Nó kéo chiếc Vali từ cổng trại Ishi đi vào. Vì hôm nay là thứ 7 nên nó không đi học.
-" Konnichiwa"- nó mở lời khiến cho mọi ánh mắt dồn vào nó
-" Con đến rồi à, vào đây, ta sẽ giới thiệu con với mọi người."- Sơ Ami mừng rỡ khi nhìn thấy nó
Nó vẫn đứng trân trân ở đó nhìn Sơ.
-" Giọng nói này...... thật giống mẹ.!"
Sau khi đi quanh khắp trại, Sơ nói nó sẽ ở chung khu với 2 người khác, điều này khiến nó không khỏi thắc mắc, thường thì trẻ ở trại mồ côi phải ở chung với nhau nhưng đây lại tách riêng. Giờ nhìn kĩ lại Ishi cũng khá lớn.
Nó đi đến cái gốc cây hôm trước thì từ đâu một giọng nói quen thuộc vang lên
-" Là... Là cậu phải không Yuu-chan"
-" Yuu...chan??!"- nó thầm rủa đứa nào dám lấy tên nó ra chế nhạo thì quay lại bắt gặp một cô bé với mái tóc hồng đỏ cùng đôi mắt đen láy to tròn đang nhìn nó chằm chằm-' Ahh, ra là người hôm qua'
-" Ờ.... Sakura"
-" Mình nghe nói sẽ ở chung với người khác thì ra là cậu, may quá"- nhỏ tỏ vẻ vui mừng khi nhắc đến được cùng phòng
-" Dẫn tôi về "- câu nói ngắn gọn nhưng dễ hiểu của nó làm cho cô nhóc có phần hơi sợ.
Bây giờ nó mới liếc thấy sự hiện diện của một thằng nhóc khác đang ngồi trên chiếc ghế đá gần đó và cũng nhìn nó chằm chằm. Nó không quan tâm cùng Sakura về phòng, khi đã cách chiếc ghế đá 3 bước chân nó mới lạnh lùng lên tiếng
-" Lớp mặt nạ đó.... Giả tạo."- rồi tiếp tục bước đi bỏ lại thằng con trai với vẻ mặt chả hiểu cái mô tê gì.
Ai nói ở trại trẻ mồ côi ko có vụ ma cũ ăn hiếp ma mới hay mạnh ăn hiếp yêu? Điển hình là bây giờ, tôi cùng 2 người lạ mà quen này đang đợi được phát cơm thì bị xô đẩy ra khỏi hàng. Nói là lạ cũng không phải, nhỏ Sakura thì tôi quen sơ sơ còn cái thằng hồi sáng nhìn tôi ở đâu ra mà lẽo đẽo theo sau vậy trời? Hỏi mới biết nhỏ nói cậu trai này tên Tadashi Dan, lớn hơn tụi tôi vài tuổi, tính cách rất trầm, ko nói chuyện với ai mà hôm nay lại bám đuôi tôi và nhỏ. Họ nói bọn toi nhỏ cần phải biết nhường người lớn đi trước, hừ nói trắng ra là muốn dành hết cơm đi, cần chi phải bày mưu tính kế ghê vậy! Vì đã quen với việc này nên ko ai dám hó hé, tôi thì cứ mặc kệ, miễn sao không liên quan đến mình là được.
Sau giờ cơm nó bị nhỏ kéo lại gốc cây cũ, đương nhiên cũng có tên bám đuôi. Nhỏ kéo nó ngồi xuống, kéo Dan ngồi xuống rồi bắt đầu mở lời
-" Tớ.... Tớ muốn làm bạn với 2 người"
Nó nghe xong thì không có phải ứng gì còn thằng kia nghĩ nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý, trên mặt rõ ý cười. Nhỏ giật mình, không ngờ người con trai lạnh lùng này lại dễ làm thân đến thế. Rồi nhỏ và cậu xoay sang nó chờ câu trả lời nhưng kết quả khiến họ hoàn toàn thất vọng
-" Không, tôi không cần và không muốn làm bạn với bất kì ai"- nó trả lời tỉnh bơ, khiến cho tia hy vọng nhỏ nhoi của 2 nhan vật đáng thương kia bị dập tắt không thương tiếc.
-" Tại sao"- Sakura và Dan đồng thanh hỏi, một giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, một giọng nói trầm ấm pha chút lạnh lùng vang lên hoà vào nhau.
