“Thầy Phương” Tiếng gọi oa oa của người trước cánh cửa phòng bệnh khiến Thành Phương giật mình ngoảnh lại, anh đặt quyển sách xuống bàn, mỉm cười nhìn cô gái.
“Đừng gọi anh là Thầy nữa, em không thấy rất già sao?”
“Không thấy, em quen rồi! Hôm nay anh cảm thấy thế nào?” Cô gái ôm theo bình cách nhiệt đặt xuống, ân cần hỏi han.
“Anh ổn” Thành Phương gật đầu đáp, giống như một thói quen, ánh mắt anh nhìn xa xăm ngoài bên kia cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì?
Nhu Luyến thở dài bước nhanh tới kéo màn cửa lại, ngăn trước tầm nhìn của anh, thấp giọng nói khẽ:
“Thành Phương, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp”
“Anh biết” Thành Phương không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói tiếp: “Chắc chắc cô ấy sẽ thi tốt”
Nhu Luyến không biết nói điều gì lúc này để an ủi, để sẻ chia tâm sự trong lòng Thành Phương, có lẽ ngay cả người thân cận nhất như cô cũng không hiểu anh đang nghĩ gì.
“Thành Phương, em nghĩ anh nên cho Thương Thương biết. Như thế này thật quá tàn nhẫn với cô ấy”
“Như vậy mới là tốt nhất, anh muốn Thương Thương được vui vẻ”
“Anh cũng biết cô ấy sẽ không vui mà” Nhu Luyến muốn gào lên, bất lực trước sự cố chấp của Thành Phương. Cô thua anh rồi!
“Nhu Luyến, hứa với anh đừng cho cô ấy biết”
“Em biết, em hứa, ngày nào anh cũng bắt em lặp lại câu này”
“Nhu Luyến, cô nhóc của anh làm phiền em trông nom rồi!”
“Em không trông, anh phải khỏe lên rồi tự mình mang hạnh phúc đến cho cô ấy” Khóe mắt Nhu Luyến cay xè, cô khàn giọng nức nở.
Thành Phương nở một nụ cười yếu ớt, anh trầm mặc cúi đầu không lộ rõ tâm tư. Tâm anh đau, tim anh cũng rỉ máu, đâu phải anh không muốn bên cô, đâu phải anh muốn tự lừa người dối mình. Anh không có khả năng mang đến đến cho cô hạnh phúc nên đành lặng lẽ buông tay, ít ra bây giờ cô có hận anh nhưng không phải chịu đựng nỗi đau quá lâu.
Cuộc đời tươi đẹp của người con gái, anh không muốn cô phải phí hoài thanh xuân vào một người như anh. Thương Thương xứng đáng có được hạnh phúc, cô ấy không nên ở bên cạnh anh.
Thương Thương, anh nợ cô không phải chỉ là lời xin lỗi.
Anh có thể cho mọi người biết bệnh tình của mình, duy chỉ giấu mình cô. Thậm chí còn nóinhững lời tuyệt tình, tàn nhẫn làm cô đau lòng, khiến cô phải hận anh.
Từng giây, từng phút, Thành Phương không thôi nghĩ về người con gái có nụ cười rạng rỡ như ánh dương, giọng nói trong trẻo khuấy đảo tâm trí kiên định của anh.
Anh vẫn còn nhớ rõ gương mặt đỏ bừng ngày nào, bẽn lẽn nhìn anh và nói:
"Thầy Phương, em thích thầy"
"Thầy Phương, em sắp không còn là học trò của thầy rồi!"
"Thành Phương, khi em tốt nghiệp... anh có thể đồng ý hẹn hò với em không?"
Thương Thương, em là nỗi hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời anh.
Thương Thương, tạm biệt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT