Buổi tối người ta tổ chức lễ hội khai mạc du lịch, có bắn pháo hoa nữa, nên ai cũng háo hức đổ xô ra biển xem pháo hoa thành ra bãi biển đông nghịt người, chả mấy chốc mà cả bọn lạc mất nhau.

“ Người đông như thế này biết đường đâu mà tìm? Để lát nữa người tản bớt rồi tìm nhau cũng được.”

Lúc ấy tôi đang háo hức xem pháo hoa nên không để ý, chứ giờ nghĩ lại hình như đây là thuyết âm mưu của bọn con trai thì phải, làm gì có chuyện tách thành từng đôi hợp lí thế được.

Đứa ham vui là tôi cũng mặc kệ chân đau, lếch thếch chen chúc chạy vào đám đông hòng kiếm được chỗ xem rõ nhất. Nhưng sức của tôi làm sao mà bì được với cả đám người sắp dính vào thành một dòng người chứ, tôi cứ chen được vào là lại bị tung ra liền.

Tôi dậm chân, giận tím người luôn á. Mà còn giận hơn là thằng nhóc đi cùng cũng rõ cao, hắn chỉ cần đứng đó thôi là xem được rồi, đứa chân ngắn như tôi chắc phải bắc ghế đẩu lên quá.

Còn chưa chen vào được thì pháo hoa đã bắn lên sáng cả bầu trời.

Tôi rướn người lên nhìn nhưng chỉ thấy được phần rìa rìa. Mà chân thì bị đám đông vô tình dẫm vào, đau muốn thấu trời xanh.

“ Lên đây đi.”

Thiên Ân cõng tôi lên, để tôi nhìn rõ hơn. Ồ, đúng là khác biệt hẳn, nhưng mà tôi lại tức nữa rồi. Cái thằng nhóc này ăn gì mà cao chót vót vậy trời?

Tôi nhéo nhéo má hắn, cái trò này giờ thành thói quen mỗi khi hắn cõng tôi rồi.

“ Khai ra mau, ăn thuốc tiên gì mà cao thế này? Xì ra đây không ta sẽ nhéo nát má ngươi.”

Hắn cười cười. “ Cậu cao nữa làm gì, cứ như thế này được rồi.”

“ Tại sao vậy?”

“ Tại sao cái gì mà tại sao, thế này mới trông dễ thương nè.”

Má ơi, cứ thế này thì có ngày tôi bị sâu hết cả hàm răng mất. Cơ mà kệ đi, đằng nào tôi cũng thích ăn đường nên tôi không ngại sâu răng đâu.

Mãi sau này tôi mới vỡ lẽ, cơ bản tôi nhỏ thế này thì hắn mới có thể một tay dễ dàng túm cổ xách với lôi, chớ cao quá thì làm sao mà túm được.

Vì lâu lắm mới được dịp tụ tập nên cả đám tám banh trời lở đất xuyên đêm, thề thốt là sáng mai sẽ đi ngắm bình minh mà chẳng đứa nào chịu dậy. Ngủ một mạch tới trưa trờ trưa trật thì tôi bị đánh thức bởi chuông điện thoại.

Là Đại tỷ từ phương xa gọi về.

“ Alo, mẹ ạ?”

Giọng mẹ tôi ở bên kia hốt hoảng. “ Bà ngoại bị ốm rồi, công việc của bố chưa xong nên bố mẹ chưa về được, hai đứa xuống thăm bà rồi báo tình hình lại cho mẹ nhé.”

Tôi tỉnh cả ngủ, vội vàng xỏ dép chạy đi gọi Bảo An. Cả hai đứa luống cuống làm cả bọn cũng cuống cuồng đi theo.

Nhà ông bà ngoại có hẳn một trang trại lớn cùng căn nhà gỗ xinh xinh nằm ở vùng ngoại ô. Cây cối ông bà trồng mà kết quả thì nhiều thôi rồi, đã thế quả nào quả nấy lại còn to chà bá lửa, thu hoạch thì thôi mỏi tay mỏi chân luôn. Mấy cô em bò sữa thì em nào em nấy mũm mĩm mập mạp khỏe mạnh nên sữa và phomát lúc nào cũng chất lượng.

Sạp hoa quả của ông bà chỉ bán vào sáng thứ 2 thôi, nhưng lúc nào lúc nào cũng người ra người vào nườm nượp, nhiều khi bán hết hàng rồi vẫn có người đến hỏi mua.

Có lần tôi hỏi ông: Tại sao ông không bán cả những ngày khác nữa, quả trong vườn vẫn còn xum xuê mà?

Ông cười nhẹ nhàng rồi ôn tồn bảo: Nếu cháu hái nhiều thì cây sẽ bị đau, nó sẽ giận dỗi và năm tới sẽ không ra quả để bán nữa đâu.

Lúc ấy tôi còn bé xíu, cũng gật gù ra vẻ hiểu hiểu, còn chạy ra xoa xoa an ủi cho cái cây rồi dặn nó sang năm phải ra quả làm cả nhà cười chảy cả nước mắt.

Thật ra, ông bà không bán là để dành cho chúng tôi những quả tươi nhất, ngon nhất. Mỗi tháng chúng tôi dành ra hai ngày nghỉ, tới nhà ông bà phụ ông bà thu hoạch lại còn được hưởng đủ thứ.

Vừa về đến nhà ông bà, con Summer chạy ra sủa ầm ĩ, cái đuôi vẫy vẫy không ngừng. Summer là con chó ông bà nuôi để trông nhà, cơ mà tôi thấy nó được ông bà chiều quá nên trông hơi mập mập ngu ngu, chả có tướng chó trông nhà gì hết.

Ngay lúc này nó lao rầm rập vào người tôi vào Bảo An, hết dụi rồi liếm. Còn thì mấy người đằng sau nó cũng chả biết là lạ hay quen, cũng lao vào dụi dụi.

Thế này thì trộm vào nhà thì chắc nó bế con con này đi đầu tiên cho mà xem.

Tôi và Bảo An vội vàng chạy vào nhà, không biết bà đã khỏe lại chưa thì thấy ông ngoại ngồi cạnh ghế sopha còn bà ngoại thì… đang nằm trên ghế sopha gác chân nhai bánh mỳ.

Thấy tôi, bà vẫy vẫy. “ Mấy đứa đến đấy à? Hí hí.”

Cái hí hí này như nào lại làm tôi liên tưởng đến Đại tỷ ấy nhỉ.

“ Bà có sao không ạ? Con nghe bảo bà bị ốm ạ?”

Bà phẩy phẩy tay. “ Ối xồi, có sao đâu, nay đói quá nên lả ấy mà.”

Phải biết là ông ngoại tôi cực kỳ cực kỳ yêu bà, chăm chút từ cọng tóc đến từng cái móng tay một, cho nên cái chuyện mà bà bị đói tới ngất… là muôn vạn phần phi lý.

Tôi và Bảo An ăn ý liếc thầm, chắc chắn có biến.

Bà ngoại ngóc đầu dậy. “ Ô, mấy đứa dắt cả bạn theo đấy à?”

Ấy chà, giờ mới nhớ ra một cơ số thành phần đang đứng ngơ ngơ ở đằng sau, bị chúng tôi bơ từ nãy giờ.

“ Ông bà ơi, đây là bạn của tụi con ạ.”

Tôi giới thiệu từng người với ông bà, bọn Cà Chua thi thoảng cũng tới đây chơi nên ông bà biết mặt rồi, bởi vì còn có việc phải làm nên bọn Xuân Lam về trước rồi nên còn Thiên Ân và em dâu đi cùng với bọn tôi là ông bà chưa gặp thôi. Sau đó bà ngoại ngồi phắt dậy, xoa xoa cằm.

“ Thế… trong đây đứa nào là người yêu của Bảo An ấy nhỉ?”

Lạy chúa, chắc mẹ tôi lại buôn dưa cho bà ít thông tin đây mà.

“ Từ từ, chúng bây đừng nói, để bà đoán.” Bà nhìn nhìn một lượt, rồi chỉ vào em dâu. “ Đây, bà duyệt cháu này làm cháu dâu nhé, Bảo An nhé.”

Tôi ngồi cạnh vội vàng vuốt mồ hôi. Amen, bà tôi rađa cũng chẳng kém Đại tỷ tí nào, có khi còn hơn ấy.

“ Thế còn nhóc này? Cháu có đồng ý con nhóc Bảo Bình này không?”

Tôi vuốt mồ hôi lần nữa. Bà ơi, ai lại hỏi thẳng thế bao giờ? Tuy bọn cháu là người yêu, cơ mà cháu vẫn xấu hổ lắm.

Trong ánh mắt mong chờ của bà, Thiên Ân lễ phép gật đầu.

“ Dạ, có cháu đồng ý ạ.”

Bà ngoại “Ye” một tiếng, hết sức đon đả kéo cả bọn đi vào trong nhà, lấy hoa quả lấy sữa cho chúng tôi ăn.

Còn tôi len lén đi ra, mon men tới gần ông ngoại đang chống cằm ngồi ngoài hiên.

“ Ông ơi, ông. Bà lại giận dỗi gì phải không ông?”

Ông nhìn tôi đầy oan ức. Thế này cũng đủ hiểu rồi nhen.

“ Hôm qua con Summer làm vỡ cái bình trà mà ông thích nhất, ông mắng nó một trận, thế là bà giận ông.”

Gì vô lý vậy chời? Ớ khoan, tôi thấy có vẻ giống giống Đại tỷ thỏ bông hồng bữa trước ấy nhỉ.

“ Xong, mặc cho ông dỗ dành bà ấy cương quyết đòi tuyệt thực cho bằng được. Nhịn từ tối hôm qua đến sáng hôm nay thì bị lả như vậy đó.”

Nói xong, ông bĩu môi ngước mặt lên. “ Lần này ông dỗi cho bả biết mặt.”

Tôi ngồi một bên lặng lẽ bấm đồng hồ xem ông dỗi được bao lâu. Y như rằng lúc sau bà đưa quả tới cho ông, vừa đút cho ông ăn là ông đã vui vẻ nắn nắn tay bà như chưa hề có chuyện gì xảy ra rồi.

Nhưng cũng có tiến bộ, dỗi lâu hơn lần trước được hẳn 3 giây, tôi ra hiệu cho Bảo An phụ trách làm thư ký vội vàng vào ghi kết quả vào kỷ lục gia đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play