tôi cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên hay phải suy nghĩ vấn đề này quá nhiều. Anh không nói những điều khiến tôi phải suy nghĩ nữa. Nhiều lúc tôi thấy anh muốn nói gì đó nhưng lại không nói. Anh xuất hiện mỗi ngày khiến tôi cảm nhận rằng nó đã thành một thói quen mới trong cuộc sống của tôi. Cũng giống như mỗi đêm tôi sẽ nhìn màn hình điện thoại chờ tin nhắn chúc ngủ ngon của anh.

Chuyện tôi quan tâm bây giờ là chuyện của Đỗ Quyên và dì Liên. Người tôi cần dò la tin tức là anh Trí. Tôi tin anh nhất định biết chuyện này. Tôi không nhiều chuyện đâu, thật đấy. Tôi chỉ tò mò một chút thôi, tôi muốn hiểu thêm về Đỗ Quyên. Cho nên có một ngày khi mọi người rủ tôi đến nhà nhỏ Linh chơi, tôi cũng rất hứng khởi. Hôm nay có anh Trí đi nhưng không có Đỗ Quyên cùng Đỗ Quân, cơ hội của tôi chính là lúc này.

Nhân lúc mọi người không chú ý. Tôi lôi kéo anh Trí ra ngoài nói chuyện. Thấy tôi lén lén lút lút như ăn trộm, anh Trí hí mắt cười gian.

- Em định vụng trộm với anh à?

Tôi khinh thường nhìn anh:

- Anh có đòi vụng trộm em chưa chắc đã đồng ý. Em có chuyện muốn hỏi anh.

Anh Trí thấy mặt tôi nghiêm túc nên cũng nghiêm túc theo.

- Chuyện gì mà em thần bí vậy?

- Đỗ Quyên là con dì Liên à?

-Làm sao em biết?

Anh Trí kinh ngạc nhìn tôi rồi gật đầu nhưng không nói gì thêm. Gương mặt anh hình như buồn rầu. Tôi muốn hỏi cho cặn kẽ nhưng mà anh Trí không tỏ ý muốn nói. Tôi chỉ có thể nói cho qua.

- Em gặp Đỗ Quyên cùng dì Liên trong bệnh viện.

Anh Trí thở dài:

- Chuyện này...anh cũng mới biết không lâu.

Tôi lại nói:

- Nhưng mà em nghe chị Lạc nói anh của Đỗ Quyên lớn hơn hai tuổi mới phải làm sao lại là Đỗ Quân?

Anh Trí nhún vai:

- Anh cũng không rõ nhưng mà Đỗ Quân và Đỗ Quyên không phải anh em ruột mà là anh em họ.

Lần này đến lượt tôi trợn mắt há mồm. Sự thật kinh khủng vậy. Tôi còn muốn hỏi anh ruột của Đỗ Quyên thì thấy anh Vỹ đứng ngoài cửa nên không hỏi nữa. Anh Trí cũng coi như chưa nói gì. Chuyện anh Trí nói vẫn không làm cho tôi bớt tò mò mà càng tò mò hơn. Người ta bảo tò mò thường chết người. Và tôi lại biết thêm một chuyện kinh khủng hơn nữa. Tôi thấy anh Vỹ nhìn tôi rất phức tạp tựa như buồn bã mà tựa như muốn nói cho tôi điều gì đó. Sau khi ăn uống chơi đùa tại nhà Linh tỷ xong, anh Vỹ đưa tôi về. Anh không chở tôi về mà chở tôi ra công viên đi dạo. Tôi không từ chối, tâm trạng anh hình như không tốt. Anh cùng tôi ngồi bên đài phun nước. Bây giờ đã là về chiều nên có rất nhiều người chạy bộ hoặc dắt con, cháu ra chơi đùa. Không khí khá nhộn nhịp. Anh không nói tôi cũng không nói.

Anh bỗng hỏi tôi:

- Em có gì muốn hỏi anh không?

Tôi giật mình, anh muốn tôi hỏi cái gì chứ?

- Hỏi gì ạ?

Anh nhìn tôi cười khẽ:

- Chuyện của Đỗ Quyên. Anh rõ hơn thằng Trí nhiều.

À...thì ra là vì chuyện này. Tôi thừa nhận tôi đã từ tò mò sang nhiều chuyện. Ánh mắt tôi lấp lánh ánh sáng. Anh Vỹ xoa xoa đầu tôi.

- Sao anh không biết em là cô bé nhiều chuyện nhỉ?

Tôi rất bất mãn với hành động của anh nhưng không nói gì.

- Em tò mò mà thôi, anh không nói cũng không sao.

Anh gõ trán tôi:

- Thì ra em không phải một bé ngoan, còn biết giả vờ.

Tôi thở dài:

- Không thể nói như vậy, nếu chuyện đó không liên quan đến bạn bè cùng người thân em sẽ không tò mò mà tìm hiểu đâu.

Anh Vỹ im lặng một lúc mới nói:

- Đỗ Quyên là em gái anh. Mẹ Đỗ Quân là cô út của anh.

Tôi tròn mắt kinh ngạc đến nỗi sắp rớt tròng mắt ra ngoài. Sao lại có chuyện như vậy? Tôi bất động một lúc mới tiêu hóa hết câu nói của anh Vỹ.

Anh Vỹ nhìn bầu trời lại nhẹ nhàng nói, rõ ràng đó là nỗi đau nhưng dường như giọng nói kia tựa như kể chuyện bên lề, không liên quan anh.

- Học hết cấp hai anh mới biết chuyện này. Nhà nội anh không muốn con cháu lưu lạc bên ngoài nên bắt Đỗ Quyên từ tay dì Liên. Mẹ anh không chấp nhận nên Đỗ Quyên trở thành con cô út. Năm sinh bị thay đổi, cùng ngày tháng với Đỗ Quân. Mẹ anh mặc dù không chấp nhận nhưng cũng không đối xử tệ với Đỗ Quyên, bà ấy xem em ấy như cháu gái. Có lẽ từ đầu bà ấy không chấp nhận Đỗ Quyên là vì anh, bà ấy sợ anh tổn thương. Nếu anh không biết bí mật này, có lẽ sẽ chịu đựng cho đến hết đời, chôn chặt bí mật này. Sau khi bị anh biết, ba mẹ anh cũng không giả vờ chung sống hạnh phúc nữa, anh học hết lớp mười bọn họ ly hôn. Có lẽ từ khi cô út nhận nuôi Đỗ Quyên quan hệ ba mẹ anh đã rạn nứt. Sau khi biết chuyện, anh đã không nói chuyện với ba anh một thời gian dài. Thời gian đó anh trốn học thường xuyên, thành tích xuống thấp. Thậm chí có lần nghe vài đứa lén nói chuyện ba anh ngoại tình nên đã đánh nhau.

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng nó khiến lòng tôi thắt lại. Tôi trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ bao giờ? Chỉ vì giọng nói của anh mà tôi có thể cảm nhận được anh đau đến dường nào. Không biết là ma xui quỷ khiến hay do tôi muốn thế. Tôi nắm lấy bàn tay anh.muốn an ủi. Lòng bàn tay anh to hơn tay tôi, da tay cũng không mịn màn như con gái nhưng tạo cho người ta cảm giác rắn rỏi, tin tưởng. Anh kinh ngạc nhìn tôi. Tôi giật mình muốn rút tay về nhưng anh nhếch miệng cười nắm chặt tay tôi. Tôi thầm ân hận. Tại sao giống như tôi bị anh gạt vậy?

Tôi hỏi để bớt xấu hổ:

-Sau đó thế nào?

- Sau đó, mẹ anh bị thầy chủ nhiệm mời lên nói chuyện. Bà ấy khóc. Anh cảm thấy mình đã sai. Có lẽ mẹ anh đã cố chịu đựng nhưng không thể. Anh không thể ép buộc bọn họ ràng buộc nhau bởi một hôn nhân đã có vết nứt. Sau đó, anh nghĩ là không nên làm bà ấy buồn. Chuyện sau đó như em đã thấy.

Tôi gật đầu đã hiểu. Thì ra đây là một loại bi kịch cuộc đời. Nói vậy lúc đầu những quan hệ phức tạp mà tôi suy đoán đều không đúng. Việc Đỗ Quân cùng anh Vỹ đánh nhau vì Trúc Thi sẽ không thể xảy ra. Đỗ Quyên vì Đỗ Quân chuyển từ nơi khác đến cũng không có. Nhưng mà chuyện Đỗ Quyên thích anh Trường, Đỗ Quân cùng Trúc Thi yêu nhau là có thật. Vậy còn chuyện anh Trường- chị Vân- anh Vỹ thì sao? Cả chuyện chị Vân nói với tôi tại nhà anh Trường. Thật ra từ lúc đó tôi đã dành một vị trí đặc biệt cho anh Vỹ nhưng mà không muốn thừa nhận thôi.

Tôi đang suy nghĩ thì thấy bàn tay anh Vỹ huơ loạn trước mặt:

Tôi giật mình phản xạ theo ý nghĩ:

- Em đang nghĩ chuyện chị Vân và anh Trường.

Nói xong mới biết mình lỡ lời, tôi vội vàng che miệng. Anh Vỹ nhìn cử chỉ của tôi bật cười.

- Muốn biết cái gì thì hỏi đi, đừng ở đó suy đoán lung tung.

Tôi nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh:

- Anh có từng thích chị Vân không?

Đây là vấn đề tôi rối rắm. Chị Vân thích anh Vỹ là một lẽ nhưng anh ấy thích chị Vân hay không lại là chuyện khác. Anh Vỹ cười cười, nhướng mày nhìn tôi.

- Vấn đề này rất quan trọng sao?

Tôi gật đầu như gà mổ thóc. Anh thở dài.

- Không có. Tại sao em không hỏi câu khác nhỉ?

Tôi nheo mắt nghiêng đầu nhìn anh:

- Câu gì ạ?

Anh Vỹ cười thật là gian:

- Chẳng hạn em hỏi anh có thích em không? Anh cũng sẽ trả lời cho em biết.

Tôi lệ rơi đầy mặt. Bạn học Cao Đạt Vỹ anh có thể ví dụ câu khác hay không? Vừa rồi câu chuyện gia đình của anh rất bi kịch, chớp mắt một cái lại thành tỏ tình rồi. Cho nên tôi lườm anh một cái kiên quyết rút tay ra khỏi tay anh. Thật ra tôi ngượng đấy thôi.

Anh Vỹ ngửa mặt lên trời lầm bầm lầu bầu:

- Rốt cuộc tôi đã tỏ tình bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Trong lòng tôi dở khóc dở cười. Chắc tôi nên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Chẳng qua vừa biết thêm về anh Vỹ khiến cảm xúc của tôi lại thay đổi. Tôi phát hiện mình để ý đến từng chi tiết liên quan đến anh.

Khi đưa tôi về nhà. Anh Vỹ nhìn tôi cười nói:

- Yên Chi, nắm tay người khác giới là thừa nhận người đó là bạn trai. Nể tình em chủ động nắm tay anh, anh từ bạn trai dự bị sẽ thăng cấp thành bạn trai chính thức của em.

Bạn trai dự bị thăng cấp thành bạn trai chính thức? Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Tôi còn chưa hoàn hồn, anh đã chạy mất dạng. Tôi là đồng cảm mới nắm tay an ủi có được hay không. Tại sao câu nói của anh như ban phát ân huệ cho tôi vậy. Tôi giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm được gì cả. Tôi mặc kệ coi như không nghe không thấy, lòng không phiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play