Nó đang ở trên xe gặm cái hambergơ ngon lành, hắn thì đã ăn xong lúc trưa rồi. Bây giờ sẽ đi tiếp một nơi nữa để hoàn thành luôn cái bức tranh còn lại,
-Đi chi cho xa thế ở nhà tôi vẽ được rồi, oành… măm măm. – Nó nói xong liền ngoặm một miếng bánh to.
-Tôi có lòng chở cô đi cho cô vẽ mấy tấm này là có lí do hết nghe chưa
-Lí do gì?
-Trả công, có thưởng phải chia cho một nữa.
-Ok, vậy nếu tôi được thưởng cái váy sẽ cắt nữa bên cho anh nhá. – Nó cười.
-… - Hắn nhìn nó á khẩu.
Nó lè lưỡi nhìn phía trước, nắng vàng buổi chiều hắt nhẹ, hắn sang một cua quẹo, mùi muối biển nhẹ hắt lên nồng hơn và khung cảnh vùng biển lớn làm nó choáng ngợp, là biển đấy. Nó ngáo ra mặt ( vui quá í mà) đánh rơi luôn cái bánh ăn dở.
Sau vài chục phút đơ mặt như thế, nó biểu cảm sung sướng tột độ. Vừa xuống xe là nó đã chạy đến thành tường nhìn xuống. Rộng quá là rộng luôn, lâu lắm rồi nó mới đi chơi ở đây một lần. Sung sướng thật, mùi biển hắt vào thật rõ, nó thở căng lòng ngực,tay dang rộng thích thú. Hắn đi theo sau, vẻ mặt vô cùng bình thường, đút tay vào túi quần đi đến đứng cạnh nó. Gió mạnh phản phất mái tóc nâu của hắn trông vô cùng quyến rũ, đôi mắt khép hờ thưởng thức. Nó nhìn hắn thật lâu, “đẹp quá” ,nó nói khe khẽ. Nhưng không biết hắn có nghe hay không mà sau khi vừa nói xong, hắn ghé sát tai nó, nói một câu rất chi là tự sướng.
-Tôi biết tôi đẹp nên không cần em nhắc.
-Ơ hơ … hơ…
Với gương mặt hết sức gian tà, hắn cười nham đi trước để nó ở đằng sau với gương mặt ngây ngây như vừa trên trời rơi xuống. Sợ bị lạc nên nó nhanh chóng tỉnh táo phi theo. Biển vẫn vỗ sóng rì rào xanh biếc.
-Với góc này chắc vẽ được. – Nó xoay xoay hai ngón tay giơ lên hình vuông ngắm ngía.
-Lẹ đi nấm lùn, giờ đã là 2 h rồi đấy, về nhà cũng khoảng 8 giờ. Tôi còn phải làm bài tập nữa và còn pla… pla… pla…. – Hắn liếng thoắng một tràng.
Nó không để ý đến hắn, càng không để ý những lời hắn nói, nó đang tập trung vẽ, không thể để mất tập trung vì hắn được.
-Xong rồi. – Nó hô to sau hai tiếng vẽ tranh mệt nhừ.
-Ủa, hắn đi đâu rồi.
Cảm thấy có một sự quê nhẹ khi mà nó chẳng thấy hắn đâu, mà chỉ thấy mình tự kỉ la lên, nó lấy tay che mặt tỏ vẻ vô cùng mắc cỡ. Hắn xuất hiện, trên tay cầm vài món ăn nhẹ bốc khói. Mũi của nó nhanh chóng “định dạng” nơi có thức ăn, nhanh chân chạy đến ( tham ăn nhờ =.=). Hắn ngồi xuống bãi cát, ăn một hộp, nó một hộp ăn trong rất ngon lành. Trời còn rất sáng, nhiều người qua lại ghê. Hắn ăn rất nhanh, chỉ vài phút là đã thấy cái hộp trống rỗng.
-Ăn như heo hèn chi mập cũng như heo.
