Cái bóng

Gabe và Lou rời khỏi không khí giá lạnh bên ngoài để vào khu đại sảnh lát đá hoa cương ấm áp. Với những bức tường, những sàn nhà và cột đá granite phủ từng vòng xoắn màu kem, màu caramen hay màu của những thỏi chocolate, Gabe như muốn “nhâm nhi” cả các bề mặt đó.

Anh ta biết rằng mình lạnh. Nhưng chỉ đến lúc này, khi cảm nhận được sự ấm áp ở đây, anh ta mới biết mình từng lạnh đến mức nào. Lou cảm nhận được tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên mình khi dẫn người đàn ông nhếch nhác kia đi qua quầy tiếp tân và vào khu vực nhà vệ sinh sang trọng ở tầng trệt. Không chắc tại sao nhưng Lou vẫn cứ buộc mình phải kiểm tra hết tất cả từng phòng toilet nhỏ bên trong nhà vệ sinh, để biết rằng không có ai trước khi bắt đầu nói.

“Đây, tôi mang cho anh những thứ này…”. Lou đưa cho Gabe cả đống quần áo đã hơi bị ẩm khi cầm trên tay. “Anh có thể giữ chúng cho mình”.

Anh lại nhìn vào gương và chải mái tóc ngược ra sau. Cực kỳ ngay ngắn, đến mức hoàn hảo. Sau đấy là phủi đi những hạt mưa đá li ti cũng như những bụi nhỏ ra khỏi bờ vai, cố gắng hết sức để trở về với trạng thái bình thường, đầy lý trí. Trong lúc đó, Gabe chậm rãi xem xét từng thứ mình vừa được nhận. Một chiếc quần tây hiện Gucci màu xám. Một chiếc áo sơ mi trắng. Một chiếc cà vạt xám với những sọc trắng thanh lịch. Anh ta nhón từng ngón tay cầm tất cả mọi thứ với vẻ nâng niu như thể chỉ một cái chạm nhẹ của anh cũng có thể làm chúng tan ra từng mảnh nhỏ.

Gabe vứt chiếc khăn của mình vào bồn rửa mặt và sau đó đi vào một trong số những phòng toilet để thay quần áo. Trong khi đó, Lou luôn bận tay để trả lời những cuộc điện thoại và email. Anh quá mải miết với việc bấm bấm bàn phím chiếc điện thoại di động để trả lời mail, đến nỗi không nhận ra có một người đàn ông đang đứng cạnh mình. Nhưng sau đó, khi anh ngẩng đầu lên, anh giật mình nhận ra đó chính là Gabe.

Thứ duy nhất còn lại để chứng tỏ người đàn ông này là gã vô gia cư ngoài đường ban nãy là đôi giày khá bẩn bên dưới chiếc quần Gucci sang trọng.Tất cả mọi thứ đều vừa vặn một cách hoàn hảo. Gabe đứng trước gương. Tự nhìn mình từ trên xuống dưới như bị thôi miên. Cái mũ len che kín trên đầu của Gabe ban nãy bây giờ đã được lấy đi, để lộ một mái tóc đen tương tự như mái tóc của Lou, mặc dù rối bù hơn nhiều.

Sự ấm áp đã thay thế hoàn toàn cái giá lạnh bao phủ trên cơ thể anh ta ban nãy. Đôi môi trở nên hồng hào hẳn lên. Hai gò má phớt nhẹ một màu hồng thay thế cho màu da xám xịt, tái nhợt vì lạnh trước đó.

Lou không biết chính xác phải nói gì bây giờ. Nhưng trong một khoảnh khắc anh thấy mình lóe lên cảm giác còn hơn cả thoải mái khi ngắm nhìn một người trông hệt như cái bóng của mình.

“Anh nhớ những gì đã nói với tôi về mấy đôi giày hồi sớm không?”.

Gabe gật đầu.

“Điều đó rất tốt. Tôi sẽ không phiền nếu như anh để mắt quan sát những thứ kiểu như thế ở đây. Hãy cho tôi biết những gì anh nhìn thấy sau này, được chứ?”.

Gabe gật đầu.

“Anh có nơi nào để ở không?”.

“Vâng, có”. Gabe quay lại nhìn bóng của mình trong gương. Giọng nói của anh ta trở nên khe khẽ.

