"Diệp tổng, ngày mai có buổi huấn luyện văn hoá công ty cô muốn tham dự không?" Alma đi vào văn phòng Diệp Tử, nhìn thấy Diệp Tử vẫn như thường ngày ngồi ở bàn làm việc ký tên.
"Đi, đến nói vài câu. Ngày mai là quản lí đến huấn luyện sao?"
"Đúng vậy."
"Tốt, vừa rồi tôi nhận được mail của quản lí công ty con thành phố S bên Trung Quốc, nói bên đó có không ít vấn đề, hy vọng tôi qua một chuyến giải quyết, tôi nghĩ gần đây bên này cũng không có vấn đề gì lớn, cô chuẩn bị giúp tôi vé máy bay đi Trung Quốc ngày kia. À, đúng rồi, lát nữa nói với người huấn luyện chuẩn bị để cô ấy đi Trung Quốc công tác với tôi." Diệp Tử ngẩng đầu nói với Alma.
"Vâng, được. Vậy có cần tôi đi theo không..."
"Không cần, cô ở đây giúp tôi xử lý công việc."
Alma gật đầu.
Sau khi Alma đi ra ngoài, Diệp Tử buông xuống báo biểu trong tay, đứng lên xoay người nhìn dưới lầu, cô đã muốn đứng ở vị trí cao nhất, không hiểu sao lại cảm thấy hư không, loại cảm giác này tựa hồ sau khi Tần Tiểu Mặc xuất hiện mới có, cô không phải người quá si tình, sau khi mang theo hành lí trở về Anh, tình cảm dành cho Chung Tiểu Viên giống như đã chôn vùi ở địa phương kia. Từ chuyện này có thể thấy được, cô không phải là một người cố chấp, không thích thì không thích, cô sẽ không đi cưỡng cầu, có nói thêm cũng không được gì.
Chỉ là Tần Tiểu Mặc chủ động làm cho cô cảm nhận được điều mà trước kia cô chưa bao giờ cảm thụ qua... Khó có thể diễn tả bằng ngôn từ gì đó, dù sao bây giờ Tần Tiểu Mặc đã đi vào suy nghĩ của cô.
Mỗi ngày không ngừng nhắn tin, Tần Tiểu Mặc khi rảnh còn cùng cô nói voice, Diệp Tử bề ngoài thoạt nhìn không được tự nhiên, thật ra chỉ cần cách hơn ba tiếng Tần Tiểu Mặc không liên lạc với cô, trong lòng cô liền thầm oán trách.
Lần này, đã muốn trôi qua một ngày, vậy mà từ tối qua Tần Tiểu Mặc bắt đầu không có liên lạc, Diệp Tử da mặt mỏng, không muốn chủ động tìm cô ấy, nhưng thật sự không yên lòng, sợ cô ấy đã xảy ra chuyện gì, vì vậy rõ ràng là mượn cớ đi công tác để đi nhìn Tần Tiểu Mặc.
Điện thoại vang lên, Diệp Tử phục hồi lại tinh thần, nghe máy.
"Diệp tổng, có phải cô có hẹn trước với quản lí tiêu thụ của tập đoàn Lạc Mạn?"
"Ừ, hắn tới rồi sao?"
"Đúng vậy. Mr. Smith đang chờ ở phòng tiếp khách."
"Được, giờ tôi đi xuống. Có đem trái cây lên chưa?"
"Đã có, còn có một chút bánh ngọt và cà phê."
"Tốt, vất vả cho cô rồi."
Trong mắt nhân viên, Diệp Tử là một người sếp vô cùng tốt, khẳng khái hào phóng, ôn nhu, đối với mọi người rất lịch sự.
"Bryon, đợi lâu chưa."
"Không có, cô xem, tôi đến chỗ các cô như đến quán ăn thưởng thức a." Quản lí tiêu thụ của Lạc Mạn là một người đàn ông trung niên người Anh. Hắn chỉ bánh cafe trên bàn nói ra.
"Các cô ấy hẳn là nên đem cà phê đổi thành hồng trà, ông vẫn luôn thích hồng trà hơn cà phê." Diệp Tử cười cười, nói ra.
"Cô vẫn nhớ rõ?" Mr.Smith kinh ngạc hỏi, bọn họ chỉ dùng cơm chung một lần, hắn không nghĩ tới Diệp Tử có thể cẩn thận đến trình độ này.
Diệp Tử mỉm cười. Cô biết làm thế nào để tăng thiện cảm với khách hàng, chẳng qua chỉ cần cẩn thận quan sát rồi ghi nhớ, như vậy có thể giúp công ty của mình nâng cao hơn một bước, cớ gì lại không làm.
"Ha ha, cùng Diệp tổng hợp tác chính là thoải mái nhất. Tốt lắm, bây giờ chúng ta bàn về sản phẩm mới lần này, đây là hợp đồng bên phía tôi, đại khái tổng hợp lại một ít đề nghị của Viễn Duy cùng ý tưởng của chúng tôi, cô xem qua một chút."
