Sara nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá đang chuyển dần thành màu đỏ cam pha chút vàng. Bây giờ đã là tháng Chín và hiển nhiên sắc thu đã hòa mình vào không khí lúc ấy. Cùng lúc đó họ rời khỏi con đường và đến dừng ở phía sau một chiếc SUV. Người đàn ông vô cùng cao lớn tiêu sái mở cửa lái phụ và bước ra. Ông ấy mặc áo vét-tông cùng với quần tây. Sara chợt nhận ra cô đã để quên áo khoác và vài cái áo len ở biệt thự. Cô rời đi vào ngày trời rất ấm nhưng bây giờ cô đã có thể cảm nhận được sự giá lạnh khi cô đặt tay trên thành cửa sổ.
"Ok, đây đã là trạm dừng chân cuối cùng, mọi người xuống nào." Adam nói rõ to sau khi đứng dậy. "Lấy hết đồ đạc của mình và đi vào chiếc SUV đậu ở kế bên người đàn ông cao ở phía kia."
"Ông ấy cũng có tên mà." Brittany nói khi cô trèo xuống các bậc thang, một tay cô xách áo khoác, tay kia thì mang balô.
"Tất nhiên là ông ấy có. Nhưng Jebediah Morningside thì nghe chẳng hay chút nào."
"Mặc kệ đó là tên gì." Brittany đáp lại.
"Cháu chưa bao giờ xem Phantasm đúng không?" Ông nói với sự hoài nghi. "Ôi, trẻ con bây giờ."
Ông ấy nhìn về hướng Sara, người đang lưỡng lự có nên xuống bus hay không. "Cháu đừng nói với ta ông bạn cao ngất ở đằng kia không phải từ hành tinh khác tới đi."
Sara nhìn về người đàn ông cao ở đằng ấy. "Ông ấy đúng là có chiều cao khác thường."
"Nhìn lại bản thân cháu đi, đừng để họ tìm thấy bất cứ thứ gì hoặc là chúng ta sẽ cùng chịu chết đấy." Ông ấy thận trọng nhắc nhở cô.
"Đừng lo lắng, cháu sẽ đưa họ thứ gì dó lạnh hoặc vài thứ khác." Cô vừa nói vừa bước xuống bus để chào hỏi "người hành tinh" cao.
Người đàn ông cao chào hỏi lại họ trong khi họ rời khỏi chiếc xe bus. Ông ấy đề nghị họ ngồi xuống ở phía sau chiếc SUV và chờ một lát. Sau khi họ ngồi ổn định, Sara nhìn người đàn ông cao lớn bước đến và nói chuyện với Adam. Cuộc đối thoại tưởng chừng như bình thường lúc đầu đã trở thành một cuộc cãi vã. Sara không thể nghe được nội dung họ đang nói đến là gì. Khi cô thử kéo cửa sổ xuống hoặc mở cửa để nghe, cô nhận ra rằng khóa đã được bật. "Ông ấy đã giam giữ chúng ta ở trong, Brittany." Cô xoay sang cô gái khác và nói. "Nhanh thử cửa bên cậu và cả cửa sổ nữa."
"Của tớ cũng bị khóa mất rồi. Nhưng chiếc xe vẫn đang chạy, ông ấy để chìa khóa ở bộ phận đánh lửa kìa."
"Sara nhanh chóng nhìn sang nhưng không có chiếc chìa khóa ở đó. "Không, ông ấy chắc hẳn đã lắp đặt có một trong các remote để điều khiển chiếc xe từ xa." Cô nhìn lại những người đàn ông đang tranh luận nhưng giật mình khi thấy khuôn mặt của người đàn ông cao lớn ló ra ở cửa sổ ngay bên cạnh cô. Ông ấy mang một gương mặt tươi cười rất thân thiện nhưng cô cảm nhận có điều gì đó không đúng đang xảy ra. Ông mở cửa xe ở phía bên rồi nhanh chóng trèo vào.
"Các cô gái đã sẵn sàng đi chưa nào?" Ông ấy hỏi.
"Vâng." Các cô gái đồng thanh trả lời.
"Tốt, bây giờ thì đi thôi, mất khoảng một giờ hoặc hơn để đến khuôn viên trường đấy."
"Còn hành lý của tôi thì sao?" Brittany hỏi. "Tôi vẫn còn ba thùng đồ ở trên xe bus."
"Đừng lo lắng về đồ đạc của cô nữa. Mọi thứ cô cần sẽ có sẵn tại ngôi nhà mới."
Nó trả lời cho câu hỏi đã đốt cháy trong tâm trí của Sara từ khi cô bước lên xe bus. Mặc dù không phải là câu hỏi quan trọng nhất, nhưng bây giờ cô sẽ không còn lo lắng vì cô không mang theo bàn chải nữa rồi.
