Chu Đình quét mắt nhìn hai người vài lần, khuôn mặt có chút hưng phấn sau khi biết được bí mật. Ánh mắt Lục Tiệp đanh lại khiến cô không dám lỗ mãng, vì thế đành nói lời tạm biệt với bọn họ. Hạ Giai Ngôn đưa chiếc ô của mình cho cô, nhưng cô không nhận: “ Cậu cầm đi, đợi tí tớ tới của hàng tiện lợi mua là được mà.”
Lục Tiệp lặng lẽ xuống xe, từ trong cốp xe lấy ra một chiếc ô cán dài đưa cho Chu Đình: “ Đi đường cẩn thận.”
Cầm lấy chiếc ô, Chu Đình cười cười đầy hứng thú với anh, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Chu Đình xuống xe, Hạ Giai Ngôn lễ phép ngồi vào ghế lại phụ, tránh cho Lục Tiệp cảm thấy như là lái xe riêng của cô.
Đợi Hạ Giai ngôn cài xong dây an toàn, Lục Tiệp mới khởi động ô tô.
Lúc còn Chu Đình, Hạ Giai Ngôn không đến mức cảm thấy có gì đó không bình thường nhưng bây giờ cô lại bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên. Lục Tiệp tập trung lái xe, còn cô nhàm chán nhìn về phía cửa sổ, mưa rơi trên ô kính xe, vỡ tan thành từng đóa bọt nước , khiến cảnh vật phía sau trở nên hư ảo.
Ô tô chạy đến ngã tư thì gặp phải mười giây đèn đỏ. Ánh mắt Lục Tiệp nhìn lên bảng nhảy số, ngón tay khẽ gõ nhịp nhịp lên bánh lái.
Hạ Giai Ngôn len lén liếc mắt nhìn trộm anh, nhưng lại bị anh nhạy cảm bắt gặp. Cô đành phải quay đầu lại, chọn một đề tài an toàn nhất để nói chuyện với anh: “ Anh về nước khi nào?”
Tầm mắt Lục Tiệp dừng trên người cô, mà giọng anh phát ra như không hề có bất cứ cảm xúc gì: “ Tháng trước.”
Trầm mặc hai giây, Hạ Giai Ngôn lại hỏi: “ Sống ở Anh mấy năm nay rồi, sao tự nhiên lại về đây.”
Bên ngoài bức tường ở phía trước treo một tấm poster thời trang lớn, Lục Tiệp nhìn những dòng chữ tiếng trung quen thuộc và gương mặt người mẫu Châu Á, không khỏi cảm thán: “ Cuộc sống ở nước ngoài, luôn cảm thấy dường như thiếu thiếu gì đó, có lẽ là thiếu đi cảm giác thân thuộc và lòng trung thành.”
Lục Tiệp không thèm hỏi Hạ Giai Ngôn muốn ăn cái gì, trực tiếp lái xe đến nhà hàng gần đấy. Hạ Giai Ngôn hỏi anh còn chiếc ô nào khác nữa không, anh đưa mắt nhìn trời mưa, sau đó trả lời : “ Không còn.”
Hạ Giai Ngôn chỉ có thể cùng che chung một chiếc ô với Lục Tiệp. Lục Tiệp chủ động cầm ô, Hạ Giai Ngôn cũng buông tay khỏi cán. Vai Lục Tiệp khá rộng, dáng người lại cao chiếc ô thì không đủ lớn mà anh còn nghiêng về phía Hạ Giai Ngôn cho nên một bên tay của anh bị mưa thấm ướt.
Bọn họ đi đến trước sảnh nhà hàng, cô lễ tân một bên mở cửa kính cho bọn họ, một bên hỏi xem bọn họ có đặt chỗ trước chưa. Cửa thủy tinh phản chiếu hình dáng hai người. Hạ Giai Ngôn thấy tóc mình rối tung, khăn quàng cổ cũng bị lệch. Tuy Lục Tiệp đã cố che ô rồi nhưng do vóc người của anh nên vẫn có chút nhếch nhác.
Hôm nay, Lục Tiệp mặc một chiếc áo ban- đờ - xuy vải kaki màu lạc đà, mặc dù vết nước thấm không nhìn rõ nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn phát hiện bên vai trái chiếc áo ban – đờ - xuy và tay áo bị ướt một mảng nhỏ. Nhiệt độ máy sưởi trong nhà hàng rất ấm, sau khi ngồi xuống anh cởi chiếc áo ban – đờ - xuy ra nhưng không hề để ý đến vấn đề ấy.
Trong lúc ăn cơm, bọn họ đều không thích nói chuyện phiếm. Cho tới ăn xong, họ vẫn không nói với nhau quá vài câu, nhưng không khí lại rất hài hòa, một chút cảm giác lúng túng nhạt nhẽo cũng không có.
