" Chào em trai, lâu quá không liên lạc đấy. Quên ông anh này rồi sao?"
Nét mặt anh dãn ra, nở một nụ cười nửa miệng, lời nói như đay nghiến:
"Ồ, có người còn biết mình thân là anh mà đi hãm hại em trai đấy"
Hắn cười to một tiếng, hàng lông mày hơi chau lại rồi vội dãn ra
"Thôi nào, đó chỉ là tại nạn thôi mà...Chắc em không nhỏ nhem đến vậy. Về nhà thôi, anh hơi bị nhớ Việt Nam đấy"
Hắn nháy mắt một cái, để hành lý lại cho anh rồi ngồi lên xe trước. Anh thở dài một tiếng, nỗi buồn vô tư tràn ngập trong lòng. Anh kìm giọt nước mắt đang chực chờ rơi, đôi mắt đã đỏ hoe.
Tại sao cơ chứ, dù anh có tỏ ra mạnh mẽ thế nào thì đứng trước hắn anh vẫn là con số " không" nhỏ bé. Mẹ anh....anh đã không bảo vệ được, bản thân anh cũng không lo được, bố anh giờ đang bị bố con hắn điều khiển. Đời nhạt thật, liệu anh có đủ mạnh mẽ để giành lại mọi thứ hay không?
Hắn...thực sự là người anh rất kính trọng, là người gắn bó với anh nhất, giúp anh vơi bớt nỗi cô đơn. Nhưng tại sao...Tại sao định mệnh lại đưa đẩy hai người chúng ta vào vòng xoáy thù hận.
Một kẻ lạnh lùng như anh, thật sự có quá nhiều góc khuất trong tim. Chỉ khi bên cô, anh mới cảm nhận được niềm vui và tìm được nơi yên bình trong cõi lòng.
"Anh à bình tĩnh đi. Lỗi tại em...đã bảo vệ cô ấy không tốt"
Một giọt nước mắt lăn trên khóe mắt, anh cũng như hắn, phát cáu với chính bản thân mình.
" Thằng tồi, tao cấm mày đến gần cô ấy nữa."
Hắn chỉ thẳng vào mặt anh, ra lệnh như đàn anh.
"Anh thôi đi, cô ấy là của tôi. Anh có quyền gì cấm tôi đến với cô ấy? Năm đó, chính anh bỏ đi, chính anh giao lại cô ấy cho tôi. Thế nên,anh không có quyền gì ngăn cản chúng tôi."
"Mày..."
Hắn nổi điên, tức giận đấm mạnh vào tường. Rồi sau đó chạy ra khỏi cổng, men theo lối mòn trí nhớ chạy sang nhà Nó. Còn anh, ngã phịch lên ghế bộ mặt hết sức đau khổ. Ngày anh lo sợ nhất....sắp gần kề rồi.
Tính toong...tính toong...
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, vừa thấy hắn, cô vô cùng ngạc nhiên.
"Dương....Dương Thiên, l.à.....là cháu sao?"
" May thật cô còn nhớ cháu"
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Thằng nhóc này, đi bao năm giờ mới về. Vào nhà chơi đi cháu"
Chiếc taxi vừa dừng cũng là lúc lớp học của nó tan lớp. Thấy bóng nó sao bé nhỏ đơn côi, lạnh lùng một mình bước đi trên con đường của riêng mình. Lúc nó còn không chú ý, hắn xuất hiện trước mặt. Nó ngỡ ngàng.
"Lại là anh sao"
"Ừ, Khuê Khuê. Dù em không nhớ ra anh cũng không sao. Nhưng anh hứa từ nay sẽ bảo vệ em. Sẽ không để em bị tổn thương thêm lần nào nữa."