Một ngày trước, bình minh ở Boston sương mù dày đặc.

Sáng sớm, bánh xe của chiếc valy ma sát trên đường phố phát ra tiếng vang.

Thẩm Khê dùng ứng dụng dẫn đường trên di động, đi hai vòng lớn, mới tìm được phòng trọ của Giang Diễn.

Cô muốn cho Giang Diễn một bất ngờ, cho nên giấu diếm mọi người, ngồi máy bay cả đêm chạy đến. Trước khi đi, còn đăng tấm ảnh 2,3 ngày trước cùng bạn bè dạo phố để ngụy trang.

Nghĩ tới Giang Diễn lúc mở cửa sẽ có vẻ mặt “Giật mình”,trong lòng cô liền đắc ý hả hê.

Nhưng mở cửa lại là một cô gái, mặc chiếc áo sơ mi lụa đen cùng váy chữ A cân xứng, một chút nếp gấp cũng không có, áo lót lông cừu màu xám nhạt, dáng vẻ thông minh giỏi giang, đối lập với cô luôn mang dáng vẻ học sinhh trung học.

Thẩm Khê liếc nhìn quyển sách cô gái kia cầm trên tay, hẳn là bạn học của Giang Diễn, nhưng mấy từ tiếng Anh đó quá phức tạp, cô nhìn mà chẳng hiểu gì, hồ đồ lờ mờ nói xin lỗi, cảm thấy là chính mình đi nhầm.

Cho đến khi đối phương thong dong tự nhiên nói ra câu kia: “Tôi là bạn gái của Giang, cô đến tìm anh ấy sao?”

Cô phản xạ có điều kiện, liền nói mình quả thật là tìm sai, mặc kệ đối phương tin hay không tin, kéo valy bỏ chạy.

Chạy ra đường cái, Thẩm Khê đầu óc lúc này mới hoạt động.

Cô chạy cái rắm.

Không phải nên trực tiếp đáp lại một câu: “Tôi mới là bạn gái Giang Diễn, cô là ai?” sao?

Thẩm Khê kéo valy trở về, tuy đường đi cũng không phức tạp, nhưng cô vừa đi, chính là nửa giờ.

Đường đi lạ lẫm, những tòa nhà không giống nhau, ký hiệu xem không hiểu lắm, mọi người đều đang nói ngôn ngữ khác. Cô như đến một thế giới khác.

Ở trong một thế giới khác, Giang Diễn có hay không thích một cô bé khác. Thẩm Khê đột nhiên hết thảy đều không thể xác định. Cô biết rõ, thời điểm này gọi điện thoại hỏi Giang Diễn mới là biện pháp tốt nhất.

Nhưng Thẩm Khê đột nhiên không dám đối mặt.

Cô lo lắng Giang Diễn sẽ ở đầu bên kia điện thoại, dùng giọng nói bình thản như nước nói: “Thẩm Khê, chúng ta chưa từng chung một chỗ.”

Cô cũng tự cảm thấy, Giang Diễn không phải loại người bỉ ổi bắt cá hai tay, cô sợ là, ở trong lòng Giang Diễn, cô chỉ là cô gái nhà bên cạnh luôn quấn quýt anh, là cô gái môn đăngn hộ đôi hết sức thích hợp để kết hôn, mà không phải một người bạn gái chân chính.

Không phải là bạn gái chân chính, cho nên, cũng không cần thiết nói cho cô biết anh đã có bạn gái mới.

Thêm hai giờ nữa, Thẩm Khê quay đầu đi thẳng đến sân bay.

Cô chính là một con đà điểu không có tiền đồ như vậy.

Trong sân bay người đến người đi, Thẩm Khê kéo áo choàng, thân thể ấm áp, nhưng nước mắt rơi xuống lộp độp.

Tiểu Giang anh là tên khốn kiếp, thế nhưng sớm tinh mơ trong phòng có nữ nhân!

Tức giận, Thẩm Khê mở hành lý, quyết định đem những thứ bên trong muốn đưa cho Giang Diễn đều vứt bỏ.

Hành lý dài 28 tấc đầy ắp, chỉ có một phần là quần áo của cô.