Lục Tiệp vừa thanh toán hóa đơn xong thì cơn mưa cũng vừa tạnh, anh nói với Hạ Giai Ngôn: “ Tôi đưa em về.”
Hạ Giai Ngôn cất giọng dịu dàng từ chối: “ Tôi sống cũng gần đây thôi, lúc nãy lại ăn no quá nên tôi muốn đi bộ về.”
Lục Tiệp cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nói: “ Như vậy cũng được.”
Bọn họ vai kề vai ra khỏi nhà hàng, Hạ Giai Ngôn nói lời cảm ơn với anh: “ Giáo sư Lục, cảm ơn thầy đã mời tôi ăn cơm.”
Nghe thấy kiểu xưng hộ như vậy, Lục Tiệp nói: “ Đây không phải trường học, em cũng không cần xưng hô cứng nhắc như vậy.”
Hạ Giai Ngôn có chút ngẩn ngơ, nữa giây sau cô mới nói : “ Vậy, tạm biệt Lục sư huynh nhé .”
Lục Tiệp ngẩn người, nhưng rất nhanh khôi phục lại. Anh phất phất tay với Hạ Giai Ngôn, trên mặt hiện ra nụ cười mờ nhạt như có như không.
Cứ hai tuần một lần, bên trường học vốn không có lịch học vào chủ nhật, Hạ Giai Ngôn lại về nhà thăm ba mẹ như thường lệ.
Khoảng cách từ công ty đến nhà cô không xa lắm, thặm chí đi xe buýt cũng chỉ mất nữa giờ là tới. Sở dĩ cô chọn ở phòng công ty cho thuê hoàn toàn là vì cô thật sư không chịu nổi cái cảnh chen lấn tắc nghẽn khi đến giờ cao điểm. Mỗi lần đứng chen chúc trong xe buýt, cô cảm thấy mình giống như một con cá mòi, bị đủ tất cả các loại người đụng vào còn xô tới đẩy lui nữa, hít vào bên trong phổi đều là là hởi thở của người khác phả ra.
Hôm nay, Hạ Giai Mặc cũng dẫn theo vợ con về thăm cha mẹ, Hạ Giai Ngôn lấy chìa khóa ra mở cửa, cháu của cô là Tử Thông nghe thấy tiếng vang, lập tức chạy tới nhào vào ôm lấy chân trái của cô. Bập bẹ gọi “ Cô.”
“ Con về rồi đây.” Để chìa khóa lên trên tủ giày, Hạ Giai Ngôn ẵm cháu lên: “ Quỷ nhỏ, cháu làm gì mà chạy nhanh như vậy hả?”
Hạ Nguyên đang ngồi đọc báo trên ghế, thấy con gái về khiến ông không kiềm được mà nở nụ cười thật tươi: “ Cái trứng nghịch ngợm ngợm đòi đi ra ngoài chơi.”
Hạ Giai Ngôn nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của cháu mình, câu bé thì cứ lắc lắc mình, không muốn bị Hạ Giai Ngôn nhéo. Cô nghịch ngợm cào cào vào bên dưới hai tay cậu, chọc cậu vừa cười vừa thét chói tai vì nhột.
Chiêm Tuệ đang bận rộn thì nghe thấy tiếng con trai, tay cầm cái sạn đi ra từ phòng bếp. Hạ Giai Ngôn gọi : “ Chị dâu.” Sau đó lại nói : “ Thơm quá, bao giờ thì đươc ăn cơm ạ.”
Chiêm Tuệ cười tủm tỉm nói: “ Em ham ăn giống Thông Thông y như đúc vậy.”
Đây là điều Hạ Giai Ngôn thích nhất, cả nhà quây quần vui vẻ cùng nhau ăn cơm. Hôm nay Hạ Giai Mặc và Chiêm Tuệ cùng vào bếp, không nói đến thức ăn rất đa dạng mà dư vị đọng lại cũng khiến người khác nhơ mãi không quên. Cô ăn nhiều hơn sơ với ngày thường, Đào An Nghi không nhin được nói:
“Giai Giai, nếu công việc không bận rộn lắm thì thường xuyên về nhà, mẹ sẽ nấu nhiều đồ ăn ngon cho con.”
Cho tới bây giờ, Đào An Nghi vẫn không đồng ý cho con gái ra ngoài thuê phòng ở, mặc cho Hạ Giai Ngôn đã cam đoan sẽ chăm sóc tốt cho bản thân nhưng bà vẫn không yên tâm. Mấy đứa nhỏ bên hàng xóm đều được nuôi dưỡng thành châu tròn ngọc sáng*, mà con gái của bà đã tốt nghiệp được bốn năm năm nay rồi, vậy mà một chút thịt trên người cũng chẳng có. Điều càng khiến Đào An Nghi lo lắng chính là Hạ Giai Ngôn quyết định học thêm đại học tại chức. Công việc của Hạ Giai Ngôn đã rất bận rộn, nay còn chịu thêm nhiều áp lực từ bài vở, chủ nhật cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, bà thật sự lo lắng cho sức khỏe của con gái.
*Châu tròn ngọc sáng: mập mạp kiểu có da có thịt ý. Cái này tớ tham khảo gu gồ :3
Hạ Nguyên cũng có ý như Đào An Nghi, ông nói thêm: “ Đúng rồi đó, xem con kìa cứ như là bị bỏ đói mấy ngày vậy.”
“ Nào phải ạ, này là do anh trai con và chị dâu nấu ăn ngon quá thôi ạ.” Hạ Giai Ngôn cũng đã quen với sự càm ràm của bố mẹ, cô dùng đũa gắp một miếng thịt cho Thông Thông, dịu dàng hỏi: “ Thông Thông cháu nói có đúng không?”
Thông Thông đang ăn khí thế, nghe Hạ Giai Ngôn hỏi, cậu bé không cần suy nghĩ , cao giọng trả lời : “ Đúng ạ !”
Lúc này mọi người đều không nhịn được đều bật cười lên.
Ăn xong cơm trưa, Thông Thông nhất quyết muốn đi ra ngoài chơi, không chịu ngủ trưa. Hạ Nguyên bị cháu nội quấn lấy, cuối cùng ông đành chịu thua dẫn cháu trai đến khu vui chơi nhỏ để chơi.
Hạ Giai Ngôn rửa chén trong bếp, Đào An Nghi ở bên cạnh giúp đỡ, bà nói với con gái: “ Tuần sau khí trời trở lạnh, mẹ đem áo lông năm ngoài của con ra giặt rồi, khi nào về thì nhớ mang đi.”
“ Con biết rồi ạ!” Hạ Giai Ngôn trả lời.
Đào An Nghi tiếp tục nói: “ Đi làm nhớ mặc nhiều quần áo vào, thời tiết thay đổi thất thường lắm.”
“ Dạ!” Hạ Giai Ngôn không nhịn được nói : “ Con tự biết chăm sóc bản thân mà mẹ.”
Đào An Nghi liếc xéo con gái một cái, nói : “ Tự chăm sóc bản thân thì nói làm gì, sao con không giỏi tìm ai đó chắm sóc cho con đi.”
Hạ Giai Ngôn âm thầm cảm thấy bị đả kích, lần nào về nhà, cha mẹ cũng thay phiên nhau làm công tác tư tưởng cho cô.
Quả nhiên, Đào An Nghi tiếp tục nói: “ Con còn nhớ Lộ Lộ nhà dì ba không? Cô ấy tính ra vẫn nhỏ hơn con vài tuổi, vậy mà tuần trước đã sinh được một đứa trẻ mập mạp. Người ta đã làm mẹ mà con ngay cả bạn trai cũng chưa có! Công việc đã bộn bề, con còn muốn học đại học làm cái gì? Bao nhiêu chuyện dồn lại, con làm gì có thời gian tìm kiếm bạn trai hả… ?”
Hạ Giai Mặc đứng hút thuốc ngoài ban công bên cạnh phòng bếp, tiếng trò chuyện của hai mẹ con cô truyền ra ngoài cửa sổ, anh nghe mẹ mình đang thao thao bất tuyệt, bất đắt dĩ cười cười.
Hạ Giai Ngôn chỉ có thể khúm núm gật đầu, bất luận mẹ cô nói cái gì, cô đều không phản bác lại.
May mắn có Thông Thông lại giải vây cho Hạ Giai Ngôn, cậu bé chạy vào bếp, kéo kéo vạt áo Đào An Nghi nói: “ Bà nội, chúng ta cùng đi chơi.”
Hạ Giai Ngôn vội vàng nói : “ Mẹ cùng Thông Thông đi chơi đi, con tự làm được mà.”
Đào An Nghi thấy cháu nội bảo bối tâm trạng u ám liền biến mất, bà cởi tạp dề ra, nắm bàn tay bé nhỏ của Thông Thông dẫn nó đi ra ngoài.
Hút chưa được nữa điếu, Hạ Giai Mặc dập thuốc. Anh dựa người vào cánh cửa, do dự một giây mới mở miệng: “ Nghe nói Lục Tiệp về nước.”
Đang dùng khăn lau khô bác đĩa Hạ Giai Ngôn nói: “ Em đã biết, anh ta về từ tháng trước.”
Vẻ mặt Hạ Giai Mặc kì quặc liếc nhìn em gái nhỏ của mình, hỏi tiếp: “ Anh ta muốn đến tìm em?”
“ Anh ta đang dạy ở trường em.” Hạ Giai Ngôn trả lời.
Hạ Giai Mặc nhíu mày: “ Dạy lớp của em?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi giật giật, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra bất cứ điều gì.
Hạ Giai Mặc im lặng, anh đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, thở dài…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT