... Đối với cô, có người chỉ thoáng qua như một cơn gió, nhưng lại để lại những kí ức khó quên trong cuộc đời. Có người chăm sóc cô, yêu thương cô, hứa sẽ yêu cô trọn đời nhưng lại không thể nào cùng cô tay cầm tay đi tới chân trời, nghiệt ngã đã mang anh đi xa. Người cuối cùng, đủ kiên nhẫn để phá bỏ hàng rào chắn do chính cô tạo ra, phả hơi ấm vào một tâm hồn băng lãnh sau những biến cố lớn, rồi nhận ra rằng, cô, là người em gái của mình, chung một dòng máu. Nào có ai hiểu thấu?...
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Cuối cùng, cô cũng đã hiểu, họ hạnh phúc, cô hạnh phúc. Đôi khi đối với Mia, không nhất thiết là phải ở bên nhau mãi mãi hay cầm tay nhau đi đến tận chân trời mà chỉ là, đứng nhìn người em thương hạnh phúc, có khó quá không?...