Còn lại đều là mang cho Giang Diễn, Giang Thành hồng trà, cam của úc, Mỹ không có; thuốc bao tử, biết rõ anh thường thức đêm, mua cho anh nhãn hiệu anh thường dùng; chocolate, ở Mỹ trên đường đều là chocolate, nhưng đây là Thẩm Khê tự làm...

Thẩm Khê một túi lại một túi lôi ra, không cẩn thận, hơn phân nửa hành lý đều rớt xuống.

Thùng rác ở chỗ không xa, Thẩm Khê mới vừa đứng dậy, chân liền truyền đến ê ẩm đau đớn...

Bệnh cũ, cô mười mấy tiếng ngồi lâu sau lại đứng lâu nên phát tác.

Thẩm Khê trong tay cầm túi chocolate, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước.

--

Thẩm Khê học múa, từ 7 tuổi đến 12 tuổi, từ một cô bé thân thể không phối hợp, chậm rãi trở thành tiểu kim tinh nghệ thuật trong đoàn, sau đó trở thành người múa dẫn đầu.

12 tuổi, Thẩm Khê được cử đi tham gia cuộc thi vũ đạo do đài thiếu nhi Giang thành tổ chức, thuận lợi tiến vào vòng chung kết, nghe nói quán quân có thể cùng đài thiếu nhi ký hợp đồng trở thành tiểu minh tinh.

Thẩm Khê vì thế rất hưng phấn, so với Thẩm Khê còn hưng phấn hơn là Thẩm Học Kiên cùng Mẫn Nhu, bọn họ mặc dù một chút hứng thú cũng không có đối với chuyện con gái trở thành minh tinh, nhưng bảo bối của bọn họ vào chung kết, nên rất tự hào.

Từ Lỵ cũng thật kích động, sau khi ở Thẩm gia sờ mặt Thẩm Khê mấy cái, biết rõ tin tức trước tiên liền xông về nhà nói một câu: “Lão Giang, co dâu chúng ta đi tham gia chung kết nha!”

Giang Trường Hoài đang cùng Giang Diễn đang đánh cờ, lúc này Giang Diễn đã đánh xong,Giang Trường Hoài vừa nghe đến “Tin tức tốt”, lập tức đem quân cờ quăng ra, thuận tiện vung tay lên, đem bàn cờ đánh loạn, nói: “Tốt, cùng đi!”

Từ Lỵ này mới phát hiện Giang Diễn ở nhà, mất tự nhiên ho khan một tiếng.

Giang Diễn nhàn nhạt liếc Giang Trường Hoài cùng Từ Lỵ một cái, đem viên cờ để vào vị trí cũ, nói: “Tiếp tục.”

Giang Trường Hoài trơ mắt nhìn con trai cùng bàn cờ, đau đầu muốn nứt: “Vừa nãy không phải như thế, ta khi nào thì lại bị….?”

Giang Diễn không mặn không lạt nói: “ Không sai. Bất quá cuối cùng thắng bại sẽ phải phân rõ thôi.”

Giang Trường Hoài đành phải vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngày mai Khê Khê đi thi, cùng đi cổ vũ Khê Khê cố gắng lên a.”

“Không đi.” Giang Diễn xem Giang Trường Hoài này là muốn chơi xỏ lá đến cùng, đem quân cờ lại từ từ thu vào. Cũng không phải là không muốn đi, mà là vì Từ Lỵ vừa mới dùng hai chữ “Con dâu “.edit Nhi Leona lqđ

Từ Lỵ ngồi xuống, oán trách nhìn Giang Diễn một cái, nói: “Con sao lại như vậy nha. Lần trước cuộc thi của con buồn tẻ như vậy, Tiểu Khê đều đi, còn kéo dài vài giờ. Tiểu Khê thi chỉ mười lăm phút, con đều không đi xem.”

Giang Diễn ngón tay thon dài khẽ vuốt quân cờ, nhàn nhạt nói rõ: “Con cũng không phải cô ấy.” Rồi sau đó trầm mặt liền lên lầu, để lại Giang Trường Hoài cùng Từ Lỵ nhìn nhau.

Từ Lỵ vẻ mặt không giải thích được: “Thằng nhóc này thời kỳ phản nghịch có phải tới quá nhanh không?”

Giang Trường Hoài lúng ta lúng túng: “Con trai chúng ta từ nhỏ liền không giống những đứa trẻ khác... Cũng không phải là một ngày hai ngày...”

Giang Diễn đi lên lầu, mở đèn, muốn tìm quyển sách xem, nhưng khi ngồi ở trước bàn, liền nhìn đến cửa sổ đối diện, rèm cửa hồng phấn bị kéo ra, ánh sáng màu vàng ấm hắt ra, Thẩm Khê đang ở trong phòng đi tới đi lui.

Thẩm Khê Thẩm Khê, sao ở đâu cũng là Thẩm Khê.

Kể từ màn mưa hoa anh đào hôm đó, Giang Diễn hàng năm đều ở mong đợi cô gái trong làn mưa đó.

Anh ban đầu nghĩ, không nên như vậy, đáng sợ hơn, anh phát hiện cho dù Thẩm Khê không ở bên cạnh anh, khắp thế giới của anh tất cả đều là Thẩm Khê.

Bạn bè anh sẽ cùng anh nói chuyện về Thẩm Khê, nói cô đáng yêu, còn nói Thẩm Khê là nhà anh nuôi từ bé, cha mẹ trên bàn cơm cũng nói về Thẩm Khê, cả giáo viên cũng sẽ nói với anh, Thẩm Khê gần đây thành tích có chút không tốt, nhớ giúp đỡ cô.

Loại cảm giác này, khiến Giang Diễn tâm phiền ý loạn, đến lúc đánh cờ cũng gặp cô bên kia cửa sổ.

Giang Diễn nằm ở trên giường buồn bực, chạy tới khu biệt thự trong công viên nhỏ, ngồi ở trên ghế đá ngẩn người.

Cũng không lâu lắm, liền thấy Thẩm Khê mặc váy nhỏ hết sức đơn bạc chạy ra, ngồi trên xích đu lắc lư lắc lư.

Thẩm Khê rõ ràng cũng đang ngẩn người, cũng không chú ý đến Giang Diễn,ngồi ở gần đó.

Giang Diễn vốn là muốn đợi Thẩm Khê rời khỏi, anh lại đi, không nghĩ tới cô ngồi đến nửa giờ. Ánh trăng ôn nhu cực kỳ, mềm mại chiếu trên người cô, cô cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn, Giang Diễn không tự chủ ho khan một tiếng.

Thẩm Khê sợ hết hồn, quay đầu lại thấy anh, mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lập tức là dáng vẻ tươi cười: “Tiểu Giang, anh sao cũng ở đây a.”

Giang Diễn thần sắc lạnh nhạt trả lời: “Em sao tối khuya còn một mình ở chỗ này.”

Thẩm Khê bưng mặt, nói: “Người ta rất khẩn trương. Muốn một mình yên tĩnh.”

Này là cô gần nhất xem trong truyện tranh học chiêu thức mới, mỗi khi nữ chính muốn dự thêm trọng yếu trận đấu lúc, tổng muốn đi ra lẳng lặng, nhưng cô kỳ thật cũng không biết lẳng lặng là ai.

“Ừ, em cố gắng lên.” Giang Diễn nên được có chút ít lấy lệ.

Thẩm Khê lại liếc mắt cười một tiếng, trong mắt đều là vui vẻ: “Em sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà Tiểu Giang, anh ngày mai không đến xem à. Anh tới bây giờ còn chưa có xem em khiêu vũ, nếu anh tới em nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn.”

Giang Diễn có chút không tự nhiên vặn vẹo mặt, anh có xem qua cô khiêu vũ, xem qua thật nhiều lần thật nhiều lần, vì để tránh cho về sau còn tiếp tục nhìn như vậy, Giang Diễn vẫn có chút kiên quyết trả lời một câu: “Anh không đi, anh có việc đi tìm sư phụ.”

Anh nói dối.

Thẩm Khê có chút tiếc nuối cúi đầu, nhưng rất nhanh liền cười: “Cũng là đâu. Mẹ ta nói Tiểu Giang anh ngươi hiện tại cũng là tham gia cả nước trận đấu, ta bây giờ còn chỉ là tham gia này loại tiểu trận đấu đâu.”

Giang Diễn nghĩ nói thêm câu nữa, Thẩm Khê đã bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Tiểu Giang anh còn tham gia cuộc thi Số học, còn có trận đấu cờ, đều là giải quốc gia, Tiểu Giang anh thật là lợi hại.”

Giang Diễn sợ cô lại tán thưởng, đành phải nói: “Đi thôi, khuya lắm rồi.”

“Ừm.” Thẩm Khê cười cười, dẫm lên 2 mảnh lá rụng, mới đi trở về.

Cô đi ở phía trước, Giang Diễn ở phía sau,gió đêm khẽ nổi lên, Giang Diễn cảm thấy Thẩm Khê ăn mặc có chút đơn bạc, anh kéo khóa áo thể thao của mình, lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Một đoạn đường ngắn ngủi, Giang Diễn ở phia sau Thẩm Khê, cởi vào cởi ra áo khoác nhiều lần, Lúc hai chữ “Thẩm Khê” phát ra, Thẩm Khê đã đến nhà.

Thẩm Khê quay đầu lại, thanh âm sung sướng: “anh Tiểu Giang, tạm biệt.”

Giọng cô cực kỳ thanh thúy, lúc Giang Diễn về nhà, Từ Lỵ liền đứng trên hành lang nói: “Chậc chậc, thì ra là hẹn nhau gặp mặt a.”

Giang Diễn nhíu nhíu mày, trong nội tâm không hiểu thêm chút ít ảo não.

Loại ảo não này liên tục duy trì đến sáng thứ 2, Từ Lỵ và Giang Trường Hoài thúc giục Giang Diễn nhiều lần, anh vẫn bất động như núi ở thư phòng luyện đánh cờ, cuối cùng Từ Lỵ cùng Giang Trường Hoài phẫn nộ rời đi.

Giang Diễn trên tay cầm một con cờ, thật lâu vẫn không hạ xuống, Giang Trường Hoài có lẽ không nhìn ra,nhưng anh tự biết, ván cờ này, không đánh xong được.edit Nhi Leona lqđ

Thời gian qua đi, lúc chín giờ rưỡi, Giang Diễn rốt cục vẫn dừng ván cờ, cầm áo khoác xông ra ngoài. Khi đó anh cũng không có quá nhiều tiền tiêu vặt, chạy tới trạm xe buýt, chờ thật lâu mới chen lên xe bus hướng về rạp hát lớn.

Giang Diễn rất ít khi ngồi xe công cộng, Giang Trường Hoài là người sớm nhất ở Giang Thành có xe riêng.

Trước đó chỉ khi ngẫu nhiên đi tiệm sách, Giang Diễn mới ngồi xe bus.

Giờ cao điểm, xe công cộng bị kẹt lại một thời gian dài, Giang Diễn hơn một giờ mới tới rạp hát lớn, liền nhìn thấy người lớn lục đục dắt co nhỏ từ rạp hát lớn đi ra.

Đã tan cuộc.

Cửa rạp hát dán một tấm poster, cô bé mặc váy ba-lê ưu nhã khom lưng, bóng lưng có chút giống Thẩm Khê, Giang Diễn nhìn trong chốc lát, im lặng không lên tiếng trở về.

Lúc anh về đến nhà, cho là Từ Lỵ sẽ hỏi anh đi nơi nào, kết quả Từ Lỵ chỉ ngồi ở trong phòng khách thở dài.

Từ Lỵ nói: “Khê Khê sáng hôm nay cảm mạo, trên sân khấu choáng váng ngã xuống, dây chằng bị thương nghiêm trọng, bây giờ còn đang ở bệnh viện.”

Tai Giang Diễn giống như đột nhiên bị bịt kín, những lời sau đó của Từ Lỵ, anh đều không nghe rõ, đại khái là Thẩm Khê về sau sẽ không thể khiêu vũ, đáng thương cho cô luyện nhiều năm như thế, cũng rất có thiên phú.

Giang Diễn đột nhiên nghĩ, nếu như tối qua anh cho Thẩm Khê mang áo khoác của mình, cô có phải sẽ không cảm mạo. Nếu như anh chịu kiên trì nhường Thẩm Khê, cô có phải hiện tại cũng sẽ không bị thương. Nếu như anh đi xem cô thi, có phải hay không, cô sẽ biểu hiện được tốt hơn.

Lúc Giang Diễn đi bệnh viện thăm Thẩm Khê, Thẩm Khê đã cùng mọi người không việc gì cười hì hì ăn bánh ngọt chocolate. Nhìn thấy anh còn xúc một thìa, đưa cho anh: “Tiểu Giang, anh có muốn ăn hay không, ăn ngon lắm.” Giọng nói có chút khàn khàn, Thẩm Khê rất nhanh liền đỏ mặt thu tay lại, “A em cảm mạo, sẽ lây bệnh cho anh.”

Giang Diễn tâm đột nhiên bị nhéo một cái.

Anh luôn giống như đối với mọi việc trên đời đều không có có cảm giác, nhưng khi đó, anh rõ ràng cảm nhận được đau đớn, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Chân còn đau sao?”

Thẩm Khê gật gật đầu, lại lắc đầu, trong mắt mang theo chút vui vẻ: “Tiểu Giang, anh tới nhìn ta, khúc sư phụ hội sẽ không trách ngươi a.”

Giang Diễn cúi đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Khê...”

Rất nhiều người đến thăm Thẩm Khê, lời Giang Diễn muốn nói còn chưa nói ra, ngược lại Thẩm Khê nói rất nhiều, đều là trả lời câu hỏi của mọi người, luôn là vẻ mặt vui mừng ha ha: “Do quá khẩn trương thôi, cảm mạo còn cả đêm không ngủ, liền té xỉu. Dù sao mình cũng không muốn khiêu vũ. Hì hì, về sau em muốn cùng Tiểu Giang học cờ vây.”

“Khiêu vũ rất mệt mỏi, về sau em cũng không cần ép dẻo chân nữa. Mẹ em cũng nói học đến 13 tuổi là tốt rồi.”

“Em cũng muốn thi trường trung học Ngoại Ngữ Giang Thành. Mẹ em nói anh Tiểu Giang chắc chắn có thể thi đậu, sau đó...”

Giang Diễn nghe được khẽ đỏ mặt, nếu là trước kia hẳn sẽ chạy đi, nhưng cũng không biết có phải áy náy với Thẩm Khê, anh liên tục ngồi bên cạnh Thẩm Khê,đút từng miếng từng miếng bánh ngọt chocolate.

Thẩm Khê nói chuyện không che miệng, nhưng lúc nuốt bánh ngọt, bên tai cũng có chút nóng, mềm mại oán giận một tiếng: “Người ta chỉ là chân bị thương, cũng không phải là tay.”

Giang Diễn liếc cô một cái.

Thẩm Khê xoa bả vai rầm rì, hít một hơi khí lạnh, đem miếng bánh ngọt toàn bộ nuốt vào, vuốt vuốt bụng: “Ôi!. Em ăn nhiều như thế, về sau lại không thể khiêu vũ, nhất định sẽ béo phì.”

Giang Diễn bỏ dĩa bánh ngọt trống không xuống, rốt cục vẫn phải hỏi một câu: “Thẩm Khê, thật sự không khiêu vũ nữa sao?”

Thẩm Khê nhìn Giang Diễn một cái, vài năm nay, anh rất ít khi dùng thanh âm này cùng cô nói chuyện, sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp, thiếu niên ngồi ở dưới ánh mặt trời, đôi mắt hiện ra ánh sáng ôn hòa.

Thẩm Khê đôi mắt bỗng cay cay, nước mắt rớt xuống...

Giang Diễn vỗ vỗ lưng cô, Thẩm Khê cúi người xuống, sâu kín khóc, rồi sau đó càng khóc càng lớn tiếng: “Tiểu Giang, làm sao bây giờ, chân rất đau, bác sĩ nói sau này cũng sẽ như vậy, không thể đứng quá lâu, cũng không thể ngồi quá lâu,... Em nhiều năm như thế cũng chỉ học được khiêu vũ.”

“Không có vũ đạo là sở trường đặc biệt, em chắc chắn thi không đậu, thi rớt trường trung học Ngoại Ngữ Giang Thành, không thể học cùng một trường với anh...”

“Ô ô ô...”

Một Thẩm Khê vô tư cười cả ngày, khi đối mặt với Giang Diễn, cuối cùng khóc òa lên.

Sau cùng, còn nói một câu: “Ô ô ô, Tiểu Giang, em còn muốn ăn chocolate.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play