Thế là kết thúc buổi hội, nó vươn vai có chút mệt mỏi. Bây giờ nó chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon thôi. Ngày mai nó còn vào sớm trực nhật nữa. Nhìn đống quà sau xe nó hơi bất ngờ. Lúc mua nó chỉ lấy và lấy không ngờ nhìn lại thấy nhiều thật. Hắn cất tiếng phá tan không khí:

-Sao lúc nãy không dùng võ mà để hắn chọc ghẹo thế ?

-À, lúc đó hoảng quá nên quên mất tiêu. – Nó cười trừ, tay gãi đầu trông đáng yêu vô cùng.

-Hỏi này chút được không…

-À, ừ cứ hỏi.

-Em thích cỏ bốn lá lắm à?

-Không hẳn, nhưng cũng có thể. – Nó trả lời mập mờ.

-Vì sao? – Hắn cứ hỏi nhưng mắt vẫn song song nhìn thẳng, tay cứ xoay vô lăng vòng vòng.

-Nó có ý nghĩa đấy. Mỗi lá của nó đều mang một ý nghĩa riêng hết.

1 nhánh là niềm tin
2 nhánh là hy vọng
3 nhánh là tình yêu
4 nhánh là may mắn
“One leaf is for glory
The second for riches
The third for love
and the forth for health”

Nó ngân nga câu hát vừa tiếng Anh vừa tiếng Việt trông rất buồn cười

-Vậy sao. Vậy còn một vấn đề nữa…

Hắn ậm ờ, vì hắn muốn hỏi chuyện sợi dây chuyền một chút. Nó nhìn hắn nhưng không nói gì, gật đầu nhẹ nhìn khung cảnh xung quanh, đèn đường chiếu rọi bóng khung cảnh.

-Sợi dây chuyền trong hộp ấy…. Tôi muốn biết về nó nếu em không phiền. Xin lỗi vì không có em tôi lại…

-Không sao, bình thường thôi. Nó là quà của bà tôi. Bà đã qua đời lúc tôi 2 tuổi. Bà tôi làm nghề đá quý. Sợi dây chuyền đó bà đã tự tay làm cho đứa cháu gái là tôi. Nó bị mòn vì năm tháng rồi, cũng 12 năm rồi nhỉ, tôi cũng không có gì để tiếc nhưng nếu có thể thì tôi muốn đeo nó. Bà tôi đã mất vì căn bệnh quái ác.

-Xin lỗi…

Không khí yên ắng bao trùm tất cả, chỉ có tiếng gió xéo và tiếng xe trên đường. Hắn nhìn nó, nó không nói gì nhưng ánh mắt lục bảo ấy nói lên tất cả, một chút buồn đọng trên đôi mắt ấy. Nó cười che lấp khoảng trống lấy điện thoại ra xem những thứ mình đã chụp và ghi lại. Bỗng nó nhìn lên trời cao, màn đêm đã xuống chỉ còn nhiều sao lấp lánh trên kia. Chắc mai trời nắng. ( cái này hơ lãng nhỉ =.=)

Tới nhà rồi, nó khệ nệ xách đồ vào trong, không quên chúc hắn ngủ ngon. Hắn sẽ về nhà nếu không có chuyện gì quan trọng để ngủ lại. Nhà hắn vẫn sáng đèn. Thanh Đình đang ở trong. Hắn bước vào, thấy nhỏ em đang xem TV.

-Sao chưa ngủ nữa nhóc.

-Chờ anh thôi. – Thanh Đình ngáp oài.

-Ừ, ngủ đi.

-Anh bảo vệ bạn em tốt chứ? – Nhỏ vẫn dán mắt vào màn hình, tay cầm ly nước.

-Tại sao em hỏi thế. – Hắn khựng lại, nhỏ em biết chuyện này lâu rồi, nhưng lần đấu nhỏ hỏi như thế.

-Không có gì đâu, chỉ hỏi vậy thôi. Anh mà làm nó bị sứt mẻ thì em sẽ tính sổ với anh đấy. ( giống Thiên Ân ghê)

-Sao ai cũng nói vậy không biết. – Hắn nhúng vai lên lầu.

Thanh Đình nhìn hắn, miệng nở nụ cười nham, cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó. Hắn không để ý rằng Thanh Đình vừa mới đi đâu về còn chưa kịp thay đồ.

@_@_@_@_@_@_@_@_@_@ hết chap 21 @_@_@_@_@_@_@_@_@_@_@_@_@_@

Vậy Thanh Đình đã đi đâu ? với ai ??? Mời các bạn đón xem ở các chap sau nhe Hehe!!!!

Chap này hơi buồn+ ngắn => nhảm , nhưng Au cam kết chap sau sẽ vui hết cỡ luôn nha =^.^=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play