Hạ Giai Ngôn thật không ngờ, ánh mắt Lục Tiệp nhạy bén như vậy, lại có thể phát hiện ba buổi đi học trước đó mình đều không tập trung. Những tiết học của Lục Tiệp trước đó, cô luôn nhắc nhở bản thân phải tập trung tinh thần, nhưng mỗi lần đều không làm được.

Hai vấn đề Lục Tiệp đề cập khá đơn giản, nhưng Hạ Giai Ngôn đều không trả lời được, có giải thích thêm cũng vô dụng mà thôi. Cô biết thể nào cũng sẽ bị Lục Tiệp phê bình, đang định ngồi xuống tiếp thu dạy dỗ, nào ngờ bên ngoài lại vang lên một âm thanh có chút kỳ lạ, cùng lúc đó, đèn trần trong phòng ngủ tự nhiên tắt ngúm.

Rèm cửa sổ ngoài ban công được kéo kín như bưng, nên ánh sáng bên ngoài căn bản không thể lọt vào được. Trong phòng trở thành một mảng tối đen, Hạ Giai Ngôn không hề chuẩn bị tâm lý, cô kìm lòng không đậu thấp giọng sợ hãi kêu lên, tay run lên, di động liền rơi xuống sàn nhà.

Nghe thấy âm thanh va chạm của di động với sàn nhà, Hạ Giai Ngôn chỉ biết cái vỏ sau lưng di động chắc chắn đã bị lỏng ra. Cô chẳng nhìn thấy được gì hết, chỉ có thể ngồi xổm xuống mò mò tìm kiếm. Pin không biết ở góc nào, chắc là bay xuống gầm giường rồi. Trong lòng cô thầm mắng Lục Tiệp, đều tại anh nói ốp điện thoại của cô ngay thơ nếu không cô cũng chẳng tháo nó ra làm gì. Và nếu không tháo cái ốp đó ra , thì điện thoại của cô sẽ chẳng đến nỗi không có đồ bảo vệ gì hết mà trực tiếp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, ngay cả pin cũng không biết tung tích nơi nao.

Vuốt vuốt, Hạ Giai Ngôn cảm thấy việc trước mắt là nên nhìn xem xảy ra chuyện gì, vì vậy liền cẩn thận dè dặt đi ra ngoài, cô thử mở công tắc đèn phòng khách, nhưng vẫn tối đen như cũ.

Trong khoảnh khắc đèn tắt, Hạ Giai Ngôn đang mơ hồ thì lại nghe thấy âm thanh có chút kì lạ vang lên. Tìm được đèn pin trong ngăn kéo tủ, cô đi kiểm tra thử cầu dao điện, hóa ra không phải mất điện, chẳng qua là do đứt cầu dao.

Sau khi bật công tắc đèn lên, có ánh đèn trong phòng ngủ chiếu ra. Hạ Giai Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ đến cái máy giặt còn đang giặt drap trải giường, cô mở nắp ở trên ra nhìn, bên trong nước vẫn chứa nước hơn nữa lòng giặt. Cô đặt lại lập trình giặt một lần nữa, lúc ấn xuống nút khởi động, “ Cạch” một tiếng, căn phòng lại một lần nữa rơi vào bóng tối.

Đáp án đã quá rõ ràng, đứt cầu dao điện chính là tai họa do cái máy giặt này gây ra.

Máy giặt có thể hỏng lúc nào cũng được, nhưng không thể nhắm ngay khi đang giặt drap trải giường mà hư được. Hạ Giai Ngôn bi thương kêu lên, cô cố gắng vỗ vỗ cái máy giặt : “ Muốn đình công là đình công liền vậy hả, sao mày không có một chút đạo đức nghề nghiệp nào thế hử?”

Sau khi hung hăn nhổ phích điện máy giặt ra khỏi ổ cắm, Hạ Giai Ngôn mới mở công tắc cầu dao điện lên. Cô lấy drap giường từ trong máy giặt ra, sau đó bi thương ngồi vò tay.

Thật vất vả mới giặt sạch xong, Hạ Giai Ngôn lại phiền não vì không biết phải vắt ráo nước tấm drap bằng tay như thế nào đây. Cô kiên nhẫn, cô chia từng đoạn nhỏ vắt ráo nước, vắt đến đoạn cuối cùng, lưng của cô đã mỏi nhừ không cử động được.

Đem tấm drap phơi lên sào phơi đồ ngoài ban công, Hạ Giai Ngôn mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha, nằm được một lát, bụng cô lại đau âm ỷ. Cô tưởng chỉ cần nghỉ một lát sẽ không sao, nào ngờ chẳng thấy cơn đau dịu đi chút nào, mà ngược lại càng lúc càng đau hơn. Cô đau khó chịu lăn qua lộn lại, đang ở tình thế khóc không ra nước mắt, thì chuông cửa vang lên.

Hạ Giai Ngôn nhìn lên đồng hồ, đã trễ thế này, lại còn có ai đến tìm nhỉ. Cô nhìn qua mắt mèo dò xét một chút, lại thấy Lục Tiệp đang đứng ngay ngoài cửa, sắc mặt anh còn trông rất khó coi nữa.

Đợi đến khi Hạ Giai Ngôn mở cửa ra, Lục Tiệp mới thật sự trút đi gánh nặng. Anh quan sát Hạ Giai Ngôn một lượt từ trên xuống dưới, thấy mặt và môi cô tái xanh, rồi bộ dạng muốn đứng thẳng cũng không được của cô, anh đại khái có thể đoán được chuyện gì. Anh theo bản năng sờ trán Hạ Giai Ngôn, giọng điệu có chút lo lắng : “ Mặc ít quần áo như vậy, còn đi chân trần nữa, em còn cần thân thể này của mình nữa không hả?”

Hạ Giai Ngôn như bị nhiệt độ bàn tay của anh làm nóng lên, cô thô bạo gạt tay anh ra, cũng lui về sau nửa bước. Chẳng quan tâm bụng vẫn đang đau, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Lục Tiệp, tư thế giống như thể hễ anh mở miệng nói thêm bất kì câu nào nữa thì cô sẽ nhào tới cắn anh ngay lập tức.

Tay Lục Tiệp xấu hổ để trong không trung, môi anh giật giật, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng thu tay về.

Bọn họ đều im lặng, đèn hành lang tự động tắt, sự im lặng bao trùm này khá áp lực.

Bình tĩnh lại, Hạ Giai Ngôn mới phát giác bản thân mình cũng phản ứng hơi quá đáng, cho nên ra sức giấu đi mâu thuẫn lúc đầu. Xuất phát từ phép lịch sự, cô nghiêng người cho Lục Tiệp bước vào : “ Sao anh lại tới đây?”

“ Đang nói chuyện thì em hét chói tai một tiếng, sau đó điện thoại gọi lại mãi vẫn không được, anh tưởng em xảy ra chuyện gì đó bất trắc.” Giọng điệu Lục Tiệp nhàn nhạt nói. Anh không hề muốn cho Hạ Giai Ngôn biết rằng, vừa rồi đến tột cùng anh đã có bao nhiêu lo lắng đứng ngồi không yên, đến nỗi nữa đêm nữa hôm còn chạy đến đây. Nếu không tận mắt thấy cô không có việc gì, anh nghĩ chắc chắn bản thân chẳng thể nào ngủ được.

Hạ Giai Ngôn không thể nào ngờ được Lục Tiệp vì lý do này mà anh đặc biệt chạy đến đây như thế, cô nói với Lục Tiệp: “ Máy giặt trong nhà có chút vấn đề, cho nên bị chập mạch đứt cầu dao điện. Di động bị rơi xuống sàn nhà, pin bị văng đi đâu mất, tôi phải giặt bằng tay nên ……”

Đây là lần đầu tiên Lục Tiệp bước vào nhà trọ của cô, anh nhìn quanh vài lần, tầm mắt cuối cùng dừng ở ban công nhìn tấm drap vừa được phơi lên còn đang nhỏ nước tong tong. Dừng lại một chút, sau đó sải chân đi tới.

Hạ Giai Ngôn theo sau, thấy Lục Tiệp cởi chiếc áo ban – đờ - xuy ra, bộ dạng giống như đang sắp thể hiện tài năng, vẻ mặt cô sùng bái hỏi: “ Anh sẽ sửa máy giặt hả?”

Lục Tiệp đem chiếc áo nhét vào trong tay cô, dứt khoát giòn giã đáp: “ Sẽ không!”

“ Anh chỉ lấy tấm drap vắt lại thôi.” Lục Tiệp đem tấm drap từ trên sào phơi đồ xuống dưới, tiếp theo quay đầu nói với cô, “ Lấy quần áo và vớ chân mang vào đi, ngâm chân vào nước nóng trước khi mang vớ vào.”

Bị Lục Tiệp nhìn thoáng qua, Hạ Giai Ngôn đảo qua đảo lại bên miệng từ “ Không” nhưng vẫn không thốt thành lời mà nuốt ngược nó vào bụng, sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng ngâm nước ấm. Nước ấm cực kì, bỏ bàn chân lạnh băng của cô vào trong đó,khiến cô thoải mái đến độ thở hắt ra. Một bên thì ngâm chân, một bên thì nghĩ lại mình cũng quá nhỏ mọn……

Hạ Giai Ngôn một lần nữa đi ra phòng khách là chuyện của mười phút sau đó. Bên ngoài yên tĩnh, ngay cả tiếng nhỏ nước ngoài ban công cũng đã dừng lại, cô nghĩ Lục Tiệp đã về, nhưng rất nhanh lại thấy bóng dáng anh trong phòng bếp.

Dép lê vốn là đế mềm, Hạ Giai Ngôn thả nhẹ bước chân đi vào bếp, rướn cổ lên xem Lục Tiệp đang làm gì. Chỉ thấy một tay Lục Tiệp đang cầm một củ gừng, tay còn lại cầm một con dao nhỏ, đang tập trung gọt vỏ. Hành động của anh luôn luôn vượt qua dự đoán của mình. Hạ Giai Ngôn ngơ ngác đống vỏ gừng trên tấm thớt, gần nửa buổi mới thu hồi tầm mắt lại. Trong phút chốc giương mắt lên, cô thấy Lục Tiệp vẫn vội vội vàng vàng như cũ, mà ánh mắt anh đang nghiêng nghiêng nhìn cô.

Hạ Giai Ngôn có cảm giác giống như đang làm chuyện xấu bị bắt được, cô chậm rãi đứng thẳng người lên, sau đó cười cười với anh: “ Tôi……….. còn tưởng anh đi rồi.”

“ Đau bụng thì nên nấu trà gừng uống, không nên thường xuyên uống thuốc giảm đau biết chưa.” Lục Tiệp dùng mũi dao gẩy gẩy cạo cạo lớp vỏ gừng, sau khi ước tính liều lượng vừa đủ, tiếp đó dùng dao lớn trong bếp đập dập mấy củ gừng đấy.

“ Để đấy tôi làm cho.” Hạ Giai Ngôn cảm thấy ngượng ngùng khi làm phiền Lục Tiệp, đang muốn cầm lấy cán dao trong tay anh, nhưng làm nước gừng văn lên tung tóe bắn vào mắt, khiến mắt cô đau rát.

Lục Tiệp thấy cô dụi mắt, mày nhăn lại: “ Dùng nước sửa sạch đi, sau đó đứng qua một bên.”

Hạ Giai Ngôn làm y theo lời anh nói, chỉ sau chốt lát, trong mắt và vùng da xung quanh không còn cảm thấy nóng rát nữa.

Lục Tiệp đem gừng đã băm nhuyễn bỏ vào nồi, sau đó nâng tay nhìn đồng hồ, một chút ý tứ muốn ra về cũng không có.

Rất nhanh, mùi gừng nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, Hạ Giai Ngôn hít hít mũi, sau đó nói với Lục Tiệp: “ Tôi canh nó sôi là được rồi, trời đã khuya, anh mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Lục Tiệp chưa đáp ứng cô, ngược lại hỏi: “ Tại sao em lại xin nghỉ học?”

Tư duy của anh rất nhanh nhạy, Hạ Giai Ngôn không thể nào đuổi kịp tiết tấu của anh. Đơ ba giây, cô mới nói qua loa nguyên nhân một lần cho anh biết.