-Sao cô biết tôi mập như heo ? – Hắn nhìn nó bằng cặp mắt khống mấy khả quan.
-Chẳng phải anh đã từng đè lên tôi sao ? – Nó vẫn ngây ngô chạy theo câu chuyện.
-Sao tôi lại đè lên em nhỉ? – Hắn nháy mắt.
-Tại tôi kéo. – Nó ăn xong nói tiếp.
-Rồi sao đó sau nữa ta? – Hắn tiếp tục khơi gợi.
-À… sao đó thì…
Nó bỗng chốc im bặt, hai má đỏ ửng lên. Lại làm nó nhớ câu chuyện đó nữa rồi, ngại quá a>.< , hắn cười khúc khích. Nó không nói gì,ngồi dậy chạy xuống biển, nó muốn cảm nhận nước biển một chút. Sóng vỗ rì rào, tràn lên chân nó thật thích. Hắn đứng lên, khoanh tay nhìn, nó cười trông vui thật. Bỗng một ý nghĩ gian tà lóe lên trong đầu. Hắn đi chân trần xuống cát min, săn ống quần lên mắt cá, tay xoa xoa vào nhau thích thú. Nó vô tư không biết có luồn nguy hiểm ngay sau lưng.
-A!!!!! Thả tôi xuống.
Tiếng hét thất thanh của nó vang lên, nó đang bị nhất bỗng trên không bởi hắn, tay không ngừng hươ tứ lung tung, chân đạp tùm lum. Hắn vẫn không thả xuống, chỉ có đôi chân là thoăn thoắt đi xuống sâu.
-Hic hic, anh thả tôi xuống đi, đừng bảo là anh định thả tôi xuống đấy nhé. – Nó nước mắt ngắn dài.
-Đúng rồi đấy, hehe. Cô sẽ được bơi lội thỏa thích sau khi tôi ném xuống.
-Đừng! đừng mà.. hic hic… tha cho tôi, thả tôi xuống mau!!!
Hắn cười ranh ma nhìn nó, nó khóc làm hắn rất vui ( thú vui tao nhã của anh !?). Nó không ngừng đấm mạnh hắn. Nó không thể xuống được, sâu lắm. Thấy nó có chút tội nghiệp, hắn thả nó lên bờ. Chưa gì đã khóc thét thế còn vui gì nữa. Nó khóc òa lên:
-ANH BỊ ĐIÊN À!!! Huhu… Tôi không thích xuống đó rồi mà… hichic.. Tôi ghét anh… Oa oa oa!!!
-Nè đừng khóc mà, mọi người sẽ nghĩ tôi bắt nạt cô đấy.
Nó vẫn khóc lớn thật lớn còn hắn thì sợ run người luôn, hắn không thích thấy ai khóc hết, vừa xấu lại vừa thấy yếu đuối. Mọi người nhìn hắn e ngại, nó thì không ngừng khóc thật to. Sợ cảnh tượng này sẽ rắc rồi thêm, hắn đưa tay gạt nước mắt trên mặt nó, ôm nó vào lòng “ an ủi”:
-Thôi, xin lỗi, tôi không tốt, đừng khóc nữa mà. Lát đi ăn ha, Nín đi mà. Em khóc xấu lắm.
-Hic… hic … Thật không?– Nó hỏi mắt vẫn ngân ngấn nước.( mới lúc nãy vừa ăn mà =.=)
-Thật, giờ đi luôn nha, 5h rồi.
-Nhưng về nhà thì sao, ngày mai còn đi học nữa… hức hức. – Nó vẫn còn thút thích.
-Đành ở đây chứ sao, về nhà cũng không kịp.
Chưa kịp để nó hỏi xong, hắn đã nhanh chóng thu dọn đồ quăng lên xe chạy đến chợ đêm đông đúc vì sợ nó sẽ “lặp lại lịch sữ” lần hai. Ăn xong, hắn và nó dạo một vòng quanh chợ, mấy cô gái ở đó cứ nhìn hắn không ngớt làm nó cũng bị lây theo luôn, khó chịu mà không biết làm sao hết. Nghe tiếng ồn ào, nó kéo hắn chạy lại xem ngay, a là chơi trò chơi nhỉ, trông cũng vui, nó hào hứng nhìn. Người xung quanh rất đông bu kín lấn cả nó luôn.