"Ông không hiểu được đâu." Brittany đáp lại. "Đồ của tôi rất là mắc, và tôi còn cả laptop ở trong đó nữa."
Người đàn ông cao lớn làm lơ lời nói của cô ấy và bắt đầu lái xe qua con đường rợp bóng cây. "Ông có nghe hay không vậy? Tôi cần lấy lại đồ của tôi." Cô than vãn và dần biến thành sự hoảng loạn trong giọng nói của cô.
Người đàn ông cao chợt dừng chiếc xe. Ông quay về phía của cô và nói với giọng lạnh lùng: "Đồ của cô sẽ được đưa đi và khi cô rời khỏi thì cô sẽ nhận lại chúng. Không còn tin tức từ phía bên ngoài khi cô đã ở khuôn viên đó." Brittany khoanh hai tay lại và bĩu môi khi ông ấy đối mặt về phía trước và tiếp tục lái xe.
Bây giờ, Sara không còn cảm thấy tệ nữa khi cô đã chẳng thể đóng gói đồ đạc, nhưng đây là nơi quái nào mà không ai có quyền đem theo thứ gì cả. Nó bắt đầu nghe có vẻ như một vài loại nhà tù nào vậy. Ít nhất thì với nhà tù, gia đình còn có thể thăm cô. Cô nghĩ thầm.
Sau khoảng một giờ nảy lên nảy xuống trên con đường họ cuối cùng đã đến một tòa nhà lớn hai tầng với một lối vào ở phía trước. Nó trông giống như một nhà tù cùng với một hàng rào cao chót vót bao quanh, được quấn dây thép bằng gai từ phía Tây của tòa nhà và mất hút ở cánh rừng ở phía Đông và được buộc lại một lần nữa.
Phía trước tòa nhà đứng sững ấy là một người đàn ông trung niên đi cùng với người phụ nữ đầy đặn, miệng cười lớn để chào đón những tù nhân mới nhất của họ. "Chúng ta tới nơi rồi." Người đàn ông cao nói một cách vui vẻ.
"Đã đến lúc rồi." Brittany đáp.
Người đàn ông chờ ở phía ngoài mở cửa và chào hỏi các cô gái khi họ bước vào. " Xin chào các cô gái trẻ đẹp, tôi tên là John và đây là Judy." Anh ấy vừa nói vừa chỉ về phía người phụ nữ. "Hai cô có rất nhiều khả năng trong tay. Cả ba chúng tôi đều là các bác sĩ tài năng và chúng tôi đảm bảo các bạn sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều trong thời gian sắp tới.
Sara quay lại nhìn người đàn ông cao lớn, người vừa mới bước ra khỏi chiếc xe SUV. Ông ấy gật đầu với cô và cô đáp lại bằng nụ cười nửa miệng trước khi quay về phía của John và Judy. Sara không nghĩ rằng ông ta mang vẻ như một người bác sĩ.
"Sara nếu cô đi theo Judy cô ấy sẽ chỉ cho cô căn phòng tạm thời, và Brittany cô có thể đi với tôi." Ông ấy nói với tông giọng quá đỗi dễ chịu với Sara. "Cô có thể để lại đồ đạc ở trên xe. Brittany, tôi tin rằng tài xế đã nói rõ với cô về các quy tắc đó."
"Còn thuốc của tôi thì sao?" Sara hỏi.
"Chúng tôi có tất cả các loại thuốc cô cần ở đây Sara. Cô có thể để nó ở lại chiếc xe này luôn cũng được." Sara quăng bao giấy qua cánh cửa vẫn mở và Brittany để túi xách của cô trên ghế và đóng cửa phía sau lại. Các cô gái đi theo những vị Bác Sĩ vào tòa nhà. Một khi bên trong Judy đưa Sara sang bên trái thì Josh sẽ đưa Brittany sang hướng bên phải. Sara theo sát người phụ nữ trung niên đến một hành lang rất dài mà không thấy điểm đến. Cô bước đến mở cửa và bên trong nhìn không khác các phòng của các bệnh viện cũ cô đã từng đến là mấy ngoại trừ ở đây chỉ có duy nhất một cái giường bệnh.
"Đừng lo cô gái, phòng này chỉ là phòng tạm thời thôi." Người phụ nữ cười nói. Cô bước đến tủ quần áo và kéo nó ra để lấy một chiếc áo choàng của bệnh viện. "Đi thẳng về phía trước và thay đồ ra. Cháu có thể để đồ vào bên trong giỏ quần áo ở góc phòng đằng kia."
"Cảm ơn Bà Judy." Sara cố gắng nói với giọng tử tế nhất có thể.