"Được." Diệp Tử tiếp nhận hợp đồng, đặt ở một bên.
Bryon là một người Anh điển hình, rất có phong độ, nói chuyện công tác cũng lịch sự như vậy, Diệp Tử trò chuyện với hắn khoảng hai tiếng thì bàn xong công việc.
"Làm sao hôm nay Diệp tổng lại tự mình tiếp chuyện với tôi, tôi thực kinh ngạc a, cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
"Hôm nay quản lí tiêu thụ của Viễn Duy có chuyện nhà cần giải quyết, vừa vặn tôi cũng rảnh, đến trò chuyện phiếm với ông đúng là làm tôi thật cao hứng."
"Vậy sao, ha ha ha..."
"Đương nhiên, đúng rồi, Tiêu tổng gần đây vẫn tốt chứ? Hoạt động gần đây đều không có nhìn thấy anh ta."
"Tiêu tổng đi Trung Quốc, hình như có chuyện gì muốn làm, cụ thể tôi cũng không biết rõ." MR.Smith cười rất chân thành, nói như vậy làm người khác không thể soi mói. Diệp Tử cười cười, kinh doanh như chiến trường, không ai sẽ đem nhược điểm và đời tư tiết lộ cho người khác, về chuyện tổng giám đốc Lạc Mạn, khả năng nhân viên trong công ty chia nhóm mà thảo luận khí thế ngất trời, nhưng khi ra ngoài nhất định mọi người đều nói năng thận trọng. Đây là quy tắc ngầm của bất cứ tập đoàn công ty nào, Viễn Duy cũng vậy.
Tiêu Nhuận đi Trung Quốc, nhất định là đi tìm Tần Tiểu Mặc, đoán chừng có lẽ cũng vì chuyện Tiểu Mặc theo hình cảnh đi. Từ tâm tư riêng của Diệp Tử mà nói, cô hi vọng Tiêu Nhuận có thể giải quyết ổn thoả chuyện này, nếu không sẽ nuôi dưỡng một mối hoạ ngầm, đừng nói người nhà Tiêu gia, mà ngay cả cô cũng không có cách nào thôi lo lắng. Nếu ở Anh thì tốt rồi, dù sao cô ấy ở đây có chuyện gì mọi người có thể chạy đến giúp, nhưng Tiểu Mặc ở Trung Quốc, đó là một địa phương thần bí và nguy hiểm hơn so với bất kì nơi nào khác, Diệp Tử hoàn toàn không có khả năng nắm bắt tình hình.
"Thật sự sao? Thật là trùng hợp, gần đây tôi cũng đang định đi Trung Quốc công tác, nói không chừng còn có thể gặp nhau a." Diệp Tử vẻ mặt kinh ngạc.
"A? hai người thật đúng là có duyên phận..."
Tiễn Mr.Smith về rồi, Diệp Tử cầm di động nhắn vài chữ, sau đó lại xoá hết, để điện thoại xuống, qua vài phút lại lấy điện thoại ra lần nữa, cứ như thế mấy lần, mới cắn chặt răng gởi tin nhắn cho Tần Tiểu Mặc, kỳ thật nội dung cũng rất bình thường, chính là câu Tần Tiểu Mặc thường xuyên hỏi cô "Đã ăn chưa?"
Diệp Tử vốn cho rằng dựa theo tính cách Tần Tiểu Mặc, rất nhanh sẽ mừng rỡ mà trả lời tin nhắn của mình. Nhưng không nghĩ tới ngồi trước máy tính đợi hai tiếng, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Tử nhìn chằm chằm muốn cháy cả điện thoại.
"Diệp tổng, buổi huấn luyện rất nhanh sẽ bắt đầu."
"Tôi biết rồi."
Diệp Tử đứng lên, nhét điện thoại vào túi áo. Ra khỏi văn phòng rồi, Diệp Tử lại lấy điện thoại chuyển sang chế độ rung, lúc này mới đi vào phòng họp.
Từng công ty đều có hoạt động văn hoá riêng của công ty đó, Viễn Duy cũng không ngoại lệ, Diệp Tử cảm thấy kiếm được tiền hẳn nên duy trì công ích, nhưng công ích không phải làm cho có, để lấy tiếng, cho nên ngoại trừ quyên góp tiền cho bên ngoài, hàng năm cô đều tổ chức buổi huấn luyện về phương diện này cho nhân viên, cũng sẽ tổ chức hoạt động quyên góp. Đối với chuyện này, Diệp Tử chưa bao giờ bắt buộc, nhưng trừ khi nhân viên Viễn Duy có tình huống đặc biệt nào đó, nếu không bọn họ đều sẽ đi theo Diệp Tử làm công ích.
P/S: tks + cmt đi. Hic buồn quá chừng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT