Nhịp đập rộn ràng của trái tim hòa cùng tiếng hít thở nặng nề, phá tan bầu không khí tĩnh lặng đêm khuya. Mặt trăng nơi chân trời, không biết từ bao giờ đã lẫn vào các tầng mây, chỉ để lại những ánh sáng mờ nhạt.

Lục Tiệp vốn tưởng rằng, anh có thể làm theo yêu cầu của Hạ Giai Ngôn, đi thật xa, không quấy rầy đến cuộc sống của cô, thì cô có thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý. Thế nhưng, có rất nhiều chuyện không phải lúc nào cũng như bản thân mong đợi.

Hạ Giai Mặc đã nói cho anh biết, vài năm gần đây Hạ Gia Ngôn đều không có tâm trạng yêu đương, tuy rằng người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng cô luôn bài xích. Dù cô không nói gì, nhưng mọi người đều hiểu trong lòng cô đang băn khoăn điều gì. Mà cho dù cuối cùng Hạ Giai Ngôn có thật sự buông được đoạn tình cảm lúc trước hay không, thì cả đời cô khó có thể thôi day dứt, vì đứa bé bị phá bỏ kia. Đối với những người thích mình, cô phải thẳng thắn việc quá khứ của chính mình, khi tình đang nồng, người đàn ông kia có thể sẽ không chú ý, nhưng ai có thể chắc chắn được rằng, sau này anh ta sẽ không lôi chuyện cũ ra. Ngoại trừ bóp chết một sinh mệnh nhỏ vô tội, đây còn trở thành một vết thương và thiếu hụt của cô, cho dù Lục Tiếp cho cô nhiều thời gian và không gian hơn nữa, cô cũng không thể quên được.

Đêm nay, Hạ Giai Mặc chỉ dùng đôi ba lời, đã nói ra điều mà Lục Tiệp lãng phí bao nhiêu năm tháng cũng không nghĩ đến. Năm đó, Hạ Giai Ngôn mượn chuyện chia tay để trốn tránh sự thật, mà anh lại dung túng để cô trốn tránh, đồng thời bản thân cũng trốn tránh. Tình cảm nảy sinh vấn đề nghiêm trọng như vậy, bọn họ đều sợ hãi, thặm chí có chút bàng hoàng, vì thế đã lựa chọn buông tay. Bọn họ đã không còn nhớ được, ngày đó nhìn nhau bên giường, họ đã đối mặt với nhau như thế nào nữa.

Mọi người luôn nói, thời gian có thể làm phai nhòa đi tất cả, nhưng lại không biết được rằng, thời gian cũng là thứ có thể khiến vết thương và nỗi đau khắc sâu hơn. Năm tháng dần qua, miệng vết thương đọng lại sâu trong lòng ngày càng nhiễm trùng, đục khoét, hư thối, cuối cùng vĩnh viễn không thể nào khép miệng lại được. Lục Tiệp cảm thấy, tận sâu trong lòng Hạ Giai Ngôn cũng có miệng vết thương kia vậy, chỉ là cô không muốn cho bất kì ai nhìn thấy, kể cả chính bản thân mình.

Càng nghĩ Lục Tiệp càng khó chịu, từng chút đau đớn chiếm lấy thần kinh yếu mềm trong anh, hóa ra chuyện tình cảm, yêu đương cũng là một lưỡi dao vô cùng sắc bén. Anh càng dùng sức áp lên môi cô, chỉ có như vậy, anh mới có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự tồn tại của cô, nhưng chẳng cách nào làm dịu đi sự đau đớn và áy náy trong lòng anh lúc này. Nếu không phải sợ Hạ Giai Ngôn vì hôn đến nỗi không thở được, căn bản anh cũng không muốn buông cô ra.

Trong tích tắc khi Lục Tiệp vừa buông tay, ngay cả hô hấp Hạ Giai Ngôn còn chưa kịp điều chỉnh, đã tức giận quăng cho anh một cái tát, không giữ lại chút tình cảm nào.

m thanh kia rõ ràng dứt khoát, Lục Tiệp không ngờ Hạ Giai Ngôn lại đánh mình, một cái tát đánh tan giấc mơ của anh. Gò má nóng rực lên, cảm giác đau đớn dần lan ra, anh hạ tầm mắt xuống, thấp thoáng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hạ Giai Ngôn đang đứng trước mặt, tiếp theo thì nghe cô nghiến răng nghiến lợi lên án: "Lục Tiệp, anh bắt nạt người khác quá đáng!"

"Anh xin lỗi." Lục Tiệp muốn ôm cô, nhưng cô lại ra sức đẩy anh ra. Dường như tất cả lý trí và sự bình tĩnh đã bị cái tát kia đánh bay đi mất, anh giữ chặt tay cô, ôm cô vào lòng.

Hạ Giai Ngôn thật sự bị Lục Tiệp chọc giận. Sỡ dĩ cô ở lại chăm sóc anh, một là vì tình nghĩa với Khương Diên, hai cũng là tình xưa nghĩa cũ ngày trước, chứ không phải tạo cơ hội để anh vượt qua giới hạn. Sức mạnh không bằng Lục Tiệp, phản ứng cũng không nhanh bằng Lục Tiệp, cô vừa gấp vừa giận, liền há miệng cắn lên đầu vai anh.

Lục Tiệp không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ. Vải dệt không dày lắm, cả hàm răng của cô đều siết lên da thịt anh, anh không né tránh, để cô mặc sức trút giận. Cánh tay ôm cô vẫn siết chặt không buông, anh thật muốn đem cô hòa quyện vào trong cơ thể của chính mình, như vậy sẽ chẳng cần bận tâm lo được lo mất. Những lời muốn nói đều ứ nghẹn trong cổ họng, anh cố gắng mở miệng chỉ có thể thấp giọng gọi tên cô: "Giai Ngôn."

Trăm ngàn lời nói, đều không thể sánh bằng anh dùng giọng điệu như vậy gọi tên cô, Hạ Giai Ngôn cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt lập tức trào ra. Cô khom người, dần dần ngồi xuống, sau đó vùi mặt vào đầu ngồi.

Nhìn cơ thể cô khe khẽ run lên, Lục Tiệp biết chắc rằng cô đang khóc. Anh nửa ngồi xổm xuống bên cạnh cô, anh cũng không biết phải an ủi cô thế nào nữa, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Đừng khóc."

Hạ Giai Ngôn bịt chặt tai vờ như không nghe thấy, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình, nức nở nghẹn ngào.

Lục Tiệp nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cảm xúc vô cùng phức tạp nói: "Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể hiểu được cảm giác của em, càng chưa từng thử đứng trên lập trường của em để cảm nhận. Nếu như có thể quay lại một lần nữa, cho dù em nói bất cứ điều gì, làm bất cứ việc gì, anh cũng sẽ không đồng ý chia tay."

Giọng điệu có hơi không ổn định, Lục Tiệp dừng một chút mới nói tiếp: "Anh đúng thật không phải là một người đàn ông tốt, tuy ngoài mặt em không nói gì, nhưng trong lòng chắc hẳn là rất ghét anh. Cho dù như thế, anh vẫn hi vọng em có thể chấp nhận anh một lần nữa, điều này không phải vì sự áy náy của bản thân, mà bởi vì anh còn yêu em."

Tiếng khóc kia dần dần không kiềm nén được, Hạ Giai Ngôn khép chặt bả vai, Lục Tiệp lại thấy đau lòng. Anh ôm cô, áp vào bên tai cô dỗ dành: " Đừng khóc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, chúng ta nhất định sẽ tốt hơn"

Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu, cô cố gắng lau sạch nước mắt, dùng giọng điệu mang theo chút giọng khàn khàn mới vừa khóc xong gầm nhẹ: "Tôi đã buông anh xuống, anh lại nói muốn cùng tôi bắt đầu một lần nữa, mấy năm nay tôi đau khổ cay đắng cố gắng quên anh đến tột cùng là vì cái gì!"

Cô càng ra vẻ kiên cường, anh càng giả vờ bình tĩnh, tại buổi tối này, cuối cùng toàn bộ khúc mắt đều tháo gỡ.

Nhìn Hạ Giai Ngôn khóc lên như một đứa trẻ bị thương, Lục Tiệp luống cuống tay chân nhấn đầu cô vào trong lòng ngực: "Là anh không tốt, tất cả đều là lỗi của anh."

Hạ Giai Ngôn đẩy mạnh anh ra, hai mắt cô ngập nước, giọng khàn khàn nhưng kiên định vô cùng: "Tôi không muốn ở cùng anh nữa, bây giờ tôi muốn về!"

Lục Tiệp dễ dàng tiềm được điểm uy hiếp cô: "Có thể về, anh gọi anh em đến đón em, bằng không anh sẽ lo lắng"

Hạ Giai Ngôn biết Lục Tiệp cố ý nói như vậy, cô ra sức đấm vào ngực anh: "Lục Tiệp, anh là tên khốn nạn!"

Chờ cô đánh đủ mắng đủ, Lục Tiệp mới cùng cô trở về phòng ngủ.

Vừa bước vào phòng, Hạ Giai Ngôn liền trốn vào phòng tắm, gần nửa tiếng mới cúi đầu đi ra.

Lục Tiệp đứng bên cửa sổ, nghe thấy phòng có tiếng động quay đầu lại, mắt và mũi cô đều sưng hồng, nhìn rất đáng thương.

Hạ Giai Ngôn im lặng, cô xốc chăn bọc kín người lại, sau đó tắt toàn bộ đèn trong phòng đi, hoàn toàn xem Lục Tiệp như không khí.

Sau khi mắt quen với bóng tối, Lục Tiệp mới bước đến, nhẹ nhàng ngồi bên mép giường. Hạ Giai Ngôn dịch người sang chỗ khác, anh mở miệng ngăn cản: "Còn dịch nữa sẽ té xuống đấy."

Nghĩ đến cái mặt sàn lạnh băng cứng như đá kia, Hạ Giai Ngôn lập tức dừng lại. Cô kéo chăn lên cao, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Đi ra ngoài!"

Rèm cửa sổ không được kéo kín, ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài len lỏi chiếu vào phòng. Lục Tiệp dựa vào gối mền đặt đầu giường, trầm mặc chốc lát mới mở miệng: "Em biết không? Đêm nay nhìn thấy tên nhóc con kia chạy vào cửa tìm ba, anh cảm nhận được cảm xúc rất đặc biệt."

Cảm xúc vừa mới ổn định lại vì lời nói của Lục Tiệp mà xao động, Hạ Giai Ngôn siết chặt khăn ra giường, cắn chặt môi mình.

"Anh của em cho anh biết rằng, vào thời điểm đứa nhỏ sinh ra đàn ông bọn anh mới chính thức có cảm giác làm ba, nhưng phụ nữ thì không như vậy, ở thời điểm biết mình mang thai, ai cũng có cảm giác thiên chức được làm mẹ." Lục Tiệp cảm thấy yết hầu của mình như có thứ gì đó chặn lại, mỗi chữ thốt ra đều hết sức khó khăn: "Để em bỏ con, anh biết em rất đau khổ, nhưng lại không biết làm thế nào mới khiến em dễ chịu hơn. Em nói chia tay, em có thể đồng ý vô điều kiện, em nói không muốn nhìn thấy anh, anh cũng không hề xuất hiện. Những gì anh có thể làm cho em, chỉ có vậy mà thôi."

Hạ Giai Ngôn kéo cao chăn: "Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."

Lục Tiệp không để ý đến cô, tiếp tục nói: "Sau khi trở lại Anh, anh từng nghĩ sẽ về nước tìm em, nhiều lần đặt vé máy bay nhưng cuối cùng vẫn không lên máy bay. Đứng nói em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, chính anh cũng không biết phải đối mặt với em như thế nào nữa đây, thật không ngờ anh cũng có lúc bó chân bó tay như vậy. Gần ba năm nay, anh nghe được tin rất nhiều bạn học cũ kết hôn, khi đó anh vẫn tưởng, chắc em cũng đã tìm được một người đàn ông hiểu và trân trọng em, qua một khoảng thời gian có lẽ sẽ nhận được tin tức kết hôn của em. Tuy rằng không thể cùng em bước trên một con đường, nhưng anh vẫn hi vọng em có thể sống tốt hơn, nhưng đến bây giờ mới biết rằng, tất cả chỉ là do tự anh tưởng tượng ra mà thôi."

"Bây giờ anh nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa? Thanh âm buồn bã của Hạ Giai Ngôn từ trong chăn truyền ra.

Lục Tiệp nói: "Em vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, điều này không phải chứng minh rằng anh vẫn còn cơ hội hay sao?"

Hạ Giai Ngôn hỏi với giọng khó nghe: "Tôi không có người yêu anh rất vui mừng đúng không?"

Lục Tiệp thừa nhận: "Đúng thật là rất vui"

Hạ Giai Ngôn thẹn quá hóa giận: "Cho dù tôi không có người yêu, cũng không thèm ngọn cỏ đã qua tay người khác."

Mặc dù Hạ Giai Ngôn che mặt, nhưng Lục Tiệp vẫn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng tức giận của cô lúc này. Anh muốn đưa tay vuốt ve mái tóc lộ ra trên gối, nhưng lại sợ cô phản ứng dữ dội, cuối cùng dằn lại.

Căn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng. Chờ một lúc vẫn không thấy anh nói gì, Hạ Giai Ngôn hỏi: "Sao anh còn chưa đi?"

Lục Tiệp không hề di chuyển, cũng không lập tức đáp lời. Không biết qua bao lâu, anh đột ngột lên tiếng: "Giai Ngôn, suy nghĩ thật kĩ lời anh, anh rất nghiêm túc. Anh thừa nhận, mấy năm nay anh không một lòng một dạ chờ em, nhưng sau này, anh nhất định sẽ một lòng với em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play