Đoan Di Uyển, Du Tản cẩn thận quan sát sắc mặt của Du Nhược Hành cùng Ban Thị, dè dặt nói: “Phụ thân, mẫu thân, việc yểm bùa, vốn là lời nói vô căn cứ, loạn ngôn…”

Du Tản còn chưa nói xong, một chiếc chén sứ màu trắng đã nện trên đầu hắn, nước trà tuy không nóng nhưng ướt sũng hết gương mặt, thoạt nhìn rất chật vật, ra tay là Du Nhược Hành, Du Tản từ trước đến nay rất sợ phụ thân, trước mặt mọi người bị đánh như vậy cũng không dám lên tiếng!

Du Nhược Hành là người bảo thủ, luôn chú trọng quy củ, huống chi thị thiếp mưu hại chủ mẫu, đừng nói trên sách vở, từ cổ tới nay đều không bao giờ được quá phận như thế, hiện tại Du Tản lại cư nhiên dám vì thị thiếp lên tiếng khiến ông váng đầu! Ông không giỏi nói năng, dưới cơn thịnh nộ liền động thủ; so sánh với Du Nhược Hành vô cùng coi trọng quy củ, Ban Thị cũng vô cùng thất vọng – hiện giờ khắp phủ đều truyền chuyện này, Du Tản lại vẫn khờ dại có thể lấy vài câu thánh nhân nói hòng mong chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không sao?

Giang gia để yên sao?

“Cầu ông nội, bà nội làm chủ cho mẫu thân!” Du Tản bị Du Nhược Hành xán một đầu đầy nước trà không dám lên tiếng, trưởng tử của hắn – Du Thước bi thống vạn phần, không quản Du Tản nghĩ thế nào, quỳ gối lê bước, dập đầu bang bang, thân thể Du Thước từ trước đến nay không tốt, tháng giêng Giang Thị qua đời, hắn khóc nức nở bi thống khiến thân thể suy sụp, hơn nửa tháng trước mới có thể đứng dậy, hiện giờ lại biết tin mẫu thân mình bị yểm bùa, trong lòng phẫn hận như gặp cơn sóng dữ, mới vừa rồi nghe thấy Du Tản như có ý giải vây cho thị thiếp, mắt liền đỏ lên, hiện giờ không thèm nhìn Du Tản, chi lo cầu xin Du Nhược Hành cùng Ban Thị.

Thấy Du Thước không nói gì tới mình, Du Tản cảm thấy rất khó chịu, nhưng bị Du Nhược Hành nén giận trừng mắt nên hắn không dám nói gì hay làm gì, chỉ ngượng ngùng tiếp tục quỳ.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Du Nhược Hành trừ đọc sách ra thì không biết chuyện gì cả, tự nhiên chỉ có Ban Thị mở miệng hỏi chuyện, tuy rằng từ tối qua tới giờ sự tình đã truyền khắp phủ nhưng Ban Thị vẫn muốn hỏi lại một lần.

Du Thước dùng sức cấu, véo khắp lòng bàn tay mới có thể nhịn xúc động gào khóc, nghẹn ngào nói: “Thưa ông nội, bà nội, tối hôm qua tôn nhi cùng Mạn Nương chưa nằm ngủ thì Hàm Tước xông vào viện, nói là Khinh Hương tranh cãi với thị thiếp Tử Ngọc, hai người to tiếng với nhau, hầu gái khuyên ngăn hai người, không biết Khinh Hương bị Tử Ngọc nói trúng chuyện gì mà tức khí, lỡ lời nói ra từng tận mắt nhìn thấy Tử Ngọc dùng rối gỗ nguyền rủa mẫu thân!”

Ngừng lại một chút, hắn đau khổ, tức giận nói tiếp: “Mặc kệ Khinh Hương và Tử Ngọc đều là người hầu hạ phụ thân, tôn nhi cũng không thể không nghe lời hầu gái nói! Cho nên liền cùng Mạn Nương mang người qua chỗ hai người họ hỏi một hồi, đến tột cùng…”

Nghe đến đây Du Tản nhịn không được hừ một tiếng: “Con dám nói là hỏi đến tột cùng? Mọi người suýt chút nữa bị con đánh…”

“Câm miệng!” Du Nhược Hành phẫn nộ vỗ án, thiếu chút nữa ném một cây bút xuống, Du Tản nhất thời câm miệng.

Ban Thị cũng lạnh lùng nói: “Hai thị thiếp đáng giá cái gì? Đánh chết bất quá mấy lượng bạc! Hay là trong mắt con, trưởng bối còn không bằng hai cái thị thiếp?”

Du Tản nhìn sắc mặt mẹ cha, ngoan ngoãn gục đầu không dám nói lời nào.

“Cháu từ từ nói đi.” Ngữ khí Ban Thị dịu lại, nói với Du Thước.

“Tôn nhi hỏi ra Khinh Hương từng thấy Tử Ngọc ở trong góc viện chôn rối gỗ có khắc sinh thần mẫu thân.” Du Thước rưng rưng nói: “Tối hôm qua tôn nhi dẫn người tới nơi Khinh Hương nói đào tìm, còn thấy trên đầu rối gỗ có mấy cây ngân châm… Mẫu thân trước khi lâm chung chẳng phải luôn luôn la hét đau đầu sao?”

Nghĩ đến Giang thị trước khi lâm chung tiều tụy trên giường bệnh, Du Thước bi ai đau đớn, rốt cuộc không nhịn được khóc lớn: “Cầu ông nội, bà nội làm chủ cho mẫu thân! Nếu không tôn nhi không thể sống nổi!”

Hắn đây là buộc Du Nhược Hành cùng Ban Thị cho một công đạo. Trên thực tế, chuyện này muốn không cũng không thể, Khinh Hương cùng Tử Ngọc khẳng định không thể sống, Du Thước còn ép tới mức này, hiển nhiên là đối với Du Tản có oán hận.

Ban Thị ho nhẹ một tiếng, nói: “San Hô, mau đỡ Thước Lang, Mạn Nương, hiện giờ xuân hàn chưa hết, cẩn thận quỳ trên đất hại thân.” Không hề nói tới Du Tản.

Du Tản chỉ có thể tiếp tục quỳ.

“Hàm Tước hiện ở đâu?” Ban Thị chờ Du Thước cùng Vu Mạn Nương cùng đứng lên mới hỏi.

Du Thước nhìn Du Tản, trong giọng nói khó nén hận ý: “Phụ thân nói cô ta hồ ngôn loạn ngữ, tối hôm qua đã kêu người đánh chết, tôn nhi không thể ngăn trở.”

Du Tản nghe vậy, nhăn mày, quát: “Đồ không biết tốt xấu gì? Cái gọi là việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài! Tiểu tiện nhân kia truyền lời bát nháo. Loại điêu nô này để lại làm cái gì?”

“Nếu không phải Hàm Tước báo lại, Tôn Nhi không biết được tại sao mẫu thân qua đời…” Du Thước đau lòng Giang Thị, thấy Du Tản đến bây giờ còn trách cứ mình, không đề cập tới xử trí Khinh Hương, Tử Ngọc, lại càng không có chút tưởng niệm cùng áy náy Giang Thị, trong lòng Du Thước ủy khuất khôn kể, không để ý đang ở trước mặt ông nội, bà nội, xúc động phẫn nộ, liền cười lạnh phản bác lại.

Tối hôm qua Du Tản xử trí tranh chấp giữa hai thị thiếp Khinh Hương, Tử Ngọc cùng hầu gái Du Thước là Hàm Tước, hôm nay lại làm bị trở thành trò hề trước mặt nhi tử, bị Du Nhược Hành ném chén trà vào đầu cưỡng chế câm miệng, trong lòng hơi nghẹn, hiện giờ thấy nhi tử hận ý với mình, ngang nhiên tranh luận, trong lòng giận dữ, lúc này bất chấp suy nghĩ, chửi ầm lên: “Ngu xuẩn! Chẳng trách ông nội ngươi tiêu phí công sức trên người ngươi nhiều như vậy, lại cả Thôi sư thúc cũng bỏ công mà ngươi ngay cả cái Hoài Hạnh thư viện cũng thi rớt! Đường đường nam nhi bảy thước, đã lập gia đình mà còn tin vào ba cái trò nguyền rủa vớ vẩn! Nếu cái trò dùng rối gỗ châm kim kia hữu dụng, thiên hạ này còn được bao nhiêu người có thể còn sống?”

Lời này nhắm thẳng vào Du Thước từ trước tới nay làm chuyện gì cũng đáng thất vọng!

Giang Thị xuất thân đại tộc, luận về dòng dõi đều không kém Du gia, năm đó là bởi Du Nhược Hành hàn lâm thanh quý nên mới tiến gả Du gia, nàng tài mạo song toàn, thái độ cùng đức hạnh rất tốt, có điều đường con nối dõi lại ít ỏi, bởi vậy những năm ở Du gia nàng vô lực quản thúc Du Tản trêu hoa thưởng nguyệt, dù gì nàng cũng đã sinh hai nữ ba nam, cho dù chỉ còn một đứa con trai sống sót nhưng Du Thước vẫn là trưởng tử đại phòng, Giang Thị vì con mà cố gắng sống tiếp. Chẳng những Giang Thị đặt hi vọng lớn về hắn, cả Du Nhược Hành cùng Ban Thị cũng trông mong hắn có thể kế thừa gia sản tổ tiên.

Du Thước từ nhỏ được Giang Thị hết sức cưng chiều, tình cảm mẫu tử cực kỳ thâm sâu, tự nhiên trông mong mình có thể được mẫu thân bao bọc cả đời. Thế nhưng, Du Thước tuy không yểu mạng như hai người anh em nhưng thân thể không được tốt, học hành cũng miễn cưỡng, từ sáu tuổi, được Du Nhược Hành tự tay dạy dỗ, rảnh rỗi còn dẫn hắn tới Thư viện Hoài Hạnh gặp gỡ các vị bậc thầy, nhưng là, dù ông nội dốc hết tâm huyết vun trồng, Du Thước lại vô cùng bình thản với việc học, bình thản tới độ bọn đệ đệ đều vượt qua hắn.

