Rạng sáng, Hiểu Lam thức dậy, đeo chiếc túi sách, đội chiếc mũ lưỡi trai đen sụp xuống, buộc chặt dây giầy, cô mặc chiếc áo cộc tay màu đen bên ngoài là chiếc áo sơ mi kẻ trắng đen đã được cài cúc cẩn thận, chiếc quần bó màu đen, lại một ngày nữa bắt đầu, Hiểu Lam dậy từ sớm để bắt đầu một ngày đi móc túi. Trần Khánh không còn đi theo Hiểu Lam, không còn sợ cô bé chạy trốn và Hiểu Lam cũng không nghĩ đến việc sẽ bỏ đi. Tại sao ư? Lí do rất đơn giản, chỉ vì cô gái đó có lòng tốt nghĩ đến ngày Trần Khánh nhặt cô từ ngoài đường về để cho cô một chỗ ở như hiện tại dù ông ta đưa cô về không phải với mục đích tốt cũng không phải để cho cô một cuộc sống tốt, cho cô một chỗ ở tốt. Và điều quan trọng hơn là một kẻ rượu chè suốt ngày như ông bị cái xã hội này ruồng bỏ vẫn còn chút lòng thương người khi thấy một đứa bé nằm bên đường đã ngồi xuống cạnh vậy mà những con người sống trong một cuộc sống tốt, được ăn học đàng hoàng nhưng độc ác, vô tình, nhẫn tâm bỏ mặc cô. Bước ra khỏi phòng, đôi mắt lạnh vô cảm liếc nhìn căn phòng giữa, chỗ ngủ của Trần Khánh, cánh cửa phòng không đóng mà mở hé, đủ để cô thấy Trần Khánh đang nằm lăn ra đó chẳng biết gì. Không một gợn cảm xúc, đôi chân bước lại gần, cô kéo rầm cánh cửa lại, kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai đen, lạnh lùng bước.
Trước mặt cô hiện tại chính là nơi 10 năm về trước, tự tay cô đã tiễn cha mình đi. Phải, chính là mỏm đá ấy, cô đã bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống từ bao giờ, đôi mắt vẫn long lanh như ngày nào và càng long lanh hơn bởi những giọt nước mắt đang trực trào ra như sông, như suối, đôi mắt đó đang hướng ánh nhìn xa xăm, đôi môi mím lại, rối cuộc cũng mở ra đồng thời cùng tiếng gọi:
- Ba ơi…
Nhưng đó không phải tiếng gào khóc như 10 năm trước nữa mà đó chỉ là tiếng gọi mà cô đủ nghe thấy, tiếng gọi phát ra đồng thời cùng hàng nước mắt lăn dài:
- Ba ơi, con khóc nhé, nhưng chỉ lúc này thôi ba à, con vốn rất mạnh mẽ mà, con cũng sống tốt nữa, ba đừng lo cho con. Ba còn nhớ không, hôm nay là tròn 10 năm ba ra đi, cũng là 10 năm con lạc lõng trên cõi đời này. Nhưng ba hãy yên tâm, con gái của ba không dễ gục ngã đâu. Chắc ba cũng đang nhớ mẹ lắm, con sẽ tìm được mẹ rồi một ngày nào đó con và mẹ sẽ cùng đến thăm ba, ba nhé. Còn kẻ đó, con thề sẽ lấy máu ông ta để tế ba, sẽ để ông ta chết thảm nhất. Ba phù hộ cho con nhé. Con phải đi rồi, chắc một thời gian dài con mới có thể gặp lại ba.
Gió vẫn ập đến vào mặt Hiểu Lam, nắng vẫn chạy nhảy trên mặt nước biển xanh, bầu trời cao vời vợi nhưng cô thật ghét cái khung cảnh tươi đẹp ấy, cô không cảm nhận được sự hấp dẫn của thiên nhiên, bởi từ lâu cô đã rèn luyện cho trái tim mình trở thành sắt đá. Hiểu Lam khẽ đưa tay quệt nhẹ hàng nước mắt, đội chiếc mũ lưỡi trai lên và quay ngoắt lại. nhưng đi được vài bước, cô lại quay đầu, nhìn về biển xa như luyến tiếc không muốn rời. Nhưng chỉ vài giây thôi, cô lại lấy lại được vẻ lạnh lùng bất cần đến vô cảm vốn dĩ.
