Đầu đau như búa bổ, Tâm Di cố gắng mở mắt ra thì mùi rượu xộc vào mũi khiến cô vô cùng khó chịu, người mệt mỏi, khó chịu ngồi dậy. Ánh nắng từ khe hở của chiếc cửa sổ chiếu thẳng vào mắt, Tâm Di vội lấy tay che lại, xuống khỏi giường rồi vội mở tung cửa sổ. Ánh sáng ùa vào, đập thẳng vào thân hình nhỏ bé ấy, cô nhìn ra xa nơi cảnh vật ngoài kia đang nhộn nhịp... Lòng rối như tơ vò, đầy suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống này thôi, cô không muốn vướng vào những lo lắng, toan tính của cuộc sống.
Chỉ muốn là một người bình thường, hưởng thụ một cuộc sống bình thường như bao người mà thôi.
Nhưng cái cuộc sống đó tưởng như gần gũi là thế vậy mà chỉ riêng cô thấy nó thật xa vời!
Cô đi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong rồi ra ngoài sân thì thấy mọi người cũng vừa dậy, chắc là chuẩn bị đi làm với đi học đây.
"Tâm Di, sao cháu dậy sớm thế. Sao không ngủ thêm chút đã rồi dậy?" - Bà Loan hỏi han
Thấy thế Tâm Di liền quay sang mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
"Dạ, hôm nay cháu định đi tìm việc làm ạ!"
Bà Loan ngạc nhiên, Tâm Di mới xuất viện hôm qua mà hôm nay đã đi xin việc rồi ư? Nhất quyết không được?
"Cháu mới về, khoan hẵng đi làm, nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi tuần sau đi cũng được mà."
Bà nói vậy thôi nhưng tính khí của Tâm Di bướng bỉnh lắm nên chẳng nghe ai đâu. Mặt khác cô muốn đi cho khuây khỏa, tinh thần cũng tỉnh táo hơn. Dằng co một lúc sau đó bà Loan cũng phải chịu thua, chị Hiên đứng bên liền hỏi:
"Vậy em đã biết làm gì, xin việc gì chưa. À, hay là em xin vào cái khách sạn lúc trước em làm ấy, hôm qua đi qua đó chị thấy ở đó vẫn đang tìm nhân viên..."
Cô mừng lắm, dù gì thì chỗ khách sạn đó cũng đối xử rất tốt với nhân viên, các chính sách ưu đãi tốt, nếu được làm ở đó thì rất tốt, cô cũng có quen nhiều người ở đó. Vả lại công việc ở khách sạn tuy nhiều nhưng lại có nhiều nhân viên nên công việc cũng không nhiều lắm.
Vội chạy vào nhà đi thay đồ áo, hôm nay cô đi xin việc nên quyết định mặc bồ đồ công sở, đột nhiên cô đứng lặng.
Trên chiếc gương kia, khuôn mặt cô sao hốc hách, già hơn thế này? Người đứng trước gương là cô ư? Chính bản thân cô cũng không thể tin được, cô mới 24 tuổi thôi nhưng sao đứng trước cô bây giờ lại giống một người mẹ hai con.
Cái tuổi còn đang ở độ nở hoa của cô mà khuôn mặt cô đã xuất hiện nếp nhăn, làn da trắng mịn lúc trước giờ đây đã thay bằng làn da khô rạc, sần sùi. Nước mắt rơi, cô lấy tay lau đi thì lại phát hiện ra bàn tay của mình chỉ còn da bọc xương, da cũng khô hết cả rồi. Cũng phải thôi cô sống như người thực vật suốt ba năm mà, miệng nở nụ cười tự chế giễu bản thân.
Chiếc xe BMW i8 đừng lại trước khách sạn SHTK - một khách sạn nổi tiếng ở Việt Nam, bảo vệ vội chạy lại mở cửa chiếc xe ra. Bàn chân thon trắng mịn đi liền với chiếc dày cao gót hơn mười phân bước ra, người con gái với khuôn mặt xinh đẹp, bộ váy màu trắng tinh khiết lại càng tôn lên vẻ đẹp trong sáng của người con gái đó. Không xinh đẹp như thiên thần gì gì đó mà chỉ đơn giản là một vẻ đẹp bình thường, không phô trương.
Tiếp đó, người con trai bước ra với bộ vest màu đen, lịch lãm, phong độ; còn xung quanh thì các nhà báo, phóng viên đang chụp ảnh.
Như không để ý, người con trai nắm tay người con gái đi vào khách sạn dưới sự bảo vệ của vệ sĩ. Ngay lập tức các chương trình truyền hình trực tiếp đã đưa tin:
"Con trai tổng giám đốc khách sạn SHTK tức là nam ca sĩ Nhật Vũ vừa vê nước khoảng hơn hai tháng trước đã có mặt tại khách sạn cùng với tiểu thư họ La, tên đầy đủ là La Ánh Nguyệt. Hai người đang "tình cảm" nắm tay nhau khiến các fan của Nhật Vũ não lòng..."
Câu nói tưởng như vô tình ấy lại làm cho bao trái tim đổ vỡ và ngay lúc này đây Uyên Nhã một lần nữa lại chết đứng khi xem ti vi. May mà khi tối Tâm Di uống say nên giờ chắc còn đang ngủ, không thì...
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT