Ánh nắng xua tan màn đêm u tối. Tất cả trở lại với vẻ tinh khôi của một ngày mới. Tất cả những gì đã xảy ra trong đêm tối như một cơn ác mộng với cả hai người con gái. Máu, nước mắt, những lời tuyệt tình như một giấc mộng đã qua….Đau đớn biến mất thay vào đó là sự dằn vặt, khổ đau. Tất cả khi nhìn lại chỉ còn là một chấm nhỏ mơ hồ, nhưng không bao giờ khép kín….

Băng vô hồn ngồi trong lớp, ánh mắt mệt mỏi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Mọi thứ vẫn diễn ra, vẫn nhịp sống hối hả. Chỉ có mình nó là chậm lại, đau đớn chờ đợi mặc dù không có kết quả. Sự tuyệt tình của Ken làm trái tim nó rỉ máu, lời nói của Ân làm đầu nó như muốn nổ tung. Băng không ngờ yêu lại khổ đến vậy. Nó chỉ muốn bên cạnh người mình yêu, nhìn người mình yêu tươi cười, điều đó đâu lớn lao, tại sao nó lại không thể. Càng nghĩ Băng lại càng không thể trả lời được.

Quỳnh Dao chậm rãi tiến về bàn cô bạn thân. Cô ngồi xuống bên cạnh, không nói gì, im lặng suy nghĩ gì đó. Dao cất lời, giọng nói rất nhỏ như tự nói với chính mình:

- Theo cậu bên cạnh thế giới mình đang sống có tồn tại thế giới khác không

- Có – Băng vẫn nhìn bầu trời bên ngoài và đáp.

Dao hơi sửng sốt khi nghe câu trả lời của bạn. Nó cũng tin rằng trên trái đất này vẫn tồn tại một thế giới khác sao. Bất giác, Dao nhớ về Hàn Phong, người con trai của thế giới bóng đêm. Bây giờ nghĩ lại, cô thấy bản thân mình thật kì lạ. Đối diện với một sự thật khủng khiếp như thế mà vẫn dễ dàng chấp nhận. Dao lắc đầu để quên đi hình ảnh tối qua. Nhưng không thể, cảm giác nụ hôn nồng nàn, ngọt ngào của Phong làm cô si mê. Song hình ảnh thanh kiếm đầy máu trên tay Phong làm nó thoáng chốc run sợ.

- Tớ muốn không tin nhưng không được. Dù đã cố gắng phủ nhận tất cả chỉ là mơ nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ thật rõ ràng….Màu đen….máu….tất cả đều là thật. Thế giới ấy gần lắm nhưng lại cũng thật xa….

Những lời nói nửa chừng của Băng làm cho Dao khó hiểu. Cô không hiểu nó đang muốn đề cập đến gì. Nhưng Dao tin, Băng có một bí mật nào đó không thể nói ra, và cái bí mật ấy, rất có thể liên quan đến thế giới mà cô vô tình biết được. Nhìn người con gái nhỏ nhắn trước mặt, người bạn thân của cô, Dao không ngần ngại chia sẻ tất cả. Những gì cô biết được về Phong, Dao đã nói hết với Băng. Bởi giữ trong mình bí mật lớn như vậy thực sự khó chịu, cô muốn có người thông cảm, thấu hiểu. Và Băng là người duy nhất có thể làm được điều đó.

- Cho đến lúc này, tớ vẫn không thể tin mình lại quen biết một người không phải con người. Tớ đã nghĩ mình sẽ phải phản ứng thật dữ dội, phải tránh xa con người đó. Nhưng không hiểu sao tớ lại chấp nhận, dễ dàng để hình bóng đó đi vào con tim mình – Dao thủ thỉ bên tai Băng.

Nghe những lời nói của Dao, trái tim Băng lại nhói lên. Dường như Dao rất giống nó, cái cách tiếp nhận sự thật phũ phàng của cả hai đều rất yên tĩnh, nhẹ nhàng. Không có sự gào thét, trách móc, giận hờn mà chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối. Đáng tiếc là dù cả hai đã chấp nhận nhưng người trong cuộc thì lại không thể. Nếu như Phong có thể để Dao bên cạnh an ủi thì Ken lại làm Băng đau lòng khi kiên quyết từ chối. Cậu luôn như vậy, lựa chọn cô độc một mình gặm nhấm nỗi đau. Băng không tức giận khi Ken giấu nó mọi sự thật nhưng Băng hận cái cách cậu đẩy nó ra xa. Cậu cố tình lấy cái sự thật đó để xua đuổi nó. Điều đó làm trái tim Băng tổn thương. Phải chăng yêu chính là đớn đau!

- Cậu có nghĩ rằng chúng ta và những người thuộc thế giới ấy có thể…?

Không cần Băng nói hết, Dao đã hiểu ý của nó. Cô lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm. Dao chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Cô luôn cho rằng, nếu thích thì cứ việc đến bên nhau. Nhưng khi nghe nó hỏi, Dao lại thấy chột dạ. Có hay chăng hai con người không cùng một thế giới có thể đến với nhau. Điều này là có thể sao? Dao do dự không đáp. Thấy vậy, Băng mỉm cười chua chát. Ngay cả con người lạc quan như Dao cũng không thể dám chắc thì nó và Ken làm sao có thể….

- Vậy là tớ và Ken không thể sao?

Lời nói của Băng còn chưa nói hết thì nhóm Thiên Di xen vào. Thấy hai cô bạn tiu nghỉu một chỗ, Thiên Di chạy lại:

- Hai cô nàng hôm nay sao thế?

- Hai người bị ai đáng hả? Sao bộ mặt như đưa đám thế? – Hạo Kỳ xen vào.

Trước sự truy hỏi của nhóm bạn, Dao và Băng mỉm cười, nụ cười gượng gạo đáp lại. Sự tò mò của Dao về câu nói sau cùng của Băng vẫn chưa được giải đáp, nhưng có một chút gì đó trào dâng, và Dao nghĩ là mình đã hiểu ra vấn đề.

Ở góc lớp, Quỳnh Lam cầm trên tay bộ bài, từng ngón tay thon gọn xếp bài xuống mặt bàn. Từng con, từng con một được lật ra cùng với ánh mắt kinh ngạc của Lam. Dùng ánh mắt dò xét, Lam chầm chậm nhìn lại con bài. Bộ bài trên tay bỗng rơi xuống, ánh mắt Lam ánh lên rõ vẻ sợ hãi. Lam nhìn không chớp vào con bài trước mắt, rồi lại liếc tia nhìn khó hiểu về phía Băng. Đôi tay không kìm được mà run lên, khóe miệng khẽ phát ra tiếng khe khẽ: “ Ác quỷ trở về”.

*************************************

Mân mê chiếc hộp gỗ trên tay, ánh mắt Đăng mơ hồ nhìn vô định. Hình ảnh của Băng bỗng lướt qua trong trí óc làm trái tim cậu run lên. Cái cảm giác đó mới khốn khổ làm sao. Chiếc hộp gỗ trên tay Đăng rơi xuống, bung ra. Cậu giật mình nhặt lại, từ đáy hộp truyền lên cảm giác cộm cộm. Đăng ngồi xuống đất, chăm chú quan sát đáy hộp. Cậu đưa tay mân mê dưới đáy, cảm giác được sự trống rỗng ở đó, Đăng lấy tay gõ nhẹ xuống đáy. Đúng như dự đoán, đáy hộp bung ra, một tờ giấy rơi xuống. Cậu cầm tờ giấy lên, từng chút đọc nó. Một lần nữa trái tim Đăng như bị bóp nghẹt, đau đớn, bàng hoàng. Từng dòng chữ trong bức thư như dòng lũ trào dâng, nhấn chìm cậu trong tuyệt vọng.

Cánh cửa phòng bật mở, ông Vương từng bước tiến vào. Nhìn ánh mắt đỏ hoe của cậu, ông nhận ra được điều không bình thường. Ánh mắt nhanh chóng nhận ra sự xuất hiện tờ giấy trên tay cậu. Ông tiến đến, cầm tờ giấy lên xem. Ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi, lo lắng khi lướt qua nội dung bức thư. Cái điều mà ông muốn giấu bao lâu nay đã bị phát hiện, đúng là “cái kim trong bọc lâu ngày lòi ra”. Giọng điệu có phần hối lỗi:

- Xin lỗi vì đã giấu con chuyện này?

- Tại sao lại làm như vậy? – Đăng có phần cao giọng.

Không gian một lần nữa chìm vào im lặng. Thật khó để đưa ra một lời giải thích hợp lí. Nhưng nếu im lặng chỉ càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của Đăng, ông Vương chậm rãi cất lời:

- Hoàng Hải Đông đúng là cha con. Ngày ấy, khi mẹ con đến gặp ông ta lần cuối chính là đánh cược một mất một còn. Mẹ con nói rằng khi ấy chỉ cần ông ấy rời đi cùng mẹ con thì cả nhà ba người sẽ cùng sống hạnh phúc. Đáng tiếc là người đàn ông đó quá lạnh lùng, chấp nhận buông tay Mộc Tuyết vì gia đình. Vì quá hận ông ta nên mẹ mới quyết định để con trả thù cho bà. Mộc Tuyết dặn ta nhất quyết không được nói cho con biết chuyện này. Nhưng cuối cùng mẹ con vẫn không thể tuyệt tình trả thù Hải Đông. Có lẽ bà ấy vẫn còn yêu hắn ta nên mới để lại bức thư này. Bà ấy muốn con biết sự thật này để ngăn lại mối thù khi xưa, để tha thứ cho hắn ta. – Ông Vương thở dài.

Càng nghe trái tim Đăng càng đau đớn. Cha cậu là một thiên thần, một kẻ luôn tìm cách giết cậu, một kẻ phụ tình đem đến cái chết cho mẹ cậu. Vậy mà đến cuối cùng mẹ cậu vẫn nhân từ để cho ông ta một con đường sống. Càng nghĩ Đăng càng thấy chua xót cho tình yêu của mẹ. Bà quá đáng thương khi dành hết tình cảm cho một kẻ cầm thú.

- Nhật Đăng, bây giờ con đã biết sự thật. Mọi chuyện ta để con quyết định. Nhưng có một điều ta muốn con biết, dù con có quyết định thế nào thì mối thù này ta vẫn phải trả. Kể cả đó có là cha đẻ của con thì ta vẫn phải giết hắn ta, lấy máu hắn an ủi linh hồn mẹ con. – Ông Vương kiên định nói tiếp.

- Nguời đã yêu mẹ con nhu vậy, tại sao khi ấy lại không ngăn bà lại?

- Là ta không thể ngăn chứ không phải ta không muốn. Dù ta có làm gì mẹ con vẫn không bao giờ nhìn về phía ta, nghe theo lời ta nói – Ông Vương chua xót nói.

Một lần nữa Đăng lại chìm vào câm lặng. Nhưng rồi hình bóng Băng hiện lên làm cho cậu thấy mơ hồ. Cố gắng che dấu đi những cảm xúc trong trái tim, Đăng lên tiếng:

- Dù ông ta là bố con, nhưng ông ta cũng là kẻ thù giết chết mẹ con, con không thể tha thứ cho kẻ đã khiến mẹ con phải ra đi trong uất ức như vậy. Con sẽ khiến ông ta phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm.

Ông Vương vô cùng cảm kích khi nghe Đăng nói thế. Ông nắm lấy bờ vai cậu, ánh mắt đầy kì vọng:

- Cảm ơn con.

- Đó là trách nhiệm của con. Vì mẹ và vì chính bản thân con, người không cần nói cảm ơn.

Nhưng dù Đăng có nói thế nào thì việc cậu chấp nhận trả thù cũng đã tạo động lực vô cùng lớn cho ông. Điều đó càng tăng thêm quyết tâm trả thù trong lòng ông.

- Sắp đến ngày phá giải phong ấn sức mạnh của con. Vì vậy những ngày này con đừng ra ngoài, hãy ở trong nhà. Bây giờ không chỉ có thiên thần mà cả ác quỷ cũng đang săn lùng con. Sức mạnh của con là sự uy hiếp lớn nhất đối với chúng. Vì vậy hãy ở đây cho đến khi sức mạnh được giải phóng. – Ông Vương nói

Đăng gật đầu thay cho lời đáp. Cậu từ từ tiến về phía cửa sổ, đưa mắt nhìn về phương xa, nơi bầu trời xanh ngắt với những cánh chim tự do bay lượn....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play