- Bỏ đi dù sao bây giờ với mình nó chẳng còn gì nữa, mình xem như đó là 1 câu lời của bạn. Mình chỉ hy vọng bạn đừng đùa giỡn với mình như hồi trước, nó chỉ khiến mình cảm thấy rất ghét bạn hơn thôi (Lưu Nguyệt)
Bạch Lương sốc nặng, không biết nói thêm được gì. Còn Lưu Nguyệt cố gắng kiềm chế nước mắt không chảy ra nữa
- Đến đây là đủ rồi mình không muốn bị trêu chọc theo cách của bạn nữa Bạch Lương, Bạn hãy tìm kiếm 1 người khác thích hợp hơn. Bạn không cần đưa mình về nhà, minh tự đi được. Bye bạn (Lưu Nguyệt)
Khi Bạch Lương hết sốc thì đã thấy Lưu Nguyệt bước ra khỏi cửa tự đi bộ về nhà. Bạch Lương không có can đảm gọi Lưu Nguyệt chỉ biết chạy xe theo phía sau cho đến khi cô nàng đi vào nhà. Anh chàng vừa chạy xe về nhà vừa suy nghĩ: Thì ra đây là lí do cô ấy đã có thái độ lạnh lùng đối với mình ngay từ đầu ; Lưu Nguyệt có lẽ đã phải tổn thương rất nhiều khi mình đối xử với cô ấy như vậy ; Mà khoan lúc đó mình hình như có cười khi cô ấy viết chữ gì trên tấm giấy sao mình không nhớ nhỉ? ; mình phải về nhà kiếm lại mới được. Về đến nhà Bạch Lương lục lội tìm kiếm khắp nơi không thấy tấm giấy đó ở đâu hết. Đặc biệt những chỗ cất quan trọng đều không thấy, anh chàng bắt đầu nóng nảy nhưng không biết làm gì hơn đành bó tay.Trong khi đó, Lưu Nguyệt chạy nhanh về phòng không để cho ba mẹ nhìn thấy mình khóc và thấy hối hận khi mình đã nói hết ra cho Bạch Lương biết. Cô nàng đứng ngồi không yên nhưng không biết phải làm sao liền lấy điện thoại gọi cho 1 người bạn tên là Doãn Phương Linh để tâm sự
- Alo, có chuyện gì mà gọi cho mình vào giờ này vậy ( Phương Linh)
- Linh ơi, tôi nói hết rồi ( Lưu Nguyệt)
- Hử? Nói hết chuyện gì? (Phương Linh)
- Thì chuyện anh chàng hồi đó tôi đơn phương thích người ta đã viết giấy hỏi đó ( Lưu Nguyệt)
- À, nhớ rồi! (Phương Linh)
- Tôi lỡ nói toẹt ra hết cảm giác của mình rồi giờ không rút lại được nữa (Lưu Nguyệt)