“Vậy là anh có một cái địa chỉ cư ngụ để đưa cho Harry phải không? Anh ta sẽ là sếp của anh”.

“Chứ không phải anh sẽ là sếp của tôi sao?”.

“Không. Lou lấy chiếc điện thoại BlackBerry ra khỏi túi áo của mình và bắt đầu bấm bấm các phím mặc dù không có gì cần gọi. “Không, anh sẽ ở một… bộ phận khác”.

“Ồ, tất nhiên rồi”. Gabe thẳng người lên, dường như có một chút bối rối thoáng qua. “Được rồi. Tuyệt lắm. Cảm ơn anh rất nhiều, Lou. Thật sự đấy!”.

Lou khẽ gật đầu trở lại, cũng cảm thấy một chút ngượng ngùng.

“Đây này”. Anh đưa cho Gabe chiếc lược của mình rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

“Cảm ơn anh”. Gabe cầm lấy nó, đưa chiếc lược xuống dưới vòi nước cho ướt rồi bắt đầu chải lại mái tóc bù xù. Lou hối anh ta nhanh lên, sau đó đưa anh ta quay trở ra khu tiền sảnh lát đá hoa cương, đi thẳng đến chỗ thang máy.

Gabe đưa trả chiếc lược lại cho Lou.

Nhưng Lou lắc đầu, xua tay và lập tức nhìn xung quanh để chắc rằng không có ai trong số những người cùng đứng đợi thang máy với họ thấy được động tác này.

“Cứ giữ nó. À, anh có số điện thoại của một người chủ trước kia, hay cái gì đại loại thế không?”, Lou hỏi một lèo.

Gabe lắc đầu, nhìn chăm chú. Những ngón tay của anh ta lướt lên lướt xuống chiếc cà vạt lụa, vuốt ve như thể chiếc cà vạt là một con thú cưng và anh ta lo nó sẽ chạy đi mất.

“Đừng lo. Chúng ta sẽ giải quyết được hết chuyện đó. Lou bước đi khi chiếc điện thoại của anh lại bắt đầu reng. “Có lẽ tốt hơn là tôi nên chạy. Tôi có quá nhiều nơi phải đến bây giờ”.

“Vâng, tất nhiên rồi. Cảm ơn anh lần nữa. Còn tôi sẽ đi đâu?”.

Nhưng câu nói của Gabe tắt nửa chừng khi Lou vừa bước đi ra xa vừa hoa tay nói với ai đó trong điện thoại.

Bàn tay trái của anh giờ đây cho vào túi quần. Bàn tay phải thì gắn chặt với chiếc điện thoại trên lỗ tai. “Được rồi. Thế đi, Michael”. Lou tắt điện thoại và tặc lưỡi khi phát hiện ra đám đông đang chờ trước cửa thang máy bây giờ đã đông hơn nhiều.

“Mấy cái thang này thật sự cần phải sửa chữa cho phù hợp mới được”, anh nói lớn.

Gabe nhìn anh với một ánh nhìn mà Lou không thể nào đọc được.

“Gì thế?”.

“Tôi sẽ đi đâu?”, Gabe hỏi lại lần nữa.

“À, xin lỗi. Anh sẽ đi xuống tầng dưới. Phòng thư tín”.

“Ồ”. Thoạt đầu Gabe trông có vẻ đầy ngạc nhiên khi nghe câu nói đó. Nhưng liền sau đấy, vẻ hài lòng, dễ chịu quay lại gương mặt anh ngay lập tức. “Vâng. Tuyệt lắm. Cảm ơn anh”. Anh ta gật đầu.

“Anh từng bao giờ làm việc trong một bộ phận như thế trước đây chưa? Tôi đánh cuộc đó là… ừm… đó là một nơi thú vị”.

Lou biết rằng chuyện anh cho Gabe một công việc là điều rất tuyệt. Và chẳng có gì không ổn với vị trí công việc mà anh đề nghị cả. Nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy dường như vậy là không đủ, với người đàn ông đang đứng trước mặt anh. Chẳng có lời giải thích hợp lý nào cho việc tại sao anh cảm thấy thế. Gabe rất mềm mỏng, thân thiện, đúng như lần đầu tiên Lou gặp anh ta. Nhưng có một điều gì đó về cái cách anh ta… Chỉ là một điều gì đó thôi…

“Anh có muốn mình gặp nhau giờ ăn trưa hay điều gì khác không?”, Gabe hỏi – giọng đầy hi vọng.