Trong ga tàu điện ngầm, Hiểu Lam đang đứng đợi toa xe tiếp theo mà chẳng cần biết đích đến của nó là ở đâu. Một toa xe cũng nhanh chóng dừng lại, một tốp người nhanh chóng bước xuống những cũng chẳng hề ăn thua gì khi trên xe vẫn chật cứng. Nhưng càng dễ cho Hiểu Lam hoạt động. chẳng mấy chốc, toa xe cũng đến bến, cô gái nhanh chóng bước xuống và rảo bước ra ngoài đường lớn, chẳng ai nhận ra rằng cô đã móc được kha khá tiền. Đi được một đoạn, Hiểu Lam bước chậm lại, đôi mắt đưa xung quanh, trước mặt cô là một người đàn ông chững chạc, ăn mặc lịch sự, áo vest hiệu ZEGNA cùng với chiếc đồng hồ của hãng TRIWA ông ta cầm một chiếc cặp da màu đen, mắt hướng về chiếc xe Cadillac CTS-V màu đen. Nhìn qua cũng dễ dàng thấy được ông ta thuộc tầng lớp thượng lưu, giàu có. Kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống, đôi mắt để ý xung quanh và thời cơ tốt chính là lúc này, Hiểu Lam bước những bước dài, mấy chốc đã đến gần ông ta, cô nhanh chóng đưa tay ra, một cách nhanh, mạnh, giật phắt chiếc cặp da màu đen và nhanh chóng chạy đi, cô phát hiện ra chiếc xe Cadillac CTS-V đó đang đuổi theo mình thế là cô nhanh chạy vào một siêu thị, bước vào siêu thị, cô đi chậm lại và cũng tìm đến những chỗ đông người để nếu người đàn ông đó đuổi theo cũng không thể tìm ra mình. Hiểu Lam cho chiếc cặp da vào chiếc túi sách của mình, nó đủ lớn để có thể chứa, chiếc mũ lưỡi trai cũng được bỏ vào, lộ ra là gương mặt thiên thần xinh đẹp, cởi luôn chiếc áo sơ mi kẻ trắng đen ra là chiếc áo cộc tay để lộ làn da trắng mịn của cô, buộc nó vào phần eo, thế này thì đi qua người đàn ông đó cũng khó nhận ra cô. Hiểu Lam nhằm hướng cửa mà bước, tay cô đưa lên vuốt ngược tóc ra sau thật quyến rũ với đôi mắt sâu lạnh lùng. Cô đâu biết, khi cô vuốt tóc là lúc cô lướt qua một nhân viên siêu thị và giây phút đó đã làm anh ta hồn vía bay đi hết, khuôn mặt nghệt ra, đứng như trời trồng, trên võng mạc vẫn còn in rõ hình ảnh một thiên thần đi lạc vào chốn siêu thị này. Hiểu Lam đã thấy trước mặt là người đàn ông đó nhưng đôi chân vẫn bước rất tự tin. Và đúng như dự đoán, người đàn ông đó hoàn toàn không nhận ra cô. Và với bộ dạng chết người này cô cứ thế về nhà, định kiểm tra số tiền kiếm được. Bước vào phòng, cô cửi chiếc áo buộc ở thắt lưng ra, ngồi xuống và mở chiếc túi sách của mình dốc ngược ra. Trước tiên cô kiểm tra chiếc cặp da, chiếc cặp bị mở toang nhưng đập vào mắt cô là một mớ giấy lộn, cầm từng tờ lên đọc, cô thấy bên trong là danh tính và nơi ở của một số người đàn ông, đôi mắt cô dừng lại ở từ “Điệp vụ mật” và dòng chữ “Nếu có tiền, sẽ nhận làm các phi vụ như truy bắt tội phạm, tìm kẻ giết người, kẻ bị truy nã cho cục công an hay nhà nước. Mỗi phi vụ phải nhận một khoản xứng đáng”. Cô cầm từng tờ giấy lên xem xét, ở mỗi tờ đều ghi rõ địa chỉ, lông mày hơi nhíu lại, có lẽ cô đã nghĩ ra gì đó nhưng nhìn vào nơi ở của những người này cô lại hơi hụt hẫng, nào là “Đã sang Mĩ một thời gian”, “Đài Bắc-Đài Loan”… và hàng lông mày cũng giãn ra, cô đã tìm thấy một người phù hợp “Hồng Kông-Trung Quốc” và bên dưới ghi rõ tên đường cũng không xa chỗ cô là mấy nhưng một dòng suy nghĩ khác khiến cô khó chịu, dập tắt ý nghĩ to lớn trước đó của Hiểu Lam. Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bé, cánh cửa phòng cũ kĩ bị đẩy ra, ngoài cửa, Trần Khánh đang đứng ngoài đó, mắt nheo lại vì nắng, một tay chống lên tường và cúi xuống:
- Con ranh sao mày về giờ này, kiếm được bao nhiêu mà dám vác mặt về đây hả?
Cùng lúc, Hiểu Lam nhìn ông ta không một gợn cảm xúc, ông ta cũng nhanh chóng nhìn thấy đống giấy tờ lộn xộn và những chiếc ví nằm yên vị trên sàn. Ông ta biết Hiểu Lam sẽ chẳng bao giờ cãi lại ông, nên ông sẽ chẳng đợi câu trả lời của cô bé mà bước vào trong. Hiểu Lam đứng dậy, với chiếc áo sơ mi khác rồi bước ra. Cô bé vẫn đủ nghe thấy tiếng Trần Khánh đằng sau mình:
-Giấy tờ gì thế này, bảo cô ta đi ăn trộm mà cô ta lại tha lôi những thứ không đâu này về nhà làm gì không biết. Đồ ngu!
Bước chân nhanh hơn, cô muốn ra khỏi cái nơi này lắm rồi, chẳng còn nghe những tiếng chửi rủa của Trần Khánh, nơi yên tĩnh nhất trong cái thời buổi này chỉ có duy nhất….
Thư viện Uông Khởi
Hiểu lam bước vào, lướt qua bà thủ thư, cô chẳng như những người khác, mỗi lần gặp bà ta lại cúi đầu chào hỏi vài câu. Như thường lệ, cô bước đến giá sách toàn các loại sách về Khoa học tự nhiên. Ngón tay lướt nhẹ trên gáy các quyển sách, cô rút ra một quyển sách khá dày, còn mới. Quyển Tế bào sống này cô đã đợi một tuần để xem quyển có tái bản mới nhất, thường những quyển sách mới sẽ có những chỉnh lí và bổ sung thêm rất hữu ích. Nếu là người khác có lẽ họ sẽ có thể tìm được những câu trả lời cho thắc mắc của mình một cách nhanh chóng và đơn giản chỉ mất một thời gian ngắn, còn một người hoàn cảnh như cô, những thắc mắc chỉ có thể giải đáp tại nơi này, nhưng để tìm được câu trả lời thì lại tốn khá nhiều thời gian. Cô đã tới thư viện này được khoảng 8 năm, với người khác chắc họ sẽ chẳng bỏ ra từng ấy thời gian để đọc sách mà lại toàn những sách về khoa học như cô, bởi những kiến thức uyên thâm của nó thật khó có thể hiểu nhanh được. Trong thư viện này, số người đọc nó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô không chỉ đọc sách về khoa học mà còn một khối kiến thức khổng lồ khác được đưa nào bộ não. Bộ não của cô đã được rèn luyện tiếp nhận khối thông tin lớn từ nhỏ, nói chính xác là kể từ sau khi ba mẹ cô mất. Và cô cũng muốn một ngày nào đó thực hiện ước mơ hồi nhỏ của mình, được trở thành một bác sĩ như ba cô. Nhưng Hiểu Lam đã chôn giấu ước mơ ấy trong sâu thẳm trái tim, một ước mơ cao cả hơn đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm chí rằng cô bé phải tìm được mẹ, phải trả thù kẻ đã gây ra bi kịch gia đình Hiểu Lam.
…
Sáng, xe cộ đã đi lại tấp nập và Trần Khánh cũng đã ra ngoài. Hiểu Lam lướt qua một quán lòng lợn mà chẳng hay Trần Khánh đang tính tiền cho chủ quán. Ra khỏi quán, Trần Khánh cho tay túi quần, trong miệng ngậm một chiếc tăm, ông ta lưỡng lự một chút vì chẳng biết đi đâu, hay là tới quán rượu, không, hay là tới sòng bài, một ý kiến không tệ. Trần Khánh rút trong túi ra một số tiền bị nhàu, miệng lẩm nhẩm đếm tiền:
-“ Chỗ này chẳng biết chơi được mấy ván, con ngu đó lại không biết bao giờ mới về … chẳng phải là con ngu đó sao, đúng lúc mình đang cần nó ”
Vừa nghĩ, Trần Khánh vừa quay hai bên, bỗng thấy Hiểu Lam đi cach đó một đoạn, Hiểu Lam đang dừng lại và nhìn cái gì đó, Trần Khánh rảo bước đến bên cạnh, nhìn theo mắt Hiểu Lam và thấy cô đang nhìn cuốn sách gì đó (Trần Khánh không biết chữ), Hiểu Lam nhìn thấy ông ta liền rảo bước về phía trước, Trần Khánh liền chạy lại mỉa mai cô:
-Hahaha… Mày có biết tao vừa nhìn thấy chuyện gì không? Thật nực cười hết sức luôn, hahaha-dứt tràng cười không có sự hưởng ứng của Hiểu Lam, ông ta trở về khuôn mặt trơ trẽn-một đứa chuyên đi ăn trộm, ăn cắp lại muốn được đọc sách hả. Mày đã từng nghe chuyện chó biết đọc sách chưa, mày đọc thứ đó sẽ giúp mày ăn trộm được nhiều hơn à, trong đó có viết nơi có những người giàu có để cho mày móc túi hả. Đúng là ngu hết sức.
Ông ta quay đi, vẻ mặt thật đáng ghét, từng lời nói của ông ta, Hiểu Lam nghe thấu từng chữ. Trần Khánh vừa đi được một đoạn bỗng sực nhớ ra điều gì liền chạy lại chỗ Hiểu Lam:
-Từ sáng đến giờ mày kiếm được bao nhiêu thì đưa hết đây, tao định đi chơi mấy ván bài mà không có tiền.
Ông chìa bàn tay đen, to, thô và chai sạm ra trước mặt Hiểu Lam. Phải làm sao đây khi từ sáng tới giờ cô mới móc được một chút tiền, một lần lại suýt bị bắt được, may mà cô chạy nhanh. Hiểu Lam không dám nhìn thẳng vào mặt ông ta. Trần Khánh không muốn kéo dài thời gian liền nói lại:
-Mày chưa nghe sao, tao bảo đưa tiền đây. Đừng nói với tao là từ sáng tới giờ mày chưa kiếm được tí nào nha.
-…
-Sao hả, vậy là tao nói đúng sao con khốn này.
-…
-Nói mau, tiền của tao đâu hả? Đừng khiến tao phải điên lên nữa
Vừa nói, ông ta vừa giằng lấy cái túi của Hiểu Lam, ông ta đổ hết ra, lục từng ngõ ngách chiếc túi và chỉ có một chút tiền không đủ để ông ta uốn rượu, đôi mắt rực lửa, ông ta nổi điên lên, ông cầm chiếc túi của Hiểu Lam cứ thế giáng xuống đầu, xuống mặt cô bé. Hiểu Lam đưa tay lên ôm lấy đầu, đôi mắt nhắm chặt lại, có lẽ ông ta sẽ đánh Hiể Lam đến khi mệt và cho đến lúc đó cô sẽ chẳng thể tránh được. Nhưng, đôi mắt Hiểu Lam dãn ra, cánh tay từ từ đưa xuống, cô quay sang phía Trần Khánh thì thấy ông ta đã vứt chiếc túi xuống đất, tay bị giữ chặt bởi một người, ông ta dùng ta còn lại, lấy hết sức lao một cú đấm vào người đàn ông kia thì nhanh chóng bị bẻ ngược lại, miệng không ngớt cầu xin. Người đàn ông lên tiếng:
-Ông sẽ được giao cho cảnh sát vì tội bạo hành trẻ vị thành niên.
-Đó là con tôi, tôi muốn dạy dỗ nó thế nào các người không có quyền can thiệp.
-Ông không phải ba tôi-Hiểu Lam đang ngồi dưới đất, ngước đôi mắt long lanh lên nói thật to-đến tên tôi ông còn không nhớ mà dám kêu tôi là con sao?
-Mày….-Trần Khánh không thể nói được gì vì đúng như lời Hiểu Lam nói, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ông gọi tên Hiểu Lam là từ ngày ông nhặt cô về.
-Ông sẽ chịu thêm tội nói dối nếu ông còn nói tiếp. Cảnh sát sẽ tới sớm thôi. Ông sẽ phải chịu mức án xứng đáng cho hành vi của mình.
-….
…
Trần Khánh bị một chiếc xe cảnh sát đưa đi, Hiểu Lam nhặt đồ cho vào túi, người đàn ông đó tiến lại gần Hiểu Lam:
-Từ giờ nhóc sẽ không phải lo nữa, ông ta có lẽ sẽ phải chịu án tù từ 6-12 tháng.
-Cảm ơn chú.
Hiểu Lam ngước lên nhìn người đàn ông có vẻ mặt nhân hậu, bộ râu đã được cạo sạch. Và, người đàn ông đó trông thật quen, khiến Hiểu Lam sững lại, nhìn theo bóng dáng cao lớn của người đàn ông đó cô đang cố lục lại trí nhớ của mình. Người đó chẳng phải là người trong bức hình trong sấp giấy hôm nọ cô bé mang về sao. Đúng, chính là ông ấy, không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Một cơ hội tưởng chừng như chẳng bao giờ đến mà giờ đây cơ hội ấy lại ở ngay trước mắt còn gì tuyệt vời hơn với Hiểu Lam lúc này. Cầm vội chiếc túi lên, cô chạy thật nhanh đến chỗ người đàn ông đó. Nhưng Hiểu Lam không đến gần mà đi cách ông ấy một đoạn ngắn, đôi mắt không rời khỏi ông. Đi được một đoạn, nhận ra có người theo dõi mình, ông liền dừng lại, Hiểu Lam cũng dừng lại. Ông quay lại thì thấy Hiểu Lam đứng cách mình một đoạn nhưng ông có thể dễ dàng nhận ra gương mặt ấy chính là cô bé ban nãy được ông giúp. Người đàn ông tiến lại gần Hiểu Lam, ánh mắt dò xét trên gương mặt thanh tú, người đàn ông cất tiếng hỏi:
-Sao nhóc lại đi theo ta?
-Cháu…không còn chỗ nào để đi nữa…
-Vậy hãy ở trong trại trẻ mồ côi, nó có lẽ thích hợp với nhóc.
-Chú định tự tay múc một bát nước rồi tự tay hất nó đi sao?
-Vậy nhóc muốn ta phải làm sao?
-Nhận nuôi cháu-Hiểu Lam không ngần ngại nói ý định thật sự của mình khiến người đàn ông đó phải bật cười.
-Nếu biết ta sẽ bị bát nước bám theo thì có lẽ lúc đầu ta nên mặc kệ nó ở dưới giếng.
-Không phải là nhận được mà là bám theo sao? Cháu sẽ có ích cho chú đấy. Điệp vụ mật-trên gương mặt Hiểu Lam vụt tắt đi nụ cười và thay vào đó là sự nghiêm túc.
Nhanh như cắt, người đàn ông đó đã kề dao vào cổ Hiểu Lam, một con dao sắc nhọn. Ánh mắt như muốn giết chết con mồi trước mặt:
-Tại sao?
-Chú đang kề dao vào cổ một con bé 16 tuổi yếu đuối và không có sức chống cự đấy ư?-đôi tay Hiểu Lam đưa lên đẩy nhẹ cán dao ra.
-Nhìn bề ngoài thì có vẻ là mỏng manh yếu đuối đấy nhưng ai biết trong cái đầu này chứa đựng những gì.
Người đàn ông bỏ con dao xuống, ánh mắt đưa xung quanh và dường như chẳng có ai để ý đến hành động vừa rồi của ông. Cất dao vào chỗ cũ, người đàn ông tiếp:
-Giờ thì nói đi, sao một đứa bé 16 tuổi lại biết được những điều không nên biết?
-Cháu ăn trộm đó-gương mặt cô bé lanh lợi, người đàn ông nhìn cô bé với anh mắt khó hiểu-tưởng trong chiếc cặp da sẽ là cả một gia tài, tưởng mình đã giàu ta ai ngờ chỉ nhận được một túi giấy vụn với thông tin không mấy cụ thể của các điệp vụ.
-Ta nên làm gì với một con nhỏ móc túi đây?
-Cháu sẽ giúp chú nhiều đấy.
Người đàn ông bật cười với sự láu lỉnh của cô. Còn Hiểu Lam lần đầu tiên sau 10 năm cô bé được trải lòng mình, gương mặt hiện ra sự thoải mái nhưng với sự thù hận lớn trong lòng, biểu hiện hiên tại của cô có phải thật lòng, hay chỉ là giả tạo để lấy lòng điệp vụ mật để ở lại bên cạnh người đàn ông này? Chẳng biết nữa, sau 10 năm đây là lần đầu tiên cô bé thật sự cảm thấy có chút gì đó vui, nhưng niềm vui nhỏ nhoi đó chưa đủ để cô bật ra nụ cười.