Kiến Minh đứng dậy rút tay ra khỏi túi quần, niềm nở cất lời với người đàn ông mập mạp đang từ cửa bước vào. Thư kí Lâm đứng bên cạnh hơi cúi đầu, ghé vào tai anh nói nhỏ điều gì đó, một lúc sau cả ba cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Tầm ba mươi phút sau, Kiến Minh cùng thư kí Lâm đứng dậy chào khách, hai người trao đổi thêm việc gì rồi bước xuống lầu.
Ở bên ngoài sảnh lớn Thủy Tiên đứng hơi nép người vào cây cột được chạm trổ những hình thù xa hoa, hai tà áo bị gió thổi tung thỉnh thoảng lại quấn vào nhau không thành nếp. Cô đợi Tống Bình cho xe vào gara để mời anh một bữa tối, đơn giản như hai người đồng nghiệp trẻ mới thân quen từ buổi đầu.
Ánh mắt cô đang mơ màng bỗng chốc liền sững lại, người đàn ông từ bên trong bước ra với một phong thái rất ung dung. Anh đang trò chuyện với người phụ nữ bên cạnh mình, vừa trông thấy cô nét mặt liền biến sắc, nhưng lại không rõ chứa đựng cảm xúc gì.
« Cô ra xe chờ tôi. »
Kiến Minh cho hai tay vào túi quần, nói nhỏ với thư kí Lâm, chờ khi cô bước đi mới tiến lại đứng gần cô gái đang chiếm ngự một không gian trước sảnh. Ánh mắt anh sâu hút nhìn vào cô, thoáng qua một suy nghĩ rồi cất lời.
« Thành phố lớn như vậy, lại gặp em nữa rồi. »
Thủy Tiên hất ánh nhìn lên gương mặt lạnh băng của người đối diện, hết sức vui vẻ đáp trả lại ngay.
« Rất vui được gặp anh. » Trên môi cô thoáng nét phớt lờ, nụ cười nhợt nhạt.« Lần trước vội về không kịp nói cảm ơn chị nhà vì bữa tối, thật có lỗi quá.»
Kiến Minh cười nhạt một cái, hai tay thong thả đặt lên nhau. Ánh mắt anh ráo hoảnh nhìn ra xung quanh, vờ như kiếm tìm thứ gì đó, cuối cùng vẫn hỏi cô với chất giọng nồng nàn mùi rượu vang.
« Em tới đây một mình à ? » Anh lại cười, ánh mắt sắc như dao đâm vào tim người đối diện. « Không ngờ một giáo viên bình thường cũng có thể tới nơi nhà hàng xa xỉ vậy để dùng cơm. Em càng ngày càng thay đổi quá nhiều rồi. »
« Tôi nào có thay đổi gì đâu, chắc tại hai năm trời không ở đây nên anh không thấy quen vậy đó. Thực lòng mà nói, hôm nay tôi đi cùng bạn của mình, chỉ tại anh ấy thích đến một nơi như thế này, bất đắc dĩ tôi cũng phải nhận lời thôi. » Đôi môi Thủy Tiên cong lên, nấp dưới đôi mi vút dài là cặp mắt nhìn sắc bén. « Anh giỏi giang như vậy, chắc cũng không tới đây một mình phải không ? Chị nhà có lẽ đang mong chồng về dùng cơm lắm đấy. »
Tiếng cười của anh khản đặc vị thuốc lá phả vào mặt cô, có chút gì vừa đau thương vừa tàn nhẫn. Anh nhướng đôi chân mày đen rậm, hình như không được tự nhiên, liền đáp lời.
« Em còn để bụng cô ấy hả ? Vợ anh là thế đấy, bao giờ ruột cũng ngoài da, không được thông minh sắc sảo như một số người. Cô ấy tính tình nóng nảy nhưng được cái rất biết chung thủy với chồng. Em cũng sớm tìm lấy một người, sau này còn có nơi nương tựa. »
Trái tim cô như thắt lại, nghe anh nói hết lời này cũng vỡ vụn tất cả niềm tin.
À ! Hóa ra là như thế. Anh quên cô rồi, đơn giản chỉ vậy thôi. Tình yêu là cái gì ? Chẳng qua là vượt lên quan hệ người dưng một chút, chỉ một chút thôi, ngần ấy cũng đủ để thời gian xóa vội tất cả rồi.
Thủy Tiên bật cười, cố nuốt vào trong những giọt lệ nghẹn đắng.
« Anh nói phải, tôi cũng muốn kiếm một ai đó để yêu thương, nhưng không phải giống như lời anh, rằng mai sau có nơi nương tựa vào. Tôi đủ tự tin sống bằng trí tuệ của mình, đôi tay, đôi chân này không bằng ai nhưng cũng còn tốt lắm. Vả lại, để đi vay mượn người khác cuộc sống của mình, về việc này tôi chẳng giỏi bằng anh. »
Thủy Tiên dứt lời, nụ cười nhợt nhạt trên môi Kiến Minh như lịm tắt. Phía sau lưng họ Tống Bình đang bước vào, gương mặt anh rạng rỡ, cử chỉ ân cần và lời nói rất tự nhiên.
« Chúng ta vào thôi. » Tống Bình chạm nhẹ vào người Thủy Tiên, lại quay sang nhìn ánh mắt sâu hoắm của người đàn ông đang mặc bộ vest cực kì nhã nhặn , liền cất lời. « Xin chào, là người quen cả phải không ? Anh Kiến Minh, nếu không bận gì xin mời ở lại dùng cơm với chúng tôi. »
Thủy Tiên hơi nép sát vào Tống Bình, nhìn hai người đàn ông vui vẻ bắt tay nhau, thực ra vẫn cảm thấy có thứ gì không thật lòng cho lắm, nhất là những ánh nhìn xuyên thấu đầy khiêu khích của mỗi người.
Một lát sau Kiến Minh lắc đầu, lướt qua gương mặt Thủy Tiên rồi quay sang nhìn Tống Bình và nói.
« Thật không phải, bây giờ tôi có việc bận rồi. Hai người ăn tối vui vẻ. Hẹn cậu một chầu vào lần sau. »
Nói rồi anh bước đi xa, không ngoảnh lại phía sau bất cứ một lần nào. Thủy Tiên nghe trái tim đập nặng nề, nhấc từng bước chân vào bên trong. Cánh cửa kính từ từ khép lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT