[Chị Diệp, em đã về đến nhà. o(>_<)o] Diệp Tử đang làm việc đến đau đầu, QQ liền báo tin, mở ra xem, tất nhiên là tin nhắn của Tần Tiểu Mặc.
Không tự giác mà giương lên khóe miệng cười cười, tay Diệp Tử lập tức duỗi ra hướng về phía bàn phím.
[về đến nhà là tốt rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi.]
[em không thấy mệt, hôm nay chị có ngoan ngoãn ăn cơm không?]
[ ăn, giữa trưa A Mai đưa tới, nhờ phúc của em, người trong công ty ai cũng nhìn chị giống như nhìn quái vật, nhất là Alma.] giữa trưa A Mai đưa cơm lại đây, vừa vặn cô nhìn máy tính lâu, mắt cũng bị mỏi, nên không kêu cô ấy đưa lên, mà tự mình đi xuống lấy, trên đường nhân viên Viễn Duy nhìn gói thức ăn trong tay cô, ánh mắt người nào nhìn cũng như muốn có lửa.
[tạo thói quen là tốt rồi.] Tần Tiểu Mặc thật cao hứng vì Diệp Tử ngoan ngoãn nghe lời mình, thân thể Diệp Tử quả thật không điều dưỡng không được.
[Ừ.]
[chị Diệp, em rất nhớ chị... /(ㄒoㄒ)/]
Gửi xong cái tin này, Tần Tiểu Mặc ngồi trước máy tính đợi ước chừng nửa tiếng, Diệp Tử cũng không nói thêm lời nào.
Hít một hơi, Tần Tiểu Mặc liền đứng dậy đi giúp mẹ làm việc nhà, cô vẫn là nóng vội dọa đến chị Diệp sao, chỉ là cô quả thật rất nhớ chị Diệp.
Bên này Diệp Tử vốn nghĩ muốn trả lời, nhưng không biết nên nói cái gì, ngồi trước máy tính suy nghĩ mười mấy phút đồng hồ, đến khi Alma tiến vào kêu chính mình.
"Diệp tổng, chút nữa còn có cuộc họp, nên chuẩn bị." Alma đem hợp đồng đưa cho Diệp Tử.
"Nhanh như vậy đã đến rồi?" Diệp Tử kinh ngạc hỏi, đây không phải là vừa mới phân phó thôi sao.
"Vâng, nhân viên soạn hợp đồng mấy ngày nay nghỉ đều đã trở lại, nhiều người, rất nhiệt tình. Thức đêm hoàn thành."
"Tốt. Tháng này cấp bọn họ cùng bộ thiết kế thêm tiền thưởng." Diệp Tử nhìn nhìn hợp đồng trong tay, chất lượng cũng không tệ lắm, tính khả thi rất cao.
"Vâng."
"Báo cáo tài vụ của mấy công ty con bên Mỹ thì sao? Thiên Ưng, Uy Hàng rồi các công ty khác nữa..."
"Uy Hàng ngày hôm qua truyền tới, lát nữa tôi đưa cho cô. Về phần Thiên Ưng, còn chưa có."
"Thiên Ưng nên đổi quản lí." Diệp Tử nghĩ nghĩ, nói ra.
"Đem phó phòng quản lí hợp đồng điều qua làm quản lí đi. Chút nữa cô đi nghĩ soạn thư cho hắn đổi đi nơi khác." Diệp Tử nói với Alma.
"Được."
"Vậy tôi đi ra ngoài trước." Alma hướng Diệp Tử gật gật đầu, xoay người rời đi nhưng bị Diệp Tử gọi lại.
"Alma, cô cũng theo tôi nhiều năm, có hay không muốn đổi hoàn cảnh công tác, bên Trung Quốc thiếu một người phụ trách."
"Diệp tổng, tôi..." Alma nhíu mày, cô hiểu được Diệp Tử là muốn tốt cho cô, muốn cô có chức vị cao hơn, nhưng cô quả thật còn không nghĩ rời đi nơi này.
"Cô nói cho tôi biết cô nghĩ muốn đi hay không."
Alma lắc đầu. Diệp Tử cúi đầu cười cười, kỳ thật kết quả này cô cũng nghĩ tới.
"Tốt, vậy tiếp tục đi theo tôi làm, ngày nào đó suy nghĩ lại liền nói với tôi. Tôi tin tưởng năng lực của cô."
"Được, cảm ơn Diệp tổng..." Alma mỉm cười với Diệp Tử, quay đầu rời khỏi văn phòng.
Với nhân viên, Diệp Tử luôn có thể vô cùng nhiệt tình tận tâm, làm người lãnh đạo Viễn Duy, không thể nghi ngờ là cô phi thường đủ tư cách, thưởng phạt phân minh, chỉ cần anh có năng lực, sẽ có thể đạt được điều anh muốn, vô luận là tiền tài, hay là quyền lực.