“Không thể nào được đâu”, Lou trả lời. Chuông điện thoại của anh lại réo ầm ĩ trong túi. “Hôm nay với tôi là một ngày bận tối mặt tối mũi. Và tôi có…”.

Anh ngắt ngang câu nói khi cửa thang máy mở và mọi người bắt đầu bước nhanh vào.

Gabe bước ngay vào cùng với Lou.

“Cái này đang đi lên”, Lou nói khẽ. Những từ ngữ anh thốt ra như một thanh chắn, chắn ngang bước chân Gabe.

“Ồ, vâng”. Gabe bước lùi lại vài bước. Trước khi cánh cửa thang máy đóng lại vừa vặn cho một vài người chạy vội vào, Gabe kịp hỏi với theo một câu: “Sao anh lại làm những việc này cho tôi?”.

Lou nuốt nước bọt một cách khó khăn, đút hai bàn tay của mình vào sâu trong túi.

“Cứ xem đó như một món quà”.

Và cánh cửa đóng lại.

Khi Lou lên đến tầng mười bốn, anh hơi ngạc nhiên khi bước vào khu vực văn phòng của mình và nhìn thấy Gabe đang đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đựng thư đi quanh phòng. Để các gói nhỏ bưu phẩm cũng như các bì thư lên bàn của từng người.

Không thể nghĩ ra cái gì để nói sau khi đã chạy đua với thời gian để lên được tới đây, anh há mốc mồm nhìn chằm chằm vào Gabe.

“Ơ…”, Gabe nhìn trái, nhìn phải với vẻ không chắc chắn lắm. “Đây là tầng mười ba, phải vậy không?”.

“Đây là tầng mười bốn”. Lou đáp, thở không ra hơi.”Dĩ nhiên là anh có thể ở đây chứ, chỉ là vì…”, Lou không biết nói thế nào, lấy tay đặt lên cái trán nóng hổi của mình. Anh thầm hi vọng một phút không mặc áo khoác ở ngoài mưa sáng nay không làm mình cảm lạnh. “Chỉ là vì anh lên đây quá nhanh, nên tôi… Mà không sao!”. Anh lắc đầu. “Mấy cái thang này quái quỷ thật”, anh lầm bầm với chính mình, bước chân đi về phía phòng làm việc.

Vừa thấy anh, Alison đã nhảy bật ra khỏi ghế và chặn anh lại trước khi anh có thể bước vào phòng làm việc của mình. “Chị Marcia gọi anh”, cô nói to.

“Lại gọi nữa hả?”.

Gabe đẩy chiếc xe nhỏ đựng thư từ, bưu phẩm đến cuối dãy hành lang để rẽ sang một khu vực văn phòng khác. Một trong số những cái bánh xe kêu rít lên thật lớn. Lou nhìn theo anh ta trong một khắc, nhưng sau đó quay ngay về với thực tại.

“Tôi không có thời gian đâu, Alison, thật đấy. Tôi phải chạy sang nơi khác ngay bây giờ. Mà tôi còn có một cuộc họp ở đây trước khi đi nữa chứ. Chìa khóa của tôi đâu rồi?” Anh lục lọi tìm kiếm khắp trong các túi áo khoác – chiếc áo đang được treo trên giá treo áo ở góc phòng.

“Chị ấy gọi lần này là lần thứ ba trong buổi sáng nay rồi đấy”. Alison nhăn nhó, tay bịt kín ống nói trên chiếc điện thoại và đưa nó ra xa như thể nó là thuốc độc, để người ở bên kia đầu dây không nghe thấy. “Tôi nghĩ chắc chị ấy không tin rằng tôi đã chuyển những tin nhắn qua điện thoại của chị ấy đến cho anh đâu”.

“Tin nhắn?”. Lou trêu. “Tôi chẳng nhớ có bất kỳ tin nhắn nào cả”.

Alison rít lên đầy vẻ hốt hoảng, vội đưa ống nghe lên thật cao, xa hẳn khỏi tầm với của Lou. “Anh không sợ khi nói đùa như thế à. Đừng có trách tôi. Có 3 tin nhắn trên bàn của anh sáng nay. Thế nào người nhà anh cũng ghét tôi lắm vì tất cả những chuyện thế này”.

“Thật thế không?”, anh đứng sát lại gần cô, đẩy cô đến sát chiếc bàn. Trao cho cô một ánh mắt nhìn đủ sức làm khuất phục từng phần nhỏ của cô tận sâu thẳm bên trong, anh cho phép hai ngón tay của mình chầm chậm bò lên cánh tay cô, rồi bàn tay cô, nơi anh có thể với lấy chiếc ống nghe.

Bất chợt anh nghe một tiếng ho đến từ phía sau. Lou nhanh chóng di chuyển chỗ khác, kéo cái điện thoại đặt lên tai. Giả vờ như mình không quan tâm, anh nhẹ xoay mình, kín đáo kiểm tra xem ai là người cắt ngang giây phút của họ.

Là Gabe. Với chiếc xe đẩy đựng thư kêu ken két, đã cảnh báo Lou!

“Vâng, chị Marcia”, anh nói với chị gái qua điện thoại. “Vâng, dĩ nhiên là em đã nhận được cả mười ngàn tin nhắn của chị để lại rồi. Alison cực kỳ tử tế khi đã chuyển tất cả chúng cho em”. Anh nhoẻn một nụ cười ngọt ngào với Alison, lúc này đang lè lưỡi trêu anh trước khi dẫn Gabe vào phòng làm việc của Lou để sắp xếp thư từ.

Theo sau Alison vào phòng làm việc của Lou, Gabe nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn như đứa trẻ vừa lạc vào sở thú. Lou để ý thấy anh ta nhìn ngơ ngẩn vách kiếng trong suốt từ dưới sàn chạm lên đến tận trần nhà, từ nơi đó có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố bên dưới. Chiếc bàn bằng gỗ sồi khổng lồ nằm giữa phòng – to hơn cả mức cần thiết. Khu vực phòng chờ với chiếc sofa dài nằm bên góc trái. Phòng họp với mười chỗ ngồi. Chiếc ti vi plasma 50 inch trên tường, nó to hơn bất cứ cái ti vi nào khác ở những khu vực công cộng tại thành phốDublin. Đầu Gabe cứ quay vòng, nhìn ngắn khắp căn phòng. Đôi mắt anh ta xem xét hết thảy mọi thứ.

Những biểu hiện của anh ta ẩn chứa một vẻ tò mò không hiểu được. Và sau đó, khi mắt hai người chạm nhau, Gabe mỉm cười. Đó là một nụ cười cũng ẩn chứa vẻ tò mò. Rõ ràng đây không phải là một gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ mà Lou hi vọng nhìn thấy. Nó hoàn toàn không chứa chút gì của sự ganh tỵ. Chỉ là một cái nhìn như tiêu khiển, như giải trí cho vui vậy thôi. Bất kể là cái gì, nó lập tức giết chết niềm kiêu hãnh và sự hài lòng mà Lou dự tính sẽ bộc lộ ra. Đó là một nụ cười dường như chỉ dành cho Lou, và vấn đề là Lou không chắc nụ cười ấy có như một trò đùa với anh không, hay là Gabe thực sự muốn chia sẻ nụ cười ấy. Cảm thấy không được tự tin lắm – cảm giác mà anh chưa từng bao giờ gặp phải trước đây – anh khẽ gật đầu với Gabe. Trong lúc đó, trên điện thoại, chị Marcia tiếp tục cuộc đối thoại kiểu không hề chú ý đến người khác của chị ấy. Lou cảm thấy đầu mình đang nóng dần lên.

“Lou? Lou, em nghe đấy chứ?”. Cô hỏi với giọng mềm mỏng.

“Nghe từng chữ từng câu đây, chị Marcia. Nhưng em thực sự không thể ở đây nghe điện thoại tiếp nữa vì em có hai nơi phải đến và hiện giờ thì chưa chạy được tới nơi nào trong số đó cả”. Anh nói, nhưng sau một chút ngập ngừng, thêm vào một tiếng cười để giảm bớt mức độ căng thẳng của điều mình vừa nói.

“Chị biết em rất bận”, đầu dây bên kia trả lời, “Chị sẽ không làm phiền em nữa nếu chị và mọi người có thể chắc chắn rằng sẽ gặp em Chủ Nhật này một lát”.

“Ồ, giờ thì em hiểu rồi đấy”. Anh trợn tròn mắt, chờ đợi một “bài diễn văn” dài dòng của bà chị như thường lệ.

“Nghe chị nói này, Lou… Làm ơn đi. Chị thật sự cần em giúp chuyện này. Bình thường chị có muốn làm phiền em đâu. Nhưng anh Rick và chị đang thực hiện các thủ tục ly hôn, và…”, chị thở dài, “Chị muốn có được những quyền này… Chị không thể làm nó một mình được”.

“Em chắc là chị không thể đâu”.

“Anh buột miệng trong khi bản thân anh cũng không chắc mình định nói chị ấy có thể làm hay không thể làm. Anh chẳng chú tâm mấy đến những điều bà chị đang nói, chỉ kín đáo quan sát một cách tò mò những cử động của Gabe trong phòng làm việc của mình.

Anh kéo dài dây điện thoại đến tận góc phòng, để có thể với tay lấy áo khoác của mình. Trong lúc vừa nỗ lực chạm đến chiếc áo khoác vừa phải giữ lấy cái điện thoại kẹp giữa phần vai và vai, anh đánh rơi cái ống nghe. Anh mặc áo khoác vào rồi mới cúi xuống nhặt ống nghe điện thoại lên. Trong lúc ấy, chị Marcia vẫn tiếp tục nói.

“ Ít nhất thì em cũng trả lời cho chị một câu về địa điểm họp mặt chứ?’.

“Địa điểm họp mặt?”, anh lặp lại điều chị nói. Nhưng vừa lúc ấy, chiếc điện thoại trong túi anh cũng reng lên. Anh che ống nghe lại, chuyển tiếng chuông điện thoại di động sang chế độ im lặng, muốn được trả lời nó ngay tức khắc.

Người chị im lặng một lát. “Vâng, địa điểm họp mặt”. Cô nói, giọng trở lên khẽ khàng đến mức anh phải căng tai lên để nghe.

“À vâng, địa điểm họp mặt cho việc___”, anh nhìn Alison với cái nhìn dò hỏi khẩn cấp khiến cô hấp tấp đi thẳng về phía anh với một cái phong bì to màu vàng chói với vài chữ viết vội vàng trên ấy, quên cả việc để ý trông chừng Gabe.

“À há!”, Lou giật lấy cái bì thư từ tay Alison, đọc nhanh những hàng chữ Alison vừa viết trên chúng.

“À, địa điểm họp mặt cho bố1 Tiệc sinh nhật. Chị muốn có một địa điểm cho tiệc sinh nhật bố?”.

Lou lại cảm giác dường như có sự hiện diện của ai đó sau lưng mình lần nữa.

“Đúng vậy”, Marcia trả lời bằng giọng đầy nhẹ nhõm. “Chúng ta có hai điểm để chọn lựa. Em nhớ không? Chị từng nói với em đấy. Chị cần em chọn một. Quentin nghĩ ra một nơi và chị nghĩ ra một nơi khác. Mẹ chỉ muốn một buổi tiệc bên ngoài chứ không phải ở nhà. Và…”.

“Chị có thể gọi cho em qua điện thoại di động được không, Marcia? Em thật sự phải chạy đi bây giờ. En sẽ đến trễ trong buổi họp trưa nay mất”.

“Không, Lou! Chỉ cần em nói với chị là chọn chỗ nào…”.

“Nghe này, em có một địa điểm họp mặt tuyệt vời”, anh cắt ngang lời cô lần nữa, đồng thời liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình. “Bố rất thích chỗ đó và mọi người sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời chưa từng thấy!”, anh nói vội qua điện thoại.

“Chị không muốn em lại giới thiệu một địa điểm nào khác nữa. Em biết bố thích cái gì mà. Chỉ cần là một nơi nhỏ nhắn, xinh xắn, đầy không khí gia đình, khiến bố cảm thấy thoải mái, và …”.

“Thân mật, thoải mái. Có rồi!”, Lou chụp lấy cây bút trên tay Alison, viết nhanh mấy dòng và giao phó cho cô nhiệm vụ tổ chức. “Tuyệt lắm! Ngày mấy chúng ta tổ chức?”.

“Ngày sinh nhật bố”, giọng Marcia khẽ khàng hơn.

“Được rồi, ngày sinh nhật bố!”. Lou nhìn lên Alison như đặt một câu hỏi. Cô thư ký vội vàng lật cuốn nhật ký công việc của mình và lướt qua các ghi chú ngày tháng, sinh nhật trong đó với một tốc độ chóng mặt.

“Em nghĩ rằng chúng ta nên tổ chức tiệc vào cuối tuần để tất cả mọi người đều có thể đến được. Chị biết đấy, chúng ta nên để chú Leo đến tham gia nữa chứ, chú ấy sẽ múa hát tưng bừng”, anh đùa.

“Chú ấy vừa mới được chuẩn đoán là lại bị ung thư tuyến tiền liệt”.

“Ồ, em không định đùa thế. Vậy ngày cuối tuần gần nhất là ngày mấy?”, anh ứng biến.

“Sinh nhật bố rơi vào ngày thứ Sáu”, Marcia trả lời, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. “Đó là ngày 21 tháng 12, Lou. Luôn luôn là ngày đó. Năm trước cũng thế. Mọi năm đều thế. Em nhớ chưa?”.

“Ngày 21 tháng 12 . Vâng!”. Anh nhìn Alison với vẻ buộc tội , vì cô ấy đã không thể lần ra nó trước khi chị anh phải nói. “Vậy là cuối tuần tới, chị Marcia. Sao chị nói với em trễ thế/”.

“Trời đất, chị không hề báo trễ. Chị đã nói với em trước đó rồi, rằng mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đó. Mọi người thậm chí đã chọn được hai địa điểm để tổ chức”.

Lou không chú ý nghe những lời càm ràm nữa mà giật lấy cuốn nhật ký công việc từ tay Alison và bắt đầu lướt qua xem công việc của mình ngày hôm đó. “Ôi trời, không thể được. Chị tin em đi. Đó là ngày có buổi tiệc của công ty em và em chắc chắn phải tham dự. Em có một vài khách hàng quan trọng. Buổi tiệc của bố nên tổ chức vào thứ Bảy. Em sẽ sắp xếp bỏ hết mọi việc khác ngày hôm đó!”, anh nói to.

“Nhưng đây là sinh nhật lần thứ bảy mươi của bố. Em không thể đổi ngày tổ chức chỉ vì trùng với buổi tiệc của công ty em”, chị Marcia thốt lên với vẻ không tin nổi. Bên cạnh đó, nhạc, thức ăn, mọi thứ đều đã được quyết định và đã đặt vào ngày hôm ấy. Tất cả những gì mọi người cần lúc này chỉ là quyết định xem nên chọn địa điểm nào giữa hai địa điểm…”.

“Thế thì chị hủy những gì đã đặt đi”, Lou đáp, xoay người ra khỏi góc bàn trong tư thế sẵn sàng gác máy. “Địa điểm mà em có trong đầu hiện giờ có phục vụ cả nhạc và thức ăn, chị không phải động đến một ngón tay đâu, được chứ. Tuyệt lắm. Nào, bây giờ em sẽ cho chị nói chuyện lại với Alison nhé, cô ấy cần biết thêm một số thông tin chi tiết và sẽ lo liệu đâu vào đó cả. “. Anh để cái tai nghe điện thoại xuống bàn và chộp lấy chiếc cặp xách của mình.

Mặc dù vẫn có cảm giác Gabe đứng sau lưng, nhưng anh không xoay người lại. “Mọi thứ ổn cả chứ, Gabe?”. Anh hỏi, cầm lấy những tập hồ sơ trên bàn Alison và đặt chúng trong chiếc cặp táp xách đang mở.

“Vâng, tuyệt cả. Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ đi xuống thang máy cùng với anh. Dường như chúng ta đi chung một con đường”.

“Ồ”, Lou đóng chiếc cặp xách lại và không hề giảm tốc độ bước chân đi đến thang máy. Đột nhiên, như e ngại mình phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đã để lộ cho Gabe thấy mục đích của mình, ẩn đằng sau việc cho anh ta một việc làm, anh bấm nút thang máy và trong khi chờ đợi con số từ tầng trệt tăng dần lên, anh cố làm như mình bận rộn với chiếc điện thoại di động trong tay.

“Vậy ra anh có một người chị”, Gabe nói với giọng nhẹ nhàng.

“Vâng”, Lou trả lời, vẫn không ngừng nhắn tin, cảm thấy như thể anh đang quay trở lại thời đi học, đang cố gắng tống khứ một đứa bạn kỳ quặc nào đó đi. Trong suốt khoảng thời gian bực bội đó, chiếc điện thoại của anh vẫn quyết không chịu reng lên để “cứu nguy” cho anh.

“Tuyệt thật đấy!”.

“Ừm…”.

“Chuyện khỉ gì thế?”.

Gabe nói một cách cộc cằn, khiến Lou ngẩng phắt đầu lên.

“Tôi không nghe thấy anh nói gì”. Gabe nói, cứ như thể anh ta là một thầy giáo vậy.

Tự nhiên, không hiểu vì lý do gì, một cảm giác tội lỗi bỗng xuất hiện trong Lou. Anh bỏ chiếc điện thoại vào túi. “Xin lỗi, Gabe”. Anh chà tay lên trán mình. “Hôm nay là một ngày thật buồn cười. Tôi không phải là chính tôi nữa!”.

“Thế anh là ai?”.

Lou nhìn anh ta với vẻ cực kỳ hoang mang, rối rắm. Nhưng Gabe chỉ mỉm cười.

“Anh đã xử sự với chị của anh không như mọi khi”.

“Tôi làm thế soa? Chị ấy vẫn là chị Marcia như mọi khi”, Lou thở dài. “Chị ấy khiến tôi phát điên lên về chuyện tổ chức buổi tiệc sinh nhật lần thứ bảy mươi của bố tôi. Thật không may là hôm ấy lại rơi vào ngày công ty cũng tổ chức một buổi tiệc. Đó là nguyên nhân của vô số rắc rối”. Anh nhìn Gabe. “Rồi anh sẽ hiểu tôi nói thế là ý gì. Giờ, tôi phải cố gắng giành toàn bộ việc tổ chức sinh nhật bố ra khỏi tay chị ấy, để cho chị ấy nghỉ ngơi”.

“Anh không nghĩ rằng chị ấy rất thích thú với việc được tổ chức tiệc sinh nhật cho bố sao?”. Gabe hỏi.

Lou nhìn đi chỗ khác. Chị Marcia luôn yêu thích việc được tổ chức tiệc sinh nhật bố. Chị ấy đã lên kế hoạch cho nó từ tận năm ngoái. Trong việc cố giành việc đó ra khỏi tay chị ấy, thật sự là anh chỉ đang muốn làm mọi thứ thuận lợi, dễ dàng hơn cho chính mình. Anh không thể chịu đựng nổi chuyện có khoảng hai mươi vị của chiếc bánh kem nên thế nào. Kể từ khi cuộc hôn nhân của chị ấy tan vỡ, chị ấy đã tập trung hết toàn bộ sự chú ý của mình vào buổi tiệc này. Nếu chị ấy dành chừng đó sự quan tâm vào cuộc hôn nhân của mình như buổi tiệc khỉ gió này, hẳn chị ấy sẽ chẳng phải ngồi khóc lóc với những người bạn mỗi ngày về cuộc hôn nhân tan vỡ - anh nghĩ thế.

“Anh sẽ đến dự buổi tiệc sinh nhật của bố anh, phải không?”. Gabe hỏi. “Bố anh đã sang tuổi bảy mươi. Đó rõ ràng không phải là việc mà anh muốn bỏ lỡ đâu!”.

Cảm giác bị làm phiền và không thoải mái lại quay trở về với Lou. Anh không chắc Gabe có ý định muốn “thuyết giáo” cho anh hay cố gắng để tỏ ra thân thiện, nhưng rõ ràng, anh vừa cảm thấy một cái liếc như thể quan tòa buộc tội từ anh ấy, mặc dù Gabe chỉ nhìn mấy cái phong bì nằm trong chiếc xe đẩy thư của anh ta, để nhận biết xem chúng phải giao ở tầng nào kế tiếp mà thôi.

“Tất nhiên là tôi sẽ đi”. Lou nhoẻn một nụ cười giả tạo trên mặt, đột nhiên cảm giác như mình bị ép buộc nói như thế. Cái quái quỷ gì đã khiến anh nói những chuyện như vậy thế này?

Gabe không đáp lại. Và sau vài giây im lặng, Lou lại bấm bấm cái nút gọi thang máy.

“Mấy cái thang máy này chậm kinh khủng”, anh gầm gừ.

Cuối cùng, cánh cửa thang máy cũng mở ra với đầy những người đứng ở bên trong. Chỉ còn một chỗ cho duy nhất một người.

Gabe và Lou nhìn nhau.

“Một trong hai anh vào đi”, một tiếng nói vọng ra từ trong thang máy.

“Anh đi trước đi”, Gabe nói. “Tôi còn phải mang cái này xuống nữa”. Anh chỉ vào chiếc xe đẩy đựng thư. “Tôi sẽ đi sau”.

“Anh chắc chứ?”.

“Hôn chia tay thế đủ rồi”, một người đàn ông bên trong thang máy đùa. Và những ngời còn lại cười rộ lên.

Lou vội vã bước vào, vẫn không thể rời mắt khỏi cái nhìn hiền lành của Gabe cho đến khi cánh cửa khép lại và thang máy từ từ đi xuống.

Chỉ sau hai lần dừng, họ đã xuống đến tầng trệt. Anh chờ cho đám đông ra khỏi thang máy, mắt nhìn theo đám đông nhân viên đang vội vã đi ăn trưa.

Loáng cái, đám đông đã tản sạch đi. Bỗng nhiên tim anh đập loạn xạ khi anh bắt gặp chính cái nhìn của Gabe – lúc này đang đứng bên cạnh bàn an ninh với chiếc xe đẩy đựng thư, cũng đang nhìn qua đám đông để quan sát Lou.

Lou chậm rãi đi thẳng tới chỗ anh ấy.

“Tôi quên để cái này trên bàn anh”. Gabe cầm một cái phong bì mỏng trên tay. “Nó bị che khuất dưới những xấp thư của người khác”.

Lou cầm lấy cái bì thư, nhét vào trong túi áo khoác của mình mà không thèm liếc nhìn.

“Có chuyện gì không ổn à?”. Gabe hỏi nhưng không hề nhận ra chút quan tâm nào trong giọng nói của anh ấy.

“Không. Chẳng có gì không ổn cả”. Lou không rời mắt khỏi gương mặt Gabe nãy giờ. “Làm cách nào mà anh có thể xuống đây nhanh đến vậy?”.

“Ở đây sao?”, Gabe chỉ xuống sàn nhà.

“Vâng, ở đây…”, Lou châm biếm. Tâng trệt. Anh đã phải chờ chuyến thang máy kế. Và từ tầng mười bốn xuống. Chỉ chưa đầy 30 giây trước!”.

“Ồ vâng”, Gabe đồng ý. Và anh ta mỉm cười. “Nhưng tôi đâu có nói là cách đây mới 30 giây bao giờ”.

“Và?”.

‘Và…”, Gabe đánh trống lảng. “Tôi đoán là ở đây tôi có thể nhanh hơn anh đấy”.

Anh ta nhún vai, mở khóa cái thắng dưới bánh xe của chiếc xe đẩy và bắt đầu bước đi. Cùng lúc ấy, chiếc điện thoại reng lên và đồng thời cũng nhấp nháy tín hiệu vừa nhận một email mới.

“Tốt hơn hết là anh nên chạy”, Gabe nói. “Đồ vật để ngắm nhìn, con người để hành động”. Anh lặp lại những lời Lou nói. Sau đó anh ta nhoẻn một nụ cười tạo nên hiệu ứng hoàn toàn trái ngược với cảm giác ấm áp mơ hồ mà nó đã mang đến cho anh cũng vào buổi sáng hôm đó. Thay vào đấy, nó như đang gửi những quả ngư lôi chứa đầy sự sợ hãi và lo lắng đến trái tim và ruột gan anh. Cũng là hai nơi đấy chứ. Và cũng đúng vào một lúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play