Nghe cô nhắc đến tập đoàn Thiên Tế, Lục Tiệp nhíu mày, vô thức thốt ra một cái tên: “ Hứa Hựu Khiêm?”

“ Anh biết anh ta hả?” Hạ Giai Ngôn hỏi.

Nước sôi hơi nước đẩy nắp vung lên xuống tạo ra âm thanh, trước tiên Lục Tiệp hạ lửa nhỏ lại, sau nói với đó Hạ Giai Ngôn: “ Có ăn chung với anh ta bữa cơm, cũng không tính là thân thiết.”

“ Các anh quen biết nhau thế nào?” Hạ Giai Ngôn tò mò, cô đối với bối cảnh phức tạp của Hứa Hựu Khiêm cũng có chút hiểu biết, theo lý mà nói, Lục Tiệp sẽ không kết giao với loại người như Hứa Hựu Khiêm.

“ Anh ta là em chồng của Khương Vũ Nhàn.” Lục Tiệp nói.

Hạ Giai Ngôn nhạy cảm nhận ra, vừa rồi ngữ khí của Lục Tiệp có chút khéo léo thay đổi, cô nghiêng đầu hỏi: “ Khương Vũ Nhàn là ai?”

Lục Tiệp “ Oh” một tiếng : “ Cô ấy là con gái một người bạn cũ của ba anh, lúc cô ấy đến Anh du học, là anh hướng dẫn cô ấy.”

Hạ giai Ngôn gật đầu, nhanh chóng nói sang chuyện khác, tránh cho bản thân mình hỏi tới nhiều hơn: “ Vậy, thứ bảy tôi có thể xin nghỉ được không?”

“ Em không cần xin nghỉ.” Lục Tiệp nói, “ Từ Vĩnh Hào kia, em cũng không cần phải gặp.”

“Vì sao?” Cô hỏi.

Lục Tiệp nói: “ Chuyện này anh có thể giúp em sắp xếp, thứ bảy nhớ đi học đúng giờ.”

Hạ Giai Ngôn nghĩ Lục Tiệp muốn tìm sự giúp đỡ từ Hứa Hựu Khiêm, nhưng nghĩ đến Hứa Hựu Khiêm chưa chắc sẽ đồng ý, vì thế đã nói: “ Hứa Hựu Khiêm là em chồng của con gái bạn ba anh, quan hệ với anh cũng không gần mấy….”

Thấy bộ dạng lo lắng của cô, Lục Tiệp lại nở nụ cười: “ Chuyện của em, không cần phải phiền phức tìm Hứa Hựu Khiêm làm gì cả.”

Nhìn Lục Tiệp như đã có dự tính trong lòng, Hạ Giai Ngôn không nhịn được hỏi anh: “Vậy anh có cách gì?”

Trà gừng đã nấu xong, Lục Tiệp rót nó ra chén, sau đó đưa cho Hạ Giai Ngôn. Anh có ý thừa nước đục thả câu: “ Đến lúc đó em sẽ biết.”

Hạ Giai Ngôn vẫn có điều băn khoăn, cô còn đang muốn hỏi tiếp, Lục Tiệp đã cướp lời mở miệng trước: “ Tốt nhất là nên uống khi còn nóng, nếu để nguội sẽ không có hiệu quả.”

Chén trà gừng tỏa hơi nóng truyền đến tay cô, Hạ Giai Ngôn dừng một chút, nói với anh: “ Tôi biết rồi.”

“ Thôi anh về đây.” Dứt lời, Lục Tiệp ra phòng khách lấy áo khoác. Anh không mặc vào, chỉ tùy ý vắt nó lên cánh tay.

Hạ Giai Ngôn tiễn anh ra khỏi cửa, cũng thấp giọng nói cảm ơn với anh.

Lục Tiệp gật đầu, trước khi đi còn dặn dò thêm: “ Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tiễn xong Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn mới trở lại phòng bếp. Nhìn chén trà gừng vẫn đặt ở nơi đó, đèn nhà bếp chiếu xuống. Chén nước trên bàn phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, nhìn xa xa, lại có chút cô đơn không nói thành lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play