Nó im lặng thay cho câu trả lời mà đúng hơn là nó không muốn trả lời.
-" Này"- họ lại tiếp tục đồng thanh
-" Chỉ đơn giản là tôi chán ghét cái tình bạn nửa vời ấy rồi. Làm bạn? Được bao lâu? Khi nào thì các người sẽ bỏ mặc tôi như họ đây?"- nó nói như quát, âm vực pha chút tàn khốc, cô đơn khiến 2 đứa kia bất ngờ
-" Sẽ không có đâu"- Dan nhẹ nhàng lên tiếng
-" Ừm, bọn tớ sẽ không như bọn người xấu ấy đâu, sẽ mãi mãi là bạn, không bỏ mặc cậu đâu"- Sakura cũng nói lên những lời thật từ đáy lòng của mình.
Ngay lúc đó, nó đã dao động, nó đã muốn mở cửa trái tim mình ra và đặt một ngoại lệ cho 2 con người này bước vào và sưởi ấm trái tim bé nhỏ lạnh léo ấy của mình. Nhưng chỉ duy nhất, duy nhất 3s lại trở về như cũ.
-" Nhưng bây giờ thì chưa được, khi nào cậu- chỉ tay qua nhỏ- bỏ được cái tính nhút nhát hay khóc nhè đó đi và cậu- chỉ tay qua Dan- bỏ được cái vẻ mặt giả dối ấy đi thì tôi sẽ suy nghĩ lại"- mục đích nó làm vậy là vì muốn thử xem họ có thật lòng xem nó là bạn mà sẵn sàng thay đổi con người mình hay không và vì chính nó thấy cái vẻ mặt cái tính cách ấy thật ngứa mắt.
Nhưng coi bộ kết quả nó thu được còn hơn mong đợi, họ gật đầu cái rụp ko chút do dự, không hiểu sao họ lại dễ dàng đồng ý đến như vậy. Đồng cảm? Thương hại? Không phải, họ chỉ có cảm giác là muốn che chở cho con người cô độc ấy.
Ngạc nhiên là những gì mà nó cảm thấy bây giờ, nó mỉm cười nhẹ rồi xoay bước đi, không quên bỏ lại câu
-" Cảm ơn rất nhiều"
Nhìn theo bóng lưng ấy mà cậu với nhỏ ngây người, nụ cười ấy thật đẹp mà sao chẳng cho ai ngắm hết vậy?
Nó xin Sơ cho ra ngoài rồi bắt xe đến một căn nhà không quá nhỏ cũng không quá lớn ở ngoại ô thành phố. Nó trả tiền rồi leo xuống xe nhẹ nhàng ấn chuông. Thắc mắc vì sao mới chừng này tuổi nó có tiền ư? Tiền tiết kiệm từ nhỏ ấy, với cả cái gia sản của tộc Niran không đủ để nó trả tiền xe sao?
Từ trong nhà, một người con trai khoảng 18t bước ra, đó là con của ông quản gia, người hầu cận trung thành của tộc nó. Ông ấy mất cùng với mẹ nó và mọi người.
-" Nhóc tìm ai?" - người thanh niên ấy lên tiếng hỏi
-" Chú là Zen Akashi?"- nó đáp lại bằng âm vực lạnh sống lưng không kém anh
'Chú...? Ta đã già đâu mà gọi bằng chú'- cậu đơ người, thầm than trời khi không lại gặp một cô nhóc không quen biết gọi bằng CHÚ
-" À... Ừ nhưng nhóc tìm ai, sao lại biết tên tôi"- Anh khó hiểu hỏi nó-" Mà đừng gọi tôi là chú, già lắm"
-" Chú cách tôi 12 tuổi đúng một con giáp, không gọi là chú chứ gọi gì? Bác hay ông?"- anh làm mất kiên nhẫn của nó, khiến nó tuôn ra một tràng lạnh lẽo
Lẩm nhẩm một hồi anh mới giật mình
-"6.... Tuổi"- 6t mà miệng lưỡi đầu óc đã nhanh nhạy thế này chắc là thiên tài nhí quá.-" Mà nhóc tim tôi có việc gì"- khôi phục lại tâm trạng, anh lập lại câu hỏi lần nữa
-" Kể từ ngày hôm nay, anh chính thức là quản gia của tôi."- vừa dứt câu, mắt anh đã trợn ngược
-"Quản...gia? Cha tôi.. Chẳng phải đã mất rồi sao? Vậy thì tôi...?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT