Giữa trưa, Lê Thiệu Trì hẹn riêng Hạ Giai Ngôn cùng ăn cơm. Tuy Hạ Giai Ngôn không muốn đông ý, nhưng lại không có cách nào từ chối cả.

Bọn họ đến một nhà hàng gần công ty. Nơi này là do Lê Thiệu Trì chọn, không gian yên tĩnh, rất thích hợp để tâm sự. Thấy vẻ mặt lúng túng của Hạ Giai Ngôn đang nhìn mình, Lê Thiệu Trì hỏi cô: " Không hợp khẩu vị của cô à?"

"Tôi chỉ thích món Trung thôi" Hạ Giai Ngôn nói thẳng.

Lê Thiệu Trì mở thực đơn ra, nói: " Phụ nữ các cô, không phải đều rất thích các món ăn là lạ sao?"

Sau khi biết Lê Thiệu Trì và Lục Tiệp có quen biết với nhau, Hạ Giai Ngôn bắt đầu có thành kiến với anh. Nghe anh nói xong, cô đáp: "Vậy ý anh là cảm thấy tôi không giống phụ nữ ấy hả?

"Nhìn bề ngoài, cô là phụ nữ, nhưng bên trong có phải hay không, tôi vẫn chưa xác định được." Cô vẫn không thèm nhìn thực đơn, Lê Thiệu Trì đưa tay giúp cô mở thực đơn ra," Nhìn xem thử có thích món nào không?"

Hạ Giai Ngôn tùy ý chọn một món, sau đó còn chọn thêm đồ ngọt để tráng miệng.

Đợi nhân viên phục vụ mang thực đơn đi, Hạ Giai Ngôn vừa nâng mắt, đã thấy Lê Thiệu Trì đang lờ đờ quan sát mình. Cô bình thản nhìn thẳng anh, mãi đến khi tầm mắt của anh chịu dịch đi, cô mới hỏi: " Có phát hiện ra cái gì đó đặc biệt trên mặt tôi không? Ví dụ hai cái miệng, ba cái mũi, bốn con mắt."

Lê Thiệu Trì nhếch nhếch khóe miệng, giống như đang cười: "Nói thật, ngoại trừ khuôn mặt được xem là ưu nhìn một chút, còn lại không có gì vượt trội cả. Nghề của chúng ta, đòi hỏi rất cao về mắt thẩm mĩ, nếu cô là một bản phát thảo, đại khái tôi chỉ có thể chấm cho cô được năm mươi chín điểm thôi. Cô vốn có thể đạt tiêu chuẩn, nhưng cô lại không đủ thông minh, thế nên bị trừ đi một điểm."

Hạ Giai Ngôn bình tĩnh đón nhận sự đánh giá của anh, cô hỏi Lê Thiệu Trì: " Tôi chỉ là một bản vẻ năm mươi chín điểm không đạt yêu cầu, vậy sao anh còn đem bản thảo này về?"

"Sẽ không." Lê Thiệu Trì trầm ngâm một chút, nói tiếp: " Là Lục Tiệp nói với tôi, cô bị Quan Mộ Hân chèn ép, cho nên anh ta mới nhờ tôi điều cô đến bộ phận ý tưởng?"

Hạ Giai Ngôn sớm đã đoán được anh sẽ giải thích thay cho Lục Tiệp, cô nói: "Tôi chỉ hỏi anh vì sao lại điều tôi đến bộ phận ý tưởng, chứ không hỏi anh vì sao Lục Tiệp lại kêu anh điều tôi đến bộ phận ý tưởng?"

Lê Thiệu Trì nhíu mày: "Thì sao? Nhắc tới tên cậu ta cô cũng có ý kiến nữa hả?"

Vẻ mặt Hạ Giai Ngôn hờ hừng nói: " Miệng mọc trên mặt của anh, anh thích nói cái gì tôi làm sao quản được."

Thấy Hạ Giai Ngôn thờ ơ, Lê Thiệu Trì đành phải nói: "Cậu ta làm như vậy cũng vì muốn giúp cô thôi, cô xem thái độ của cô là gì đây hả? Cho dù cô hận cậu ta, cũng không cần hận dai như vậy chứ."