Cần phải nói, Du gia ở Mạt Lăng thành cùng lân cận được hưởng thanh danh to lớn, được nhiều người kính trọng là bởi Du Nhược Hành trước đây là hàn lâm trí sĩ, Du Nhược Hành tiêu phí nhiều tâm tư với cháu trai trưởng mà cuối cùng tay trắng, thua hết cả đám học trò nhỏ, thế nhiên, mỗi lần nhớ tới chuyện này, Du Thước đều như bị một dao khoét vào tim, hôm nay phụ thân làm trò trước mặt ông nội, bà nội, hắn nổi giận tới cực điểm, cơ hồ máu không lên được não!

Toàn thân Du Thước run lên, sắc mặt hết trắng bệch lại hồng hồng, một tay run run chỉ Du Tản, một tay xoa ngực, tích tắc phun ra một búng máu, cả người loạng choạng lùi ra sau!

Vu Mạn Nương nãy giờ vẫn căng thẳng, thấy vậy nhanh chóng đỡ lấy hắn: “Phu quân.”

Du Nhược Hành cùng Ban Thị cũng sợ đến vỡ mật! Cả hai bật dậy, đỡ lấy Du Thước trong tay Vu Mạn Nương, mặt Du Thước tái mét đi, hơi thở mỏng manh! Ban Thị sợ tới mức tay run lên, cũng may Du Nhược Hành mặc dù chỉ biết đọc sách nhưng ít nhiều cũng từng xem qua mấy quyển sách thuốc, ông vội vàng giữ chặt cổ tay Du Thước, làm vài động tác cấp cứu, mạch không quá suy, không hại tới tính mạng, nhưng thân thể Du Thước vốn không tốt, giận dữ như vậy, phỏng chừng lại muốn phát bệnh. Ông trầm giọng: “Buông tay cả ra, trước tiên dìu nó tới giường.” Dứt lời, phất trường báo lên, gầm lớn với Du Tản: “Còn không mau lại giúp.”

Du Tản không nghĩ bản thân lại khiến Du Thước tức khí tới nước này, trong lòng sợ hãi lo lắng, nhanh chóng đứng lên giúp Du Nhược Hành đưa Du Thước tới giường, nhìn thấy sắc mặt Du Thước, trong mắt Du Tản nhịn không được lộ ra sự áy náy cùng chán nản.

Giờ phút này Ban Thị mới bình tĩnh lại, bà quay sang San Hô: “Nhanh đi kêu đại phu!”

San Hô cuống quýt vâng dạ, Ban Thị quay đầu, bà đưa tay tát mạnh Du Tản một cái, hắn không khỏi lảo đảo: “Không biết chừng mực gì! Con trai ruột của con đấy! Biết rõ thân thể nó không tốt, Giang Thị lại vừa mới qua đời, vậy mà còn nói những lời cay nghiệt như vậy! Con thì có tiền đồ gì? Con thì hữu dụng gì? Việc phủ lệnh chẳng phải vẫn là phụ thân con giúp con hoạt động? Con còn dám mở mồm?”

Ban Thị đau đớn mắng mỏ, tiếng nói lớn truyền ra ngoài cửa.

Trên hành lang gấp khúc, nha hoàn Đoan Di Uyển nhẹ giọng cầu xin: “Hai vị nữ lang đi trước thôi, lúc này sự tình đang rối rắm, cẩn thận lão phu nhân cùng lão gia trông thấy.”

Trác Chiêu Tiết cùng Du Xán không nghĩ tới, Khinh Hương, Tử Ngọc còn chưa bị xử trí mà Du Thước lại tức tới hộc máu, không dám tiếp tục nghe nữa, hai người kéo tay nhau, né qua San Hô, lặng lẽ rời khỏi Đoan Di Uyển.

Rời khỏi Đoan Di Uyển không xa, liền có một hầu gái mặc áo màu xanh biếc, mặt tròn mắt sáng, bộ dạng thanh tú, hầu gái cười chào đón: “Tam nương, thất nương!”

“Xuân Phân? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Du Xán không hiểu hỏi, Xuân Phân chẳng phải là hầu gái bên cạnh nhị phu nhân sao.

Hầu gái nói: “Phu nhân nghe nói tam nương đã trở lại, lại tới đại phòng, người muốn gặp tam nương nên kêu hầu gái đi tìm.” Lại cười nói: “Hầu gái nghe được tam nương tới phòng thất nương, qua đó lại nghe Minh Hợp nói tam nương cùng thất nương đều đã tới… Hầu gái chỉ có thể ở chỗ này chờ gặp.”

Du Xán nghe xong, liền nói với Trác Chiêu Tiết: “Mẫu thân tìm ta, ta đi trước nhé?”

“Tam biểu tỷ đi đi, đừng để nhị cữu mẫu sốt ruột chờ.” Trác Chiêu Tiết gật gật đầu, nàng phỏng chừng Nhị phu nhân kêu Xuân Phân chờ ở chỗ này, chắc là vội vã muốn gặp con gái mới từ Bạch gia về, hơn phân nửa là để nghe ngóng tình hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play