"Ồ, cô gái cháu chỉ cần gọi ta là Judy thôi. Bà ấy rời đi và đóng cửa lại. Sara trút ra tiếng thở dài rõ nặng, sau đó cô bước về phía cửa và cẩn thận kiểm tra xem nó có bị khóa hay không. Chắc chắn nó đã bị khóa từ bên ngoài. Sara không kiểu những chuyện đang diễn ra trước mắt mình. Cô chưa bao giờ ở bên trong một bệnh viện mà trông giống như nhà giam, và cô càng chưa bao giờ bị nhốt trong chính căn phòng của mình. Bên cạnh những việc đó, khi cô đang lạc lõng thì họ dường như thực sự muốn giúp đỡ cô.
Về vấn đề này thì Sara cũn tự nhận thấy rằng điều đó có quá tốt để trở thành sự thật. Phải có điều gì đó không đúng với nơi này và với cả những điều họ làm nữa. Cô rất muốn tin tất cả những điều này là sự thật và cô luôn muốn chấm dứt căn bệnh ung thư quái ác này. Vì thế cô bắt đầu hợp lý hóa các dấu hiệu được cho là hiển nhiên, nhưng không có nhiều may mắn.
Cô đi tới đi lui trong căn phòng và nghĩ về những việc cô cần làm lúc này là gì. Việc trốn thoát có vẻ như không có khả năng vì họ đã quá xa ở nơi họ biết và bên cạnh đó cửa cũng đã bị khóa. Các cửa sổ được lót bằng dây kim loại nhỏ bên trong mặt thủy tinh nên sẽ rất khó khăn để đập vỡ và bên cạnh đó là không có bất kì vật dụng gì trong căn phòng có thể phá vỡ được nó.
Cô quyết định chỉ cần mang theo một vài thứ cho đến khi cô có cơ hội. Sau tất cả cô chỉ có thể đang hoang tưởng và điều này thật sự là một liều thuốc để chữa trị mà cô hằng tìm kiếm. Điều hợp lí hóa này ngày một biến mất theo thời gian và cô đã thay đổi thành chiếc áo choàng của phòng bệnh và kiên nhẫn chờ đợi một thời gian. Cuối cùng cô nằm xuống giường vì chẳng có chỗ ngồi nào khác. Cô cảm thấy rất đói khi Judy cuối cùng đã bước vào. Bà ấy đẩy một khay thức ăn được đặt trên một cái bàn có gắn bánh xe và đưa nó đến vị trí mà Sara có thể ăn ở trên giường.
"Vậy, bây giờ cháu cảm thấy như thế nào rồi?" Bà ấy hỏi. "Ta xin lỗi vì sự chậm trễ này, ta khá bận rộn với một vài bệnh nhân ở chỗ của họ."
"Không sao đâu, cháu đã rất vui vì bà đã đem đồ ăn đến cho cháu đấy. Sara đáp lại và tiện tay lấy đồ uống nhìn giống nước ép táo xanh.
"Vậy cháu cứ tiếp tục ăn đi. John sẽ đến đây vài phút nữa và chúng ta sẽ bắt đầu."
Sara kết thúc bằng việc nuốt một miếng lớn của quả táo trước khi cô trả lời: "Cháu đã tự hỏi và rất băn khoăn việc chúng ta sắp phải làm là gì."
"Ồ, tất nhiên là các cháu luôn hỏi câu hỏi tương tự nhau." Bà nói một cách đồng tình. "Cháu không cần phải lo lắng bởi sẽ không có bất kì bài kiểm tra nào lúc này cả. Suốt cả quá trình này cháu sẽ không cảm thấy đau dù vậy cháu vẫn có thể thấy hơi khó chịu chút ít. Điều cháu cần phải nhớ chính là chuẩn bị tâm lí cho bất kì điều gì xảy ra với cháu sau này."
"Ý của bà là sao?" Sara hỏi. "Vậy bà có định chữa căn bệnh ung thư của cháu không?"
"Ồ, việc đó là tất nhiên rồi, cháu gái. Cháu không cần lo về nó đâu." Judy nói với vẻ vô cùng tự tin. "Nó sẽ mang lại một số tác dụng phụ, như là một sự trải nghiệm thôi. Không cần lo lắng bởi vì nó rất an toàn."
Sara hiểu được kha khá. Lúc nào cũng phải có tác dụng phụ. Sara đoán, cách mà Judy nói rằng bà vẫn tiếp tục đưa thức ăn cho cô trong vòng một tháng. Bởi thế cô quyết định tốt hơn cô nên thưởng thức thức ăn khi cô còn có thể.
Sara cuối cùng đã ăn xong món Thạch màu xanh cùng lúc John bước vào cửa. Judy không đi đâu trong khoảng thời gian cô ăn cả. Bà ấy cứ đem đồ đạc ra khỏi các ngăn kéo khác nhau trong căn phòng và đặt chúng lên bàn cạnh giường. Sara không quá bận tâm vì tất cả là những đồ đạc bình thường của bệnh viện: túi xách I.V, kim tiêm, các loại ống và những thứ giống như vậy. Cô chỉ tập trung và bữa ăn cuối cùng của cô là được.
"Chào Sara, hôm nay cô cảm thấy thế nào?" Ông ấy hỏi một cách vui vẻ như cách Judy đã làm. "Có vẻ chúng ta đã sẵn sàng rồi. Judy có giải thích mọi thứ cho cô không?"
"Tôi đoán là thế." Sara đáp.
"Vậy chúng tôi sẽ đưa I.V vào trong cánh tay của cô để đảm bảo cô sẽ ngủ. Cô sẽ phải ngủ trong khoảng một tháng trong khi chúng tôi tiến hành chữa trị cho cô. Khi tỉnh dậy, cô sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cô thấy việc đó có được không?"
Sara cảm thấy khó chịu khi người lớn nói chuyện với cô như một đứa con nít. " Yeah, việc đó nghe thật tuyệt, thưa Bác Sĩ." Cô đáp lại với vẻ mỉa mai.
Judy đã chuẩn bị cho việc đưa I.V vào cánh tay của Sara. Nó không có cảm giác đau nhiều như nó đã từng. Cô đã có đủ ống tiêm đưa vào cơ thể cho đến hết cuộc đời của cô. Cô từ từ mất nhận thức và bước vào một giấc ngủ yên bình không mộng mị.
Khoảng một tháng trôi qua và Sara vẫn còn lặng lẽ nằm trên giường. Cô vừa bắt đầu lấy lại ý thức, nhưng cô cảm thấy khá dễ chịu và ấm áp khi ở trên giường, cô được bao phủ trong tấm chăn lông ấm áp, thứ mà làm cô nhớ về người chú ở Ý. Bất cứ khi nào cô đến thăm ông bà, cô luôn ngủ trong tấm chăn chồn của chú ấy. Chú ấy gọi nó là Pelliccia, còn theo tiếng Ý là Pelt. Cô không muốn ngồi dậy một chút nào cả, nhưng cô vẫn phải làm thế. Cô dần mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào trần nhà một lát trước khi nhắm mắt và lăn về phía khác.
Một lát sau, cô nhớ được cô đang ở nơi nào. Cô nhanh chóng mở mắt, ném chăn ra và ngồi bật dậy. Đánh mắt nhìn quanh căn phòng. Vẫn là căn phòng khi cô thiếp đi lúc trước, nhưng khi cô đưa tay lên khuôn mặt thì thứ gì đó đã ngăn cô lại, cô có dự cảm rằng mọi việc dường như không đúng. Cô đáng lý vẫn phải ngủ. Cô quay lại nhìn quanh đống chăn bao quanh cô. Nó chẳng phải là tấm chăn lông gì cả, nó chỉ là tấm chăn bằng len cũ và ngứa bình thường mà thôi. Cô nhanh chóng đứng dậy và nhìn xuống. Cả ngón chân, bàn chân, bàn tay của cô cũng trông giống nhau. Nó ở khắp mọi nơi.
Cô nhanh chóng bước đến bồn rửa tay và nhìn vào gương tương phản với bức tường ở phía trên. Cô chẳng thể tin vào mắt mình nữa. Cả đôi mắt của cô, nó không bình thường một chút nào. Cô cảm thấy khác thường. Đôi tai của cô không còn nằm ở vị trí vốn có của nó nữa và nó đáng lý không nên trông giống như vậy. Cô hé môi và để lộ hàm răng, cô mở miệng để kiểm tra lưỡi của mình. Chuyện này không thể nào là sự thật được. Cô đã hoàn toàn biến thành một con mèo.
Cổ và cả bụng của cô được bao phủ bởi một bộ lông trắng muốt, phần còn lại của cơ thể cô thì mang một màu nâu. Cô có một cái đuôi lông dài màu nâu với đầu lông màu trắng và nó trườn ở phía sau áo choàng bệnh viện của cô.
Đôi mắt của cô trông như quả bóng lớn màu xanh lá và con ngươi hẹp nhìn về phía cô. Cô không tự chủ được mà chạm vào tai trên đỉnh đầu của mình. Cô vẫn có năm ngón tay và ngón chân. Chỉ có điều nó được bao phủ bởi lông và bàn chân của cô được đệm ở phía dưới giống như một con mèo.
Nhà khoahọc điên đó đã làm điều gì với tôi thế này?