Hạ Giai Ngôn tức không thể nói rõ được mọi chuyện nên cả giận nói: "Anh không biết đầu đuôi câu chuyện thì đừng can thiệp nhiều như vậy."

"Không phải vì đứa nhỏ thôi sao?" Lê Thiệu Trì thoáng hạ thấp giọng xuống, anh nói với Hạ Giai Ngôn: " Cho dù đứng ở lập trường của cô, tôi vẫn sẽ khuyên cô không nên giữ đứa bé lại. Một đứa con gái chỉ vừa bước qua tuổi hai mươi, sách còn chưa đọc hết đã muốn làm mẹ, cô sẽ chịu được gánh nặng đó hả? Sinh con nuôi con phải tốn biết bao nhiêu tinh thần và sức lực, phải chịu rất nhiều áp lức, cô đã nghĩ tới chưa? Phụ nữ là loài động vật cảm tính, làm chuyện gì cũng chỉ dựa theo cảm giác, đến khi không còn đường lui mới biết hối hận."

Bàn tay cầm chén trà đang khe khẽ run lên, cô nhìn về hướng Lê Thiệu Trì: "Anh và Lục Tiệp rất thân với nhau hả? Tại sao anh ta có thể đem chuyện này nói cho anh biết chứ?"

Đây đều là những chuyện quá khứ mà Hạ Giai Ngôn không muốn nhắc đến nhất, Lê Thiệu Trì quan sát vẻ mặt của cô, sau đó cẩn thận nói tiếp: " Khi đó cậu ta uống rất say, mơ mơ màng màng nói ra. Kỳ thật, chuyện này cũng đã kích không nhỏ đến cậu ta, tôi có thể thấy được, cậu ta thật sự rất quan tâm đến cô."

Lê Thiệu Trì nhớ rõ, khi đó Lục Tiệp uống rất say, còn hất toàn bộ bình rượu trên quầy bar ngã xuống mặt đất. Khách trong quán rượu đều coi Lục Tiệp say như chết thành quái vật, anh vừa mới ngồi cùng vài người bạn ở bàn bên, mặc dù anh và Lục Tiệp không cùng một người hướng dẫn, bình thường cũng ít gặp nhau nhưng thấy tình huống này anh vẫn giúp Lục Tiệp giải quyết tốt hậu quả và đưa người về nhà trọ.Cùng trường với Lục Tiệp hai năm, đây là lần đầu tiên Lê Thiệu Trì thấy Lục Tiệp lôi thôi lết thếch như vậy. Lục Tiệp nôn cả mật vàng ra, anh cũng không biết phải an ủi thế nào, cuối cùng chỉ có thể uống hơn cả tá bia với cậu ta, ngay cả mình cũng say đến bất tỉnh nhân sự luôn.

Lần trước Ayers quay quảng cáo, anh từng tới studio xem thử tiến độ tới đâu. Ngày hôm ấy Phùng Ân cũng ở đấy, anh nói nói bóng nói gió để tìm nguyên nhân. Phùng Ân cười cười nói với anh, công ty của mấy người quả thật ẩn giấu nhiều nhân tài, một nhân viên AE* nho nhỏ lại có thể mời được ảnh đế giúp đỡ

* AE: hình như là nhân viên chịu trách nhiệm nói chuyện với khách hàng

Lê Thiệu Trì cảm thấy khó hiểu, sau khi quay về công ty đặc biết lấy sơ yếu lí lịch của Hạ Giai Ngôn ra xem lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy có gì đặt biệt cả. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào cột có tên trường đại học đã tốt nghiệp, vô ý nhẩm đi nhẩm lại tên cô vài lần, bỗng nhiên phát hiện tên này cực kỳ quen thuộc. Anh nhờ người quen nghe ngóng một chút, cuối cùng cũng biết được, cái tên mà sau khi Lục Tiệp uống say trong đêm đó không ngừng lập đi lập lại hóa ra là viết như vậy.

Sau khi tan họp sáng nay, Lê Thiệu Trì trở lại văn phòng, khi anh mở ngăn kéo thứ hai bên trái ra thì liền biết tại sao Hạ Giai Ngôn lại phát hiện được anh và Lục Tiệp có quen biết với nhau. Sổ thông tin này vốn sau khi anh liên lạc với Lục Tiệp xong đã tùy tay cất vào, nhất định khi nãy cô không nghe rõ chỉ thị của mình sau đó mới phát hiện ra. Anh nhớ Lục Tiệp từng dặn đi dặn lại anh, ngàn vạn lần đừng để cho Hạ Giai Ngôn biết được, để tránh khiến cô tức giận, xem ra mình đã làm hỏng chuyện rồi.

Nghe Lê Thiệu Trì nói xong, Hạ Giai Ngôn trầm mặc. Cho đến khi kết thúc bữa ăn, cô vẫn giữ nguyên bộ dạng im lặng.

Lê Thiệu Trì cũng không muốn làm khó cô, lại càng không muốn nhắc tên Lục Tiệp với cô.

Từ khi biết rõ nguyên nhân Lê Thiệu Trì điều mình đến bộ phận ý tưởng, Hạ Giai Ngôn đối với anh chẳng còn kính cẩn lể phép như trước nữa, cứ như anh là người giật dây đằng sau không bằng. Cô có cảm giác, anh và Lục Tiệp đều cùng một loại người, hể nhìn thấy anh lại nghĩ đến Lục Tiệp, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Nhưng Lê Thiêu Trì lại hoàn toàn trái ngược với cô, cô cảm thấy thái độ của Lê Thiệu Trì đối với mình so với trước đây hòa hoãn hơn không ít, có lần cô làm đề án quảng cáo ô tô trở nên rối tung rối mù, anh ta cũng chỉ trừng mắt nhìn cô một cái, chứ không mở miệng quở trách một câu nào cả. Thấy anh kìm nén rất vất vả, nên cô liền quan tâm nói: " Anh muốn mắng thì mắng đi, đè nén quá không tốt cho cơ thể đâu."

Nghe cô nói vậy, Trái lại Lê Thiệu Trì lại nở nụ cười, anh nói với Hạ Giai Ngôn: " Tôi không có thói quen mắng mỏ người khác, không tin cô có thể ra ngoài hỏi người khác mà xem. Trước đây hay mắng cô, hoàn toàn là chủ ý của Lục Tiệp, cậu ta nói làm vậy cô mới không nghi ngờ. Mà nói thật, sau khi bị đá còn có suy nghĩ hộ cho bạn gái cũ mình như vậy, loại đàn ông này hiếm lắm đó nha."

"Anh rốt cuộc đã nhận lợi lộc gì từ chỗ của Lục Tiệp vậy? Tại sao từ sớm tới tối đều nói tốt giùm anh ta thế?" Hạ Giai Ngôn hỏi anh.

Lê Thiệu Trì hỏi lại: "Tôi hâm mộ cậu ta không được sao?"

"Nếu anh đã hâm mộ anh ta như vậy sao không hợp thành một đôi với anh ta luôn đi? " Hạ Giai Ngôn cả giận nói, nghĩ đến bọn họ từng học cùng trường ở nước ngoài vài năm, cô nhịn được được mà nhìn anh thêm vài lần.

Rốt cuộc Lê Thiệu Trì cũng nghiêm mặt lại, anh nói: "Hạ Giai Ngôn, có phải cô ỷ có người làm chỗ dựa, không chỉ bày sắc mặt cho tôi coi mà nói chuyện cũng rất khó nghe nữa."

Hạ Giai Ngôn bị anh làm cho nghẹn lời, vội vàng ôm tập văn kiện rời khỏi phòng làm việc của anh.

Buổi tối có một bữa tiệc, từ trước đến nay Lê Thiệu Trì chỉ mang trợ lý nam là Dị Trấn Tường ra ngoài xã giao, nhưng Dị Trấn Tường vừa bị viêm phổi phải nhập viện, anh đành phải kêu Hạ Giai Ngôn ở lại tăng ca.

Từ khi rời khỏi bộ phận khách hàng, Hạ Giai Ngôn cũng rất ít khi tiếp xúc với các bữa tiệc. Trong bàn tiệc còn có hai khách hàng người Nga, có lẽ ở Trung Quốc đã lâu nên cũng học được văn hóa uống rượi ở nơi đây, vừa khai tiệc đã ra sức mà cụng ly liên tục. Lê Thiệu Trì đã đỡ thay cô không ít rượi, nhưng cô vẫn phải uống vài ly rượi trắng*.

*Rượi trắng: còn gọi là rượi đế.

Hạ Giai Ngôn căn bản không cảm thấy có gì bất thường cả, nhưng rượi này ngấm từ từ, khoảng một lúc lâu sau mặt đã đỏ tới tận mang tai, nhiệt độ cơ thể tăng lên. Thừa dịp người khác không để ý, cô thấp giọng hỏi Lê Thiệu Trì: " Rượi này bao nhiêu độ thế?"

"Khoảng sau mươi ba độ." Lê Thiệu Trì nhìn cô một cái, giọng nói có chút lo âu,"Cô vẫn trụ được chứ?"

"Chưa say được đâu." Hạ Giai Ngôn nói.

Giữa buổi Lê Thiệu Trì đi ra ngoài một lúc, khi trở vào, Hạ Giai Ngôn thấy anh đang cười tủm tỉm, giống như gặp phải chuyện vui gì đó, vì thế hỏi anh: " Có gì vui vậy?"

Lê Thiệu Trì lắc đầu, không nói gì cả.

Vất vả lắm mới cầm cự được đến khi bữa tiệc chấm dứt, cánh đàn ông kia lại ầm ỹ đòi đi câu lạc bộ đêm. Một vài cô gái trong bàn tiệc vẫn duy trì nụ cười trên khuôn mặt mình, mà Hạ Giai Ngôn thì thấp giọng hỏi Lê Thiệu Trì: " Anh định đi hả?"

Bữa tiệc này chỉ mang tính chất là một bữa cơm thay lời cảm ơn mà thôi. Quảng cáo thành công xuất sắc, khiến lượng tiêu thụ sản phẩm tăng lên, cho nên mấy người khách này đặt biệt mời riêng Lê Thiệu Trì một bữa cơm. Về phần giải trí sau khi ăn xong, nếu anh không muốn tham dự, có thể tìm lý do từ chối.

Lê Thiệu Trì nói: " Đi chứ"

Bọn họ rời khỏi phòng ăn riêng của khách sạn, chuẩn bị dời mặt trận. Hạ Giai Ngôn đang đi bên cạnh Lê Thiệu Trì, anh nói với cô: " Cô không cần đi theo đâu, tôi tìm người đưa cô về."

"Được ạ." Đã uống không ít rượi, trừ ngoài mặt Hạ Giai Ngôn đang đỏ ửng ra, thì không nhìn ra có gì khác thường cả.

Đến trước sảnh của khách sạn, Lê Thiệu Đình chỉ chỉ sang chiếc xe đang đổ bên trái, nhìn Hạ Giai Ngôn nói: "Ở bên kia kìa."

Xe hơi dừng ở ngay góc không có lấy một ánh đèn, nếu không để ý nhìn kỹ thì sẽ cảm thấy xe như ẩn trong bóng đêm. Hạ Giai Ngôn híp híp mắt, không bước lên trước: "Tài xế của anh đâu?"

Lê Thiệu Trì thản nhiên nói: "Tài xế của tôi đưa tôi tới câu lạc bộ rồi, cô muốn đi cùng à?"

Dây thần kinh dường như đang bị chất cồn gặm nhấm kịch liệt, đột nhiên Hạ Giai Ngôn cảm thấy cơn đau đầu nhanh chống ập đến. Cô liên tục hít sâu, mắt nhìn trên chiếc bóng.

"Đừng lề mề nữa." Lê Thiệu Trì dứt khoát bắt lấy cánh tay của cô, nữa túm nữa kéo cô đến bên cạnh xe, cũng tự mình mở cửa xe cho cô.

Trước sảnh khắp nơi đều là khách hàng của khách sạn, Hạ Giai Ngôn không muốn trở thành tâm điểm chú ý, nên đành xoay người ngồi vào xe. Sau khi Lê Thiệu Trì đóng của xe, toàn bộ những âm thanh ầm ĩ bên ngoài đều biến mất, nhưng suy nghĩ lại trở hỗn loạn.

Người đang cầm vô – lăng đang ngồi trên ghế lái là Lục Tiệp, sau khi cô lên xe, anh vẫn không khởi động xe ngay. Hai người chỉ lẳng lặng ngồi một lát, anh mới ngay đầu nhìn cô một cái, trầm giọng nhắc nhở: " Thắt dây an toàn vào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play