-Còn ai muốn chơi không? – Tiếng MC dõng dạc hô to.
-Tôi … tôi.. –Một vài cặp chạy lên.
-Còn thiếu một cặp nữa. Ai.. ai? một nam một nữ nhé.
Nó đang do dự, một phần muốn chơi, một phần sợ hắn không đồng ý. Nhìn xung quanh định thăm dò, nó phát hiện hắn đã đi đâu mất tiêu MC lại lên tiếng:
-Mời em, em Thiên Tố.
-Hở, tôi sao. – Nó nhìn bàn tay MC đang chỉ mình mặt tỏ vẻ khó hiểu.
-Vâng, em sẽ chơi cùng cậu Lạc Hy.
-Lạc… Lạc Hy ?
Theo hướng ông MC chỉ thì hắn đã đứng trên đó lúc nào, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ bình thường. Nó cưởi tươi rói nhảy lên, đôi mắt long lanh nhìn hắn cảm thán.
-Luật chơi của chúng ta như sau, tôi sẽ nhờ các bạn bước qua đây, chúng ta sẽ chơi trò nhảy lò cò về đích các cặp buộc sợi dây này vào một chân cùng nhau nhảy về đích, ai nhảy nhanh nhất sau này sẽ được ăn hải sản miễn phí ở đây.
Nghe từ ăn hải sản miễn phí là mắt nó sáng rực rỡ như thấy vàng rồi. Nó nhanh chân kéo hắn đang nhăn mặt vào chỗ theo chỉ dẫn của ông MC có cái áo sặc sỡ. Nó cột dây vào chân, hắn cũng vậy.
-Biết thế này tôi sẽ không chơi đâu, kì cục.
-Ráng đi ha, tôi muốn ăn hải sản thôi. – Nó phụng phịu chu mỏ.
-Đành vậy. – Hắn cụp mắt, ai bảo nó dễ thương quá chứ.
-Tôi nói 123 em nhảy theo tôi nha.
-OK. – Nó nháy mắt.
Ông MC hô to:
-Cuộc thi BẮT ĐẦU!!!!
Nó cố nhảy theo hiệu lệnh của hắn rất nhanh đã vượt qua hai cặp nhung dễ té quá, nó cứ lắc qua lắc lại hoài, thật sự không đơn giản à nha.
-Nắm tay tôi này. – Hắn đưa tay nắm lấy tay nó
-Ừm. Cố lên , vì món hải sản của tôi nha. – Nó quyết tâm.
Cứ thế hai người nhanh chóng về đích trong sự hoan hô của mọi người và trong niềm vui sướng của nó.
-Đội của LẠC HY đã thắng!!!!! – Ông MC la lớn . Đám đông vỗ tay hưởng ứng.
Nó hạnh phúc quá, bất ngờ nữa. Thắng rồi a, nó thắng rồi hắn cười vui, nó ôm hắn một cách bất ngờ làm hắn suýt té rồi cũng vỗ vào lưng nó dịu dàng.
-Thắng rồi đó, chúng ta thắng rồi Yeah.!!!!.
-Mời hai em bước lên đây nhận thưởng.
-Cám ơn ạ.
Nó nhận hai tấm vé đi ra xe, ăn kiểu này không hết luôn a.
-Anh giỏi lắm. Này cho anh một vé.
-Chứ sao, dù sao tôi cũng là Thiếu gia nhà họ D… - Hắn bỗng im lặng.
-Sao không nói tiếp, bị gì à.
-Không không, dù sao tôi cũng là con nhà giàu mà, mấy chuyện nhỏ như vầy có sao.
-Ờ, vậy đi thôi,.