Mặt trời dịu dàng tỏa những tia nắng ấm áp xuống mọi vật, dường như muốn xua tan đi màn đêm lạnh giá. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, khẽ đánh thức vạn vận khỏi giấc ngủ say. Trên cành cây, những giọt sương long lanh phản chiếu lại ánh nắng của mặt trời lấp lánh như những viên pha lê. Vài chú chim nhỏ hót líu lo trong những tán cây ven đường tạo nên những âm thanh rất vui tai, say mê lòng người. Không khí bây giờ thật thanh vắng và dễ chịu. Một vài cơn gió mát khẽ khàng thổi qua ùa vào căn phòng nhỏ. Nơi một cô gái đang chìm vào giấc ngủ say.
Cô gái đó khẽ giật mình thức giấc, mở mắt nhìn mọi vật xung quanh. Trên người cô là một chiếc áo khoác của ai đó để lại cùng với một hộp quà nhỏ được gói cẩn thận.
- Sao lại ở nhà? Rõ ràng mình thiếp đi dưới gốc cây anh đào! Mà bây giờ lại ở nhà! Chiếc áo khoác này là của ai! Cả hộp quà nữa!
Cô gái đó thắc mắc, nhưng chợt phát hiện ra khi hộp quà có ghi tên người nhận là mình. Qúa ngỡ ngàng và xúc động, cô gái vội mở hộp quà đó ra và không khỏi ngỡ ngàng khi bên trong hộp quà là chiếc dây chuyền mà cô đã mất cả đêm qua để tìm mà không thấy...
- May quá! Không biết ai đưa mình về nhà nhỉ? Thể Điệp ơi!
- Dạ!
Giọng nói trong vắt như tiếng suối cất lên. Một cô gái tóc tết bím chạy vào, tay cầm ly sữa nóng, vẻ mặt có chút gì đó khó chịu.
- Chị dậy rồi à! Uống sữa đi! - Thể Điệp hai tay đưa ly sữa nóng đưa cho Diệp Ẩn.
Diệp Ẩn nhìn Thể Điệp, tay đón lấy ly sữa từ cô em gái uống một hơi hết sạch rồi gặng hỏi:
- Này! Em...em có biết hôm qua ai đưa chị về không?
Ai ngờ Tiểu Điệp chỉ trả lời vẻn vẹn có một câu:
- Không!
- Thật không vậy? Nói cho chi biết đi! Chị phải cảm ơn người ấy!
Sắc mặt Tiểu Điệp có chút khó chịu. Cô quay người đi ra khỏi phòng nói:
- Chị đi mà tìm hiểu đừng hỏi em!
- Ơ!? Diệp Ẩn nhìn theo Thể Điệp tròn xoe mắt, nó không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả. Với lại Thể Điệp ngày thường ngoan ngoãn là thế sao hôm nay nó có thái độ không tôn trọng chút nào, thậm chí còn cáu gắt. "Chắc là có chuyện gì xảy ra rồi". Nó thầm nghĩ.
----------------------------
Tại trường học
- Thể Điệp lớp phó! Đi chơi đi! - Một nữ sinh khá là dễ thương chạyvề phía Tiểu Điệp nói.
- Ờ! Đi thôi! Thể Điệp trả lời, nó liếc nhìn Diệp Ẩn với ánh mắt lạnh
lùng rồi khoác tay cô bạn nữ sinh đó, đi ra khỏi lớp học.
Trong lớp bây giờ chỉ còn mỗi mình Diệp Ẩn. Nó hơi buồn vì Tiểu Điệp
không hiểu sao lại giận nó, ít nhất cũng phải nói rõ lý do chứ đằng
này lại nổi giận một cách vô cớ.
- Tình trạng này không ổn! Phải tìm nguyên do đã! Haiz......! Diệp Ẩn
lẩm bẩm một mình rồi thở dài. Nó lấy sách ra ôn lại bài cũ.
Đang chăm chú tìm cách giải, nó không để ý tới một cô bạn nữ sinh với
mái tóc ngắn được đính kèm chiếc nơ hồng trông khá dễ thương đã
tiến lại cạnh nó từ lúc nào.
- Cậu chăm chỉ thật đó! - Cô bạn tóc ngắn lên tiếng.