Qua một mùa đông lạnh giá, hoa tươi lại nở rộ dọc bờ sông Salchia. Những tia nắng bình minh rơi lắc rắc trên từng nhành cây, lá cỏ. Trong ánh sương đang tan dần, một cô bé tay xách giỏ dâu tây đang chạy trên con đường mòn vắng vẻ.

Bỗng...

Cô bé vấp ngã...

Chiếc giỏ văng đi, những trái dâu lăn lăn trong bụi cát...

Cô bé đau lắm, nhưng không khóc, chỉ chầm chậm đứng dậy. Cũng chẳng phủi đi bụi bẩn bám trên váy áo, cô bé lặng lẽ đưa mắt nhìn những trái dâu rơi vương vãi trên đường.

Gần đó có hai cậu bé đang ngồi câu cá, nhưng hai cậu không còn chú tâm vào những chiếc cần câu nữa, mà đang ngẩn người ngắm nhìn cô bé. Cô bé ấy xinh đẹp như một tiểu thiên thần vậy: Mái tóc dài mềm bay phơ phất và chiếc váy màu xanh lam, đôi mắt sáng trong như sương mai. Những hình ảnh thật đáng yêu...

Rồi một cậu bé nói:

"Chúng ta phải nhặt lại những trái dâu giúp cô ấy."

Hai cậu bé bắt đầu chạy đến và nhặt những trái dâu nằm lăn lóc tội nghiệp, cố gắng không bỏ sót một trái nào dù nhiều trái lẫn vào trong bụi cỏ.

Cô bé vẫn lặng lẽ đứng đó với một bên đầu gối rướm máu. Trong gió phảng phất mùi hương của hoa thủy tiên hòa quyện trong hương dâu.

"Cám ơn hai cậu..." - Cô bé nói khi nhận lại giỏ dâu, nước mắt chợt chảy tràn trên mi.

"Ừ, nhưng cậu đừng khóc nữa." - Cậu bé xinh xắn mỉm cười, cảm thấy hơi lạ kì, sao đến bây giờ cô bé mới khóc nhỉ?

Cậu bé tóc bạch kim cũng mỉm cười nhưng không nói gì, thực ra là vì... đang ngậm một trái dâu trong miệng.

Đó là lần đầu tiên Hamyna gặp Falachy và Paharo, năm ấy cô bé 11 tuổi. Falachy và Paharo thì lớn hơn Hamyna một tuổi. Falachy có mái tóc màu nâu nhạt cắt ngắn gọn gàng, gương mặt rất sáng và đôi mắt ấm áp. Còn Paharo thì có mái tóc bạch kim hơi dài một chút, gương mặt cậu cũng rất khôi ngô dù từ sâu trong đôi mắt cậu dường như có một nét gì đó hơi buồn.

Hamyna cứ khóc suốt trên đường trở về nhà, dù Falachy đã cố gắng an ủi bằng cách kể cho cô bé nghe những câu chuyện vui, và Paharo thì đã xé một mảnh áo của mình để băng bó vết thương cho cô bé. Hamyna khóc không phải vì đau hay vì những trái dâu trong giỏ đa phần đều đã dập nát, mà đơn giản là một khi đã khóc thì cô bé không thể dừng lại được, chỉ vậy thôi. Falachy và Paharo không hiểu được điều đơn giản ấy nên hai cậu cảm thấy áy náy lắm, không biết làm cách nào để cô bé ngưng khóc.

"Cậu thích dâu tây lắm phải không?" - Falachy hỏi cô bé.

Hamyna khẽ gật đầu rồi cô bé lại khóc.

"Vậy sau này tớ sẽ tặng cậu cả một cơn mưa dâu tây nhé?" - Falachy nói, giọng cậu bé rất nghiêm túc - "Tớ hứa đấy!"

Hamyna quay nhìn Falachy, trong khoảnh khắc đôi mắt cô bé long lanh những tia sáng:

"Ừ..."

Và cô bé nở một nụ cười thật tươi.

Đó là nụ cười đẹp nhất mà Falachy từng thấy, một nụ cười mà nhiều năm sau cậu cũng sẽ không quên. Và Paharo cũng vậy, cậu vẫn lặng lẽ đi bên Falachy và Hamyna, chiếc áo rách trông thật đáng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play