Sáng hôm sau ở ngôi nhà của Ronald McDonald, một vài gia đình đang chuẩn bị bữa sáng trong khi lũ trẻ chơi đùa. Bố Sara sử dụng một căn bếp lớn đầy đủ tiện nghi để nấu bữa sáng cho cô bé và Joey. Đó là món bánh quế KINH HOÀNG nổi tiếng của ông, có điều nó mang vị trái ngược hoàn toàn với cái tên. Sara rất thích ăn món bánh quế này, nó là món ưa thích của cô bé, và ông đã làm món bánh KINH HOÀNG mỗi cuối tuần kể từ khi cô có thể nhớ được. Nó sẽ rất tuyệt khi ăn kèm với một lớp bơ đậu phộng dày phết đầy trong mỗi ô bánh, và rồi phủ lên trên thật nhiều xiro phong*.
[*] xiro phong – maple syrup: là một loại xiro đặc trưng của Canada làm từ sáp cây thông, được coi là hương vị đặc trưng của Canada
Nhưng hôm nay Sara không mấy hứng thú với món ăn ưa thích của mình. Cô bé chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh phủ đầy bơ đậu phộng và chậm chạp di nĩa tới lui trên bề mặt bông mềm. Trên chiếc bàn cũng thật yên tĩnh. Chả có việc gì để nói cả. Sara không chắc mình phải làm gì nữa, cô bé không muốn trở nên như thế này, ốm yếu và chết dần chết mòn.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Sara hỏi chung chung.
Bố cô nhìn lên và đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ. “Chúng ta sẽ làm những gì ta muốn, và cứ tiếp tục sống, đã có ai chết đâu!”
Sara nửa tươi cười, nửa khô khan đáp “Được thôi bố, con muốn khỏe mạnh hơn và sống một cuộc đời thật lâu dài và hạnh phúc.”
“Vậy bố sẽ làm tất cả mọi việc có thể để điều đó xảy ra. Bố đã nghe rất nhiều câu chuyện mà bác sĩ đã nhầm lẫn. Chúng ta phải chứng minh rằng họ đã sai.” Ông vừa nói vừa toét miệng cười thật tươi. “Vui lên con yêu chúng ta sẽ vượt qua điều này. Bây giờ thì hãy ăn nốt phần bánh quế của con rồi chúng ta sẽ bắt đầu.”
“Con yêu bố.” Sara nói khi đang cười, cô bé thấy rằng mình đang đói. Chiếc bánh quế đã hoàn toàn ngập trong xiro phong và cô bé bắt đầu ăn. Khi Sara đã ăn xong bữa sáng của mình, cô bé nhìn sang những gia đình xung quanh, bất giác mỉm cười khi trông thấy mấy đứa trẻ ngồi trên chiếc bàn ăn nhỏ đặt trong toa của chiếc tàu lửa đồ chơi. Cô bé cũng để ý thấy một người đàn ông khá cao đang tựa lên bức tường, trông không có vẻ như đang đi cùng ai. Cô thắc mắc rằng sẽ như thế nào nếu cao được như vậy.
“Con tới thư viện đây.” Cô bé nói.
“Được thôi, bố sẽ tới đón con khi nào chúng ta phải đi.”
Cô bé đứng dậy, đặt chiếc đĩa vào bồn rửa và đi xuống thư viện. Chỉ vô tình thôi nhưng cô chắc chắn người đàn ông cao lớn đã nhìn cô bước xuống. Ông ta làm mình thấy ghê, cô bé nghĩ. Ông ta không tỏ vẻ đe dọa, và trông có vẻ bình thường ngoài cái hình tượng cao to kia. Ông ta mặc một chiếc sơ- mi với cà vạt cùng với mộr chiếc quần lính thủy sọc đen trắng đính ghim – thứ chỉ làm nổi bật thêm cái chiều cao kia. Cô bé không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng có gì đó rất bất thường ở ông ta.
Cô bé lờ ông ta và đi xuống cầu thang tới thư viện. Sara thấy như đang ở nhà khi ngồi trong thư viện, nó làm cô thấy thật an toàn. Cô bé có thể đi đến bất kì chỗ nào và làm tất cả mọi thứ trên chiếc sofa bằng da thuộc thoải mái ở ngay giữa căn phòng. Cô chọn lấy một cuốn sách từ trên kệ và bắt đầu đọc. Nó thật nhàm chán và rồi Sara ngủ quên trên chiếc sofa khi mới đọc một nửa chương đầu.
“Sara….. Sara. Dậy đi nào Sara.” bố nhẹ nhàng lắc vai cô bé.
Cô mở mắt nhìn người bố đang đứng cạnh, và người đàn ông cao lớn đang đứng đằng sau bố.
“Chúng ta cần phải nói chuyện. Bố nghĩ là chúng ta đã có cách giải quyết.” Ông nói với một nụ cười. “Đây là ông…”
“Xin chào cô Saxton.” Người đàn ông cao cắt ngang. “Tôi đến từ Viện nghiên cứu bệnh ung thư của trẻ em Canada.”
Sara ngồi hẳn dậy. “Vâng, vậy bác muốn gì?”
“Như ta đã nói với cha cháu đây, chúng tôi có một chương trình hoàn hảo cho cháu. Cha cháu đã đồng ý với các điều kiện và chúng ta chỉ còn cần sự chấp thuận của cháu để bắt đầu.”
“Vậy các điều kiện là gì và cháu sẽ được hưởng lợi ích gì từ chúng?”
“Trước hết cháu cần hiểu rằng việc này vẫn đang được thí nghiệm. Tuy nhiên, tất cả các bệnh nhân trải qua trị liệu đều trở về khi tế bào ung thư đã tiêu biến hoàn toàn.”
“Có bao nhiêu người như vậy? Một? Hai?”
“Đến nay chúng tôi đã có 23 bệnh nhân hoàn thành quá trình. 4 người khác hiện đang được điều trị.”
Sara e ngại nhìn ông ta. “Vậy cháu cần phải làm gì?”
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Sara. “Chúng ta cần để cháu được chăm sóc.”
“Trong bao lâu?”
“Bởi vì công trình này đang được thử nghiệm.” Ông ta ngập ngừng đôi chút, rồi nhìn thẳng vào mắt cô. “Điều đó không xác định được.”
“Không xác định được?” cô hỏi “Ý ông là mãi mãi!”
“Không phải là mãi mãi.” Ông ta nhanh chóng đáp. “Chỉ đủ lâu để đảm bảo rằng việc chữa trị có tác dụng và cháu thấy ổn. Ngay bây giờ chúng ta không biết rằng nó sẽ kéo dài bao lâu.”
“Vậy các ông đã chữa trị cho 23 đứa trẻ kia trong bao lâu rồi?”
“Chúng vẫn đang được chăm sóc. Đứa trẻ lâu nhất đã được chúng tôi chăm sóc trong vòng 2 năm.”
“2 năm!” Cô kêu lên. “Ý ông là tôi có thể mắc kẹt trong một cái bệnh viện hơn 2 năm?”
“Không, không! Cháu hiểu lầm rồi. Cháu sẽ không phải sống trong một cái bệnh viện.” Người đàn ông cao gầy đáp. “Việc chữa trị chỉ kéo dài trong 46 ngày, và sau đó cháu sẽ đến viện nghiên cứu – có vẻ giống trường nội trú hơn. Cháu sẽ có một căn phòng, một người bạn cùng phòng, cháu sẽ được đi học, sẽ có cả…”
“Đợi đã.” Sara cắt ngang. “Bác đang yêu cầu cháu từ bỏ cuộc sống của mình và chuyển vào cải trường nội trú nào đó?”
“Cô Saxton, từ những gì ta hiểu thì chúng ta đang cho cháu một cơ hội đê sống.” Ông ta nói với giọng như ra lệnh. “Chúng ta chỉ còn lại một vài chỗ trống tại thời điểm này. Giờ thì cháu có thể hoặc không chấp nhận lời đề nghị của ta. Cho dù thế nào thì chúng tôi cũng sẽ tìm được người khác.” Người đàn ông đứng dậy, dáng vẻ cao kều của ông nhìn xuống Sara. “Sẽ có một chiếc xe bus đợi ở bên ngoài. Nó sẽ rời đi trong 1 giờ nữa, có hay không có cháu.” Ông ta quay gót bước đi và để cha con Sara ở lại trong phòng.
Sara kinh ngạc ngồi trên chiếc ghế bành.
Bố nhìn cô đầy vẻ lo lắng. “Vậy con sẽ làm gì?”
Cô bé ngước lên nhìn ông, nước mắt chợt lăn dài trên gò má cô. Ông ôm cô bé thật lâu.
“Con không biết phải làm gì nữa bố à.” Sara đáp.
“Chỉ có con mới có thể đưa ra quyết định thôi con yêu à.”
Sara không chắc phải làm gì nữa. Vậy là quá nhiều rồi. Cô bé ước với mọi sức lực của mình rằng tất cả sẽ biến mất, rằng cô bé chỉ cần đi ngủ, thức giấc và rồi bệnh ung thư sẽ khỏi. Nhưng cô vẫn giữ ý nghĩ sâu trong long rằng điều này sẽ chẳng thể xảy ra. Thực tế của tình trạng bỗng trở nên thật rõ ràng. Khi người đàn ông cao lớn đó nói rằng cô bé đang được cho một cơ hội để sống, cô bé nhận ra rằng nếu không bắt lấy nó, cô bé sẽ qua đời trước khi 2 năm kia kết thúc.
“Con sẽ nhớ bố và Joey lắm!” Cô bé thì thầm rồi từ từ thả lỏng cái ôm xiết của mình. “Bố sẽ đến thăm thường xuyên chứ?”
“Ngay khi chúng ta có thể.” Ông nói với cái nhoẻn cười.
Sara mỉm cười và lau đi những giọt nước mắt. “Con nghĩ là con nên chào tạm biệt Joey, và bắt đầu thu dọn đồ đạc.”
“Bố cũng nghĩ vậy.” Bố đáp lời, cố kìm lại nước mắt.
Sara đứng dậy và đi dọc hành lang đến phòng trò chơi, nơi mà chắc chắn là đã giúp Joey quên đi cái mùi của căn nhà và đang bận rộn với những nút bấm trên cái máy Street Fighter 2 cũ. Sara đứng trước cửa ngắm nhìn em trai mình một lúc, tự hỏi rằng thằng bé sẽ làm gì khi không có mình, và mình sẽ làm gì khi không có nó. Chắc là nó sẽ không kéo dài mãi. Cô bé nghĩ.
Cô bé tiến lại gần và nhấn nút bắt đầu cho trò chơi 2 người khi Joey đang dang dở cuộc chiến. Khi màn hình chiếu “người thách đấu mới”, Joey phồng má tỏ vẻ nhăn nhó với chị gái mình, cảm thấy khó chịu bởi sự cắt ngang. Cô chọn Chun-Li và vòng 1 bắt đầu.
“Chị mong là em đã sẵn sàng rồi, em trai bé bỏng. Vì chị sắp sửa mang đến nỗi đau đây.” Cô bé nói, cố rặn ra một nụ cười.
“Chun-Li không là gì so với Blanca cả.” Cậu nhóc cãi lại.
“Chúng ta sẽ thấy thôi.” Cô bé nói khi đẩy chiếc điều khiển về sau và lên trước, và nhấn vào những cái nút ngẫu nhiên. Joey thì chơi với nhiều chiến lược hơn, cậu lướt chiếc điều khiển vòng quanh và quan sát khi Blanca cố gắng tiến đến sát Chun-Li. Sara chỉ phản ứng lại với những màn tấn công của cậu em bằng cú đá chớp nhoáng – tuyệt chiêu duy nhất mà Sara tìm ra chủ yếu là vì nó chỉ cần nhấn đi nhấn lại một nút duy nhất. Nó tự nhiên trở thành động tác tỉ mỉ nhất mà Sara đã làm chủ được nhanh chóng.
Sara thoáng trông thấy sự bực bội trên khuôn mặt Joey khi cô bé tránh mọi đòn tấn công của cậu. Cô vẫn tươi cười ngay cả khi cô biết chắc rằng cô sẽ thua. Và cô cũng thấy nụ cười của cậu bé, nhưng đó không phải là nụ cười của chiến thắng sắp tới. Đây là nụ cười của cậu khi nghĩ tới một kế hoạch xảo trá.
Cậu nhìn cô một lát trược khi đụng cô bằng hông của mình để đẩy cô ra xa cái điều khiển.
“Này! Như vậy là ăn gian!” Cô bé la lên khúc khích và tiếp tục chơi.
“Còn thế này thì sao?” Cậu bé hỏi khi giơ cánh tay phải ra chặn cô lấy được cái điều khiển.
“Đó cũng là ăn gian nốt, và như vầy cũng vậy.” Rồi cô bé chặn cùi chỏ trái của mình lên những nút bấm để ngăn cậu chạm vào bất kì cái nút nào. Chúng vật lộn tới lui trong 1 phút tiếp theo đến khi hết thời gian. Blanco thắng khi chỉ còn hơn Chun-Li một chút hp.
"Chị thấy mấy cú đó hay chứ?" Joey chế giễu với một nụ cười lớn trên khuôn mặt của mình.
"Cũng tạm thôi, Joey." Cô trả lời với một nỗi buồn thoáng qua trong giọng nói.
“Sao vậy?” Joey hỏi. Cô bé chỉ nhìn sang cậu nhóc và bắt đầu khóc. Rồi cô ôm cậu thật chặt. “Không sao cả, chỉ là một trò chơi thôi mà!” Cậu bé nói, cảm thấy bối rối khi không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Chị phải đi rồi.”
“Ý chị là sao?”
“Chị sẽ đến một cái trung tâm ung thư nào đấy”
“Đó là một điêu tốt phải không?”
“Ừ.” Cô bé quệt quệt nước mắt.
“Vậy tại sao chị lại khóc?”
“Chị phải đi ngay bây giờ, và chị phải sống trong một cái trường nội trú ngu ngốc trong vòng…” Cô bé ngập ngừng suy nghĩ mất một lúc. “Chị cũng không biết bao lâu nữa.”
“Bọn em sẽ đi thăm chị mà. Nó nằm ở đâu?” cậu bé hỏi.
Ngẫm nghĩ một lát, Sara bỗng nhận ra rằng cô bé còn chẳng biết mình sẽ đi đâu. “Chị không biết.” Sara đáp. “Nơi nào nó ở Canada.”
“Nó có thu hẹp được phạm vi một chút. Sẽ không có vấn đề nào để tìm chị khi chúng ta đã có thông tin ấy.” Cậu nhóc nói bằng giọng chua cay. “Đừng lo! Bọn em sẽ đến thăm dù cho chị ở đâu chăng nữa.”
“Em hứa chứ?” cô bé hỏi.
“Tất nhiên, em chỉ muốn chị khỏe hơn để không dễ bị hạ gục như vậy.” Cậu bé bảo chị mình với một nụ cười.
“Chị sẽ cố gắng hết sức.” Sara cười với một tiếng khịt mũi.
“Em chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Cậu nhóc trấn an cô bé.
“Chị nên đi gói đồ ngay thôi.” Cô bé quay người bước đi.
“Chị có cần giúp gì không?” Joey hỏi.
“Không, cảm ơn. Chị không muốn mấy chiếc áo chip lại biến mất một lần nữa.”
Mặt của Joey đỏ rực lên. ” Chỉ có một lần đó thôi, và nó chỉ là một… món đồ nhỏ thôi. Chị hứa sẽ không nói về nó nữa mà!”
Sara thấy kỉ niệm đó thật buồn cười và trở về phòng mình. Cô thấy mệt và đau sau khi vật lộn với cậu em trai. Cô biết rằng thằng bé cũng rất yêu thương cô ngay cả khi nó chẳng bao giờ nói lên điều đó.
Cô bé bắt đầu gấp đồ đạc để xếp chúng vào trong túi hành lý.
Cô bất chợt thấy đau quặn bụng và chạy vào phòng tắm chỉ để nôn khan thật đau đớn trên cái lavabor bằng sứ. Bác sĩ đã cảnh báo cô về việc này khi phải uống thuốc hóa trị. Cô gục xuống và tựa vào bứa tường. Cô nhìn đồng hồ. Lúc đó là 2h45’ chiều. Cô bé chỉ còn có 20 phút để vượt qua điều này và đến được chiếc xe bus.
Sara lại cảm thấy một cơn ói không tự chủ sắp ập tới. Cô nhanh chóng quỳ lên và kẹp chặt bồn vệ sinh, để đầu lơ lửng trên mặt nước trong suốt, và vây quanh cô là nỗi đau sau đó.
Cô lấy một hơi thật sâu. Đã kết thúc rồi. Sara chậm rãi hạ đầu xuống ghế ngồi khi đang hồi phục khỏi cái đau nhói đã rợn qua cơ thể cô. Hơi thở dài thườn thượt và tiếng rên rỉ của cô vang lên trong bồn vệ sinh. Cô đã kiệt sức, không thể trườn đến phòng ngủ nằm cách đó chỉ một thước. cô nhìn qua và biết rằng chỉ còn 10 phút nữa.
Mình không thể sống như thế này được. Sara nghĩ. Cô cố dung mọi sức lực còn lại để lăn ra khỏi nhà vệ sinh và nằm trên nền gạch lạnh lẽo. Cô từ từ lết về trước đến khi tay đã chạm tới chiếc thảm. Cô cảm thấy đỡ hơn một chút và cố gắng nhấc mình dậy bằng cả hai tay, hai chân. Cô bắt đầu bò vào phòng ngủ đến khi cô đã ở gần chiếc giường và dùng nó để dỡ cả cơ thể lên. Nửa thân trên nằm trên tấm đệm dày, và nghỉ ngơi một lúc. Khi cô nhìn vào đồng hồ thì chỉ còn 5 phút nữa.
Cô nhìn qua căn phòng một lần. cô thấy quần áo được xếp gọn gàng thành từng chồng ở trên giường, và chợt nhớ ra rằng bộ dụng cụ vệ sinh của mình đang nằm vương vãi trong bồn tắm. Cô không biết rằng mình có thể kịp giờ bắt xe bus hay không nữa.
Sara tự hỏi rằng chiếc xe bus sẽ rời đi đúng giờ hay nó sẽ có thể đợi một vài phút nữa. Cô nhanh chóng quyết định rằng mình sẽ không thể nắm bắt cơ hội này. Cô phải ở trên chiếc xe ấy, và ngay lúc đó, ngay giữa dòng suy nghĩ đó cô cảm thấy một sự thôi thúc đột ngột trỗi dậy. Năng lượng như đang lấp đầy cơ thể cô. Cô cuộn nắm tay thật chặt, nâng cao khuỷu tay và đẩy nắm tay lên chiếc giường để nâng toàn bộ cơ thể lên. Cô chuyển nguồn năng lượng và sự tập trung ấy xuống chân và đứng dậy. Sara chạy tới cửa, mặc kệ quần áo và những chiếc giỏ, chỉ đem theo chiếc túi giấy đựng thuốc. Cô mở cửa và đi dọc hành lang tới cầu thang. Cô nắm chặt cái lan can và cố giúp bản thân bước xuống tầng trệt. Cô di chuyển nhanh hết mức có thể trong khi cả cơ thể đau đớn.
Sara mở cửa trước và bước ra ngoài cổng vòm nhìn ngang nhìn dọc con phố. Không có chiếc xe bus nào cả. Trái tim cô như sụp xuống và rồi cô ngồi trên bậu cửa khi nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.