******
Tần Tiểu Mặc về đến nhà liền hạnh phúc nhiều lắm, bà Tần chưa bao giờ cùng con gái tách ra quá lâu như vậy, cho nên vào buổi tối Tần Tiểu Mặc trở về, hai người cùng nhau làm một bàn lớn đồ ăn.
"Đến đây, ăn nhiều chút, nhìn con ốm quá." Bà Tần gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén Tiểu Mặc.
"Mẹ... Con mới đi vài ngày, gia gia cùng anh trai đều chọn món ngon cho con ăn, như thế nào ốm được." Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ mà nói.
"Quên nữa, gia gia của con thân thể thế nào, có khỏe không? Còn anh hai con, haizz... Đã lâu không có gặp được anh của con." Bà Tần để đũa xuống, nghĩ đến Tiêu Nhuận trong lòng bà liền khó chịu.
"Gia gia đã già, thân thể không thể nào tốt, mỗi ngày đều uống thuốc. Ngược lại anh hai thoạt nhìn rất tốt. Vừa cao vừa đẹp trai, rất nhiều cô gái theo đuổi. Lạc Mạn cũng được anh hai phát triển rất khá. Mẹ...mẹ đừng khó chịu, anh thực sự yêu mẹ, anh nói làm xong việc liền tới thăm mẹ." Tần Tiểu Mặc an ủi.
"Ừ, vậy là tốt rồi..." bà Tần cười cười, nhiều năm trôi qua như vậy, con trai và con gái đều trưởng thành, hiểu chuyện.
"Mẹ, ăn đi... Mẹ làm sao đồng ý cho con theo hình cảnh, không phải vẫn luôn phản đối sao?" Tần Tiểu Mặc gắp đồ ăn cho mẹ, rồi hỏi.
"Con đó, chỉ biết làm ta giận. Tính tình cứng rắn như con, ta không đáp ứng con sẽ không đi sao? Chuyện con muốn làm ta chỗ nào ngăn được, mất công đến lúc đó con cường ngạnh với ta, còn không bằng bây giờ đáp ứng cho rồi, miễn một chút tranh cãi." Bà Tần là một người suy nghĩ sự tình thực toàn diện, luôn biết nên làm thế nào là tốt nhất.
"Mẹ... Mẹ thực..." Tần Tiểu Mặc cố gắng nghĩ, muốn tìm được từ ngữ để hình dung về mẹ, nhưng thật sự là vô pháp tìm được một cái từ chuẩn xác.
"Anh minh." Bà Tần nói.
"Đúng, là anh minh..." Tần Tiểu Mặc khóe miệng cười cười.
"Tốt lắm, ăn cơm mau, ngày mai không phải còn phải đi qua chỗ cậu báo danh sao, hôm nay sớm một chút nghỉ ngơi."
"Không phải đi qua chỗ cậu báo danh, phải đi thị cục, chỗ cậu là thuộc tỉnh."
"Sao hắn không đem con đến tỉnh."
"Làm sao lập tức đi tới đó được, bất quá cậu nói nếu con tại thị cục làm tốt, rất nhanh có thể đi lên đó."
"Ừ, cố làm tốt. Gia gia của con biết chuyện này không?"
"Biết."
"Ông không ngăn cản con?"
"Ngăn cản, cũng không cho con trở về. Bất quá anh vừa gọi điện nói anh đã giúp con khuyên nhủ gia gia được rồi."
"Vậy là tốt rồi, gia gia của con là thật thương hai anh em con a... Dáng vẻ không giống như..."
"Mẹ, quên đi. Anh em con có hai người yêu thương cũng rất tốt, không cần ông ta quản." Tần Tiểu Mặc nhíu mày, biết mẹ lại nghĩ tới cái người cô hẳn nên xưng là cha. Qua nhiều năm như vậy, mẹ con cô đều hận ông ta, nói không hận là giả, làm sao có thể không hận được.
Từ nhỏ cuộc sống của cô cứ như công chúa, không nói xa hoa gì, nhưng cô là hòn ngọc quý trong nhà, có mẹ dịu dàng, cha đẹp trai, còn có anh hai và gia gia luôn đối với cô rất tốt, hết thảy đều không thể tốt đẹp hơn được nữa, nhưng đột nhiên có một ngày, mẹ liền mang theo mình rời đi, sau đó nói cho cô biết cha của cô không cần các cô nữa. Đến giờ Tần Tiểu Mặc vẫn không quên được ngày đó, cô và mẹ ra sân bay, gia gia dẫn theo anh trai tiễn các cô, cô còn ở sân bay ngây ngốc mà chờ cha, cô cho rằng cha còn có thể như trước kia ôm hôn cô sau cùng nói cô là tiểu công chúa mà ông yêu nhất. Kết quả rõ ràng, cô đợi lâu thật lâu cũng không đợi được, cuối cùng mẹ vẫn là lôi kéo mình đi mất.
P/S: edit đoạn cuối làm nhớ hồi ta còn nhỏ ghê. Lần đó bama ta cãi nhau mama dẫn ta đi, lên xe rồi còn hỏi mama là baba sao chưa đến